15 February 2020

MỐI DÂY KỲ NGỘ - Phan Ni Tấn


Nhớ hồi mới lên tám tui đã có mối tình đầu rồi. Nhưng mà mối tình con nít để đời này trước sau đều do con nhỏ Tàu lai cột dính tui vô với nó chớ nhà quê ruộng như tui bơ ngơ báo ngáo hổng biết gì ráo trọi.


Con nhỏ họ Lã tên Xíu Nương thiệt đáo để; nó hổng phải “người thường”. Con Mối, nhà thường gọi vậy, thay vì cột tay cột chưn tui, nó lại quăng mối dây tơ hồng, mềm mềm, mỏng mỏng, dài dài của nó tròng vào buồng tim tui, thắt chặt. Con Mối chút xíu nên tứ chi, mình mẩy cũng chút xíu, nhưng nó lẹ như sóc. Có lẽ bà Eva ở vườn địa đàng bỏ nhỏ sao đó khiến nó hăm hở xiết mối tơ hồng thiếu điều con tim tui muốn rụng, có nghiến răng ken két mụ nội tui cũng hổng làm sao tháo ra cho đặng.
Một buổi hơi trưa, trời xui đất khiến con Mối mò lên gặp lúc nhà vắng người, cặp mắt hí rị mà đẹp thần sầu của nó chợt ánh lên khác thường khiến tui chưa kịp thủ thế đã bị nó nhào tới đè xuống hun chí choát. Má ơi, miệng nó ngậm hoa hồng hay uống dầu thơm sao đó mà hơi thở con nhỏ thơm lên tận óc tui cho tới tận bây giờ nó cũng hổng chịu tàn phai.

Nó ở dưới lầu với chú thím Ký, là ba má nó. Tui ở trên lầu với ba má tui. Nó con một. Tui cũng con một. Phải công nhận con Mối dễ thương như trăng mới mọc, măng vừa nhú, nụ vừa hé. Dáng nó thon thon. Da nó trắng như trứng gà bóc. Sáng sáng hai đứa hồn nhiên sánh vai nhau đi học. Trường mẫu giáo nằm xeo xéo bên kia đường chớ xa gì đâu nà. Chiều về cơm nước xong là nghe con Mối leo lẻo hát dưới nhà. Hết “Kìa con bướm vàng” tới “Trông kìa con voi” rồi “Tết Trung thu rước đèn đi chơi”…
Những bài hát nhi đồng thơ ngây cứ vậy trôi dài qua năm tháng, trườn mình theo biến thiên của cuộc đời dần dà chuyển thành những bản tình ca đôi lứa. Tới chừng đó Mối ngọt giọng hơn, tình tứ thiết tha hơn:
– Ngày xửa ngày xưa, đôi ta chung nón đôi ta chung đường. Lên sáu lên năm đôi ta cùng sánh vai nhau cùng trường…
– Hoa lá nở thắm đẹp làn môi hồng. Xuân đến rồi đây nào ai biết không…
Mà Mối ngộ lắm nghen. Đang nồng nàn qua từng bài hát bất chợt em trổi giọng lảnh lót trở về nguồn:
Kìa một nàng Trung Hoa. Răng trắng tinh như là ngà. Nàng cười tươi như hoa thắm. Cô em tha thướt mượt mà…
Thoạt nghe tui thấy vui vui nhưng nghe riết rồi con tim tui chợt… rụng. Lúc đó tui mới khám phá ra mình… biết mần thơ như ai. Nói dóc chết liền, thơ tui có rặn đỏ mặt bất quá cũng lòi ra vài ba con chữ, còn thì toàn là chôm chỉa thơ Xuân Diệu, Lưu Trọng Lư, Huy Cận nhét vô cho đầy trang giấy. Thời trào Tây, người ta thường dùng giấy pơ-luya xanh xanh, hồng hồng cho nó có tình có tứ. Cứ vậy, mỗi ngày tui rặn một bài thơ trên giấy pơ-luya lúc hồng lúc xanh, hiên ngang ký tên Lã Ùi Dây xong nhờ con Thẻo, cháu họ của má tui, lén đưa tận tay em Mối.
Những trang thơ “thần thánh” đó ai ngờ lại trở thành tấm thảm thần chở tiếng hát của Mối lượn lờ như con diều bay cao. Khoái tỉ, tui xách đờn ra khảy từng tưng nâng tiếng hát của Mối vượt khỏi… mái nhà. Khỏi nói, cả Mối và tui, đứa nào cũng sướng rên. Được đà một hôm tui cao hứng dựa cột ngân nga câu ca dao tới lui một hồi hổng biết sao nó lại… lòi ra điệu nhạc:

