Tượng Chu Văn An trên bàn thờ tại Văn miếu – Quốc tử giám
Hà Nội
(Những chữ Hán trên đôi câu đối sẽ được giải thích ở cuối
bài)
|
Trong ít
hôm vừa qua, cộng đồng mạng người Việt huyên náo hơn mức bình thường.
Một YouTube được đưa ra, trong đó người thực hiện và trình
bày đánh giá Chu Văn An, một nhà giáo dục được tôn kính từ thế kỷ 14 là “rất tệ,”
là “tối,” rồi đưa tới một lời miệt thị rất nặng, “thằng cha đó là một thằng cà
chớn.” Phản ứng lập tức đến từ rất nhiều phía, bộc lộ một niềm phẫn nộ tới cùng
độ. Trong những phản đối ấy có một vài quá đáng, tuy lăng mạ mạnh mẽ nhưng chưa
vạch được rõ người đưa ra lời phê phán đã sai ở những điểm nào. Giữa hàng trăm,
hàng ngànlời buộc tội, người viết những dòng này đọc được một lời bênh. Nhưng
người bênh có một điểm sai, tưởng Chu Văn An làm đến chức Tể tướng và có quyền
rất lớn trong triều Trần. Để đạt được một nhận định vô tư và khách quan, bài
này xin được duyệt lại sử sách Việt Nam các đời trước, xem tiền nhân đã chép về
Chu Văn An ra sao, cùng tìm hiểu thêm xem trong thời của ông (qua bốn triều vua
Trần Minh tông, Hiến tông, Dụ tông, Nghệ tông), Chu Văn An đã có vị trí như thế
nào.
Để làm được việc ấy, chúng tôi xin chép nguyên văn hay tóm
lược những đoạn viết về Chu Văn An trong:
--Hai bộ chính sử: Đại Việt Sử Ký Toàn Thư (từ sau
xin gọi tắt là Toàn Thư, bộ sử của nhà Lê, do Ngô Sĩ Liên và một số sử
quan sau ông biên soạn), và Khâm Định Việt Sử Thông Giám Cương Mục (từ
sau xin gọi tắt là Cương Mục, bộ sử của nhà Nguyễn, do Quốc Sử Quán triều
Nguyễn biên soạn).
--Hai bộ sử danh tiếng của học giả tư nhân: Việt Sử Tiêu
Án của Ngô Thời Sĩ (1726-1780), một đại thần, cũng là một trí thức, sử gia
rất có danh vọng cuối đời Lê; và Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim
(1883-1953), một học giả, sử gia, và nhà giáo dục có uy tín trong nửa đầu thế kỷ
20.
--Hai bộ truyện ký: Nam Ông Mộng Lục của Hồ Nguyên Trừng
(1374-1446), con trưởng của Hồ Quý Ly, sống sau Chu Văn An không bao lâu; và Tang
Thương Ngẫu Lục của Phạm Đình Hổ (1768-1839) và Nguyễn Án (1770-1815), hai
danh sĩ sống vào cuối thế kỷ 18 qua đầu thế kỷ 19.
--Hai bộ sách nghiên cứu: Lịch Triều Hiến Chương Loại
Chí, thiên “Nhân vật chí,” của Phan Huy Chú (1782-1840), một học giả uyên
bác đầu triều Nguyễn; và Lược Truyện Các Tác Gia Việt Nam do Trần Văn
Giáp(1902-1973), một học giả nghiêm túc cận đại làm chủ biên.
--Chúng tôi cũng xin ghi thêm một bài về Chu Văn An trong một
cuốn sách giáo khoa dành cho học sinh Việt Nam bậc Tiểu học cho tới năm 1945.
Đó là cuốn Quốc Văn Giáo Khoa Thư lớp Sơ đẳng (lớp Ba những năm sau),
tác giả là bốn nhà giáo dục có uy tín trong thời kỳ Pháp thuộc: Trần Trọng Kim,
Nguyễn Văn Ngọc, Đặng Đình Phúc và Đỗ Thận.
