QUÊ HƯƠNG TÔI GỌI TRĂM LẦN VIỆT NAM
bây giờ tôi gọi Việt Nam
gọi sông gọi nước gọi ngàn cây xa
nhớ ơi da diết tiếng gà
ban trưa nắng rải hiên nhà của em
cây đa bến cũ có mềm trăng sao
những khuya bên mảnh vườn đào
em nghiêng vạt áo ngọt ngào giọng ru
ban mai mắt ướt sương mù
gánh hàng chợ sớm về từ chợ trưa
con đường cái lạnh trơn mưa
tóc em dài sợi cho vừa nhớ thương
nón che nghiêng đẹp phố phường
tôi xa quê mẹ trăm đường ra đi
chao ơi xa vắng cũng vì
quê hương lửa đỏ còn chi nữa rồi
tới đây đất lạ xứ người
nhớ vuông đất cũ dãy đồi xa xa
nhớ con lạch ở cạnh nhà
em ra giặt lụa vóc ngà soi gương
tóc em trăm sợi mù sương
tôi xa tôi gọi tôi thương tôi chờ
bây giờ tôi gọi trong mơ
như sông gọi nước như thơ gọi người
ngày mai tôi hẹn tôi mời
cùng em nối lại trăm lời biệt ly
giờ thôi em buổi phân kỳ
tôi xin cúi mặt bước đi ngại ngần
đường về chắc cũng rất gần
quê hương tôi gọi trăm lần Việt Nam.
MẸ ƠI! QUÊ HƯƠNG
còn nghe tiếng mẹ ru hời
hắt hiu triệu giọt mưa rơi trong hồn
mái tranh xiêu vẹo đầu thôn
binh đao lửa cuốn hết nguồn cội xưa
con sông nước đục bốn mùa
em qua tuổi mộng cũng vừa đau thương
chợ chiều vài áng mây vương
âm u quê mẹ mười phương ngục tù
giờ anh viết cạn tờ thư
sớt chia nỗi nhớ đền bù cho em
đan nhanh mấy ngọn mưa mềm
để em gánh nặng nỗi niềm qua sông
đắng cay chắc đã ngập lòng
vẫn như thấy mẹ long đong một đời
mai về nối nhịp chèo lơi
cho cây lá hết chơi vơi đọa đày
cho em hơi thở đầu ngày
xanh như ruộng mạ thoảng bay trong chiều
hồi sinh làng xóm mỹ miều
cho sông nước nói đủ điều với em
nhìn theo giọt nắng cuối thềm
cho môi em nở tan phiền muộn xưa
về nghe lại tiếng gà trưa
và đâu đó giọng đò đưa rất gần
chờ em dấu chút ngập ngừng
cùng anh đi đốt pháo mừng quê hương.
Huỳnh Liễu Ngạn