11 February 2020

THOÁNG QUÊ | HỮU HẠN - Đức Phổ

THOÁNG QUÊ

đêm qua sương đậu mái thề
sáng ra anh ngộ tư bề như nhiên.
mẹ từ trăm hạt truân chuyên
sinh ra con giữa trăm miền gian truân.

từ em mấy độ ân cần
sắt son thoáng chốc đã gần tóc tơ.
trải qua lắm trận thương hờ
tỉnh say cơn mộng bến bờ lạc xiêu.

từ anh tuổi mộng tan chiều
những trầm tư nói bao điều ngại nghi.
quê miền xanh đã thiên di
nằm trơ bụi cát chờ khi mãn sòng.

mơ ngày quê trổ rất bông
dập dìu hương sắc đồng không úa đồng.
mẹ cười nụ nở sen hồng
nhìn trơ ảo vọng trơ lòng cội hoa…

HỮU HẠN

mai hay mốt hay lâu hơn nữa
tuổi dần trôi qua dấu tích buồn
đâu thể hiểu vì sao đời rụng
cuộc vô thường nắng sớm mưa trưa!

buổi trời đẹp tình lên rất đẹp
dẫu tơ lòng đã mỏng hơn tơ
rót dăm giọt rượu mời khép nép
cầu may nhau nở nụ ơ hờ.

ơ hờ từ nỗi quê đòi đoạn
nỗi mẹ tàn đêm chẳng rạng ngày
nỗi em hờn khóc đời cô quạnh
từ kẻ đầu làng đã cuối mây.

kẻ chân mây ngồi đây ngẫm đó
rượu giang hồ chuốc đó say đây
đã bao năm ngùi trông cố quốc
lòng u hoài chẳng thể nào khuây.

thể nào khuây khi đời sắp cạn
hẹn sông hồ ước hẹn mấy muôn
mai hay mốt đời tình hữu hạn
giấc tương phùng đã chớm tai ương!…

Đức Phổ