Trời xanh bông trắng nhụy huỳnh
Đội ơn bà ngoại đẻ má, má đẻ mình dễ thương

Lúc thấy hai đứa tui coi mòi lậm nhau quá, chú thím Ký mới tách “hai trẻ” ra, không cho gặp nhau, đồng thời cấm không cho Mối hát nữa. Đã vậy còn bị A Lúi, chị bà con của Mối moi ra xấp thơ tình của tui Mối giấu dưới gối bắt đốt sạch. Mối đốt mà ấm ức suốt đêm. Hôm sau cặp mắt Mối sưng chụp bụp, con Thẻo nói vậy. Nó còn nói người Tiều cùng họ không được lấy nhau, tui nghe mà rầu thúi ruột.
Từ đó tui không còn nghe Mối hát nữa, cũng không còn thấy Mối lai vãng sau bếp như thường ngày, ngoài A Lúi. Tui đang rầu rĩ thì con Thẻo cho hay chú thím Tám đã đưa Mối về Sài Thành không trở về nữa.
Thưa bạn đọc,
Bốn mươi năm sau, dù những bậc sanh thành đã qui tiên từ lâu, dù cả Mối và Dây tóc đã điểm sương, vẫn cách biệt nhau, vậy mà vẫn chưa người nào có gia đình. Giữa cảnh đời nhất thiết giai không, nói về tình yêu đôi lứa thì mười cặp đã đi đong hết tám. Đi đong là đi mất biệt, suốt đời không bao giờ gặp lại. Ấy vậy mà Lã Xíu Nương và Lã Ùi Dây lại có một mối dây vô hình xuyên qua đời họ, buộc họ lại với nhau thành một “mối dây kỳ ngộ”.
Mời đọc tiếp.
Tôi là Lã Xíu Nương, người nhà gọi là Mối. Nhưng từ thuở nhỏ cho tới bây giờ chồng tôi vẫn quen gọi tôi là Nương. Chồng tôi chính là Lã Ùi Dây, là người tình đầu đời của tôi từ thuở lên năm mà vì hoàn cảnh chúng tôi đã lìa xa nhau ở cái tuổi đẹp nhất của con người để rồi ơn trên cho gặp lại nhau ở tuổi về chiều. Chồng tôi, năm nay 75 tuổi, lớn hơn tôi 3 tuổi.
Lã Ùi Dây sinh ra ở quận Giồng Riềng, thuộc tỉnh Rạch Giá. Dưới thời Pháp thuộc, Giồng Riềng là một quận lỵ nghèo xơ, dân cư thưa thớt. Dây lớn lên ở đó. Sau bốn mươi năm xa cách, gặp lại tôi, Dây không tin ở mắt mình. Ngày xưa Dây đã quen nhìn tôi dưới hình thù của một cô bé hồn nhiên. Tội nghiệp Dây không kịp nghĩ thời gian đã vẽ trên gương mặt tôi những nếp nhăn già úa, mái tóc pha sương không thua gì anh chồng nhà quê của tôi. Tuy nhà quê, nhưng Dây của tôi rất nghệ sĩ, một loại nghệ sĩ dễ thương, chung thủy và hiền như Bụt. Tôi không biết Dây viết văn từ bao giờ nhưng trời đất ơi, lỗi chánh tả thì quá xá ể, tôi phải sửa lỗi hoài.
– Nương ơi! Sửa bài xong chưa? Sắp tới giờ giao thừa rồi nè.
– Dạ, xong rồi mình. Nương ra ngay.

Phan Ni Tấn