10 October 2019

TRONG BẤT THƯỜNG TÔI THẤY | ĐÃ TỪNG NGHE TÂM TƯỞNG NÓI - Khaly Chàm


TRONG BẤT THƯỜNG TÔI THẤY

thị thành mang khuôn mặt của nước
hàng cây thèm ngủ để thở ra bóng đêm hoài nghi dị bản
tất tả tiếng đập cánh chấp chới trong khung trời bão rớt

ý nghĩ đức tin không thể che kín một góc đời mình
tiềm thức toàn nguyên chỉ là khái niệm khi tờ lịch rơi và chúng ta không thấy được sự vỡ vụn
trôi nổi trên lòng bàn tay thứ ngôn ngữ thối rữa lụi tàn

em rót tràn môi hồng cô đặc mùi hương trang điểm
mưa mùa thu dầm dề kích động sự rối loạn ảo giác sẽ khóc lên nức nở
tôi gõ khẽ vào chiều dài âm thanh tiếng vọng thời gian

mộng tưởng nhập nhằng rồi cũng tan trong não
hay trái đất nghiêng nhưng chẳng ai ngã sấp bao giờ
trong hun hút ánh nhìn trắng đen vẫn cứ thế mà xoay
thật ra, tôi mong chờ một tiếng gọi tên mình

cuchimuathu. 9/2019

ĐÃ TỪNG NGHE TÂM TƯỞNG NÓI

đồng thoại không lời với chiếc lá
bằng ý nghĩ thường nhật giao cảm trong mắt số phận
một đời để sống ngửa mặt nghiêng xanh
đừng tưởng tượng một cõi nào lung linh ảo hình

có thể, ký ức sẽ vàng tươi nhẹ nhàng bay theo gió
không cần phút lả lơi nhàn nhạt cái bóng ngôn tình
không cần măc niệm khi xác khô còn ở lại cùng đất
trong nhịp thời gian có sự triệt tiêu

những cơn mưa màu sẫm tối nói lời mơ hồ của lãng quên
dường như con người đi nhanh về phía cửa tâm hồn
mở toang lồng ngực bung tràn hơi ấm hạnh phúc
ánh sáng luôn vuốt mặt những hiện thể

những ban mai thường mềm mại giọng nói
thành phố lặng nghe tiếng trầm thu ngân khẽ dịu dàng
nhưng chúng ta chưa từng chạm được mùi hương của giấc mơ thơm tái sinh trong mắt mặt trời

tptn 9/2019
Khaly Chàm