Trước hết, ĐVSK Toàn Thư chép về Chu Văn An như sau:
“An (người Thanh Đàm ), tính cương nghị, thẳng thắn, sửa
mình trong sạch, bền giữ tiết tháo, không cầu lợi lộc. Ông ở nhà đọc sách, học
vấn tinh thông, nổi tiếng gần xa, học trò đầy cửa, thường có kẻ đỗ đại khoa,
vào chính phủ... Kẻ nào xấu thì ông nghiêm khắc trách mắng, thậm chí la hét
không cho vào...Minh tông mời ông làm Quốc tử giám Tư nghiệp, dạy Thái tử học.
Dụ tông ham chơi bời, lười chính sự, quyền thần nhiều kẻ làm trái phép nước, An
khuyên can, [Dụ tông] không nghe, bèn dâng sớ xin chém bảy tên nịnh thần, đều
là những kẻ quyền thế được vua yêu. Người bấy giờ gọi là "Thất trảm sớ".
Sớ dâng lên nhưng không được trả lời, ông liền treo mũ về quê. Ông thích núi
Chí Linh, bèn đến ở đấy...”
Chu Văn An được mời ra làm quan trong đời Trần Minh tông, giữ
chức Quốc tử giám Tư nghiệp. Khi mất năm 1370 trong đời Trần Nghệ tông, ông vẫn
ở chức ấy. Toàn Thư chép:
“Quốc tử giám Tư nghiệp Chu An mất, được truy tặng tước
Văn Trinh công, cho tòng tự ở Văn miếu.” ¹
(Danh hiệu ông thực ra là Chu An, sau khi mất được ban tên
thụy là Văn Trinh và tặng tước Văn Trinh công. Thời xưa thường tránh nêu tên
húy, nên sử sách nhiều đời gọi ông là “Chu Văn Trinh công.” Dần dần ông được
quen gọi là Chu Văn An).
Cương Mục chép như sau:
“Chu An tính cương trực, thanh cảnh, giữ tiết khắc khổ
thanh tu, không cầu danh lợi hiển đạt. Ở nhà đọc sách, học nghiệp tinh thâm,
thuần túy. Gần xa nghe tiếng, đến học rất đông. Học trò nhiềungười thi đậu cao,
làm quan to, như Phạm Sư Mạnh và Lê Quát đã làm đến Hành khiển, thời thường lui
tới thăm hỏi, vẫn cứ thụp lạy ở bên giường thày, hễ được thày nói chuyện một
chút thì lấy làm mừng lắm. Hễ kẻ nào làm điều lầm lỗi trái ý thì thày quở trách
ráo riết, có khi quát mắng đuổi ra... Dưới triều Trần Minh tông, ông được vời
làm Quốc tử Tư nghiệp, dạy Thái tử học. Đến Trần Dụ tông ham mê chơi bời, xao
lãng chính sự, bọn quyền thần làm nhiều sự trái phép. Chu An can không nghe,
bèn dâng sớ xin chém bảy tên nịnh thần, đều là những kẻ có thế lực và được cưng
chiều cả. Bấy giờ gọi là "Thất trảm sớ". Sớ dâng lên, không được trả
lời, Chu An liền treo trả mũ áo, trở về điền viên... Thiên hạ đều khen là người
có khí tiết cao. Được tin Trần Nghệ tông lên làm vua, Chu An mừng lắm, chống gậy
đến bái yết, xong lại xin về, rồi mất ở nhà. Nhà vua sai quan đến tế viếng, đặt
tên thụy là Văn Trinh, được thờ phụ ở Văn Miếu.” ²
Tác giả chính của bộ Toàn Thư, sử gia Ngô Sĩ Liên, bình luận
thêm như sau:
“Tư thế đường hoàng mà đạo làm thầy được nghiêm, giọng
nói lẫm liệt mà bọn nịnh hót phải sợ... Ông thực đáng được coi là ông tổ của
các nhà nho nước Việt ta mà thờ vào Văn Miếu.” ³
Xin được bổ túc: Khi Trần Minh tông trao cho ông việc dạy
Thái tử, đó là Thái tử Trần Vượng, sau nối ngôi là vua Hiến tông. Nhưng Hiến
tông chẳng may mất sớm khi mới 22 tuổi, người em lên ngôi là Dụ tông. Những năm
đầu của triều Dụ tông chưa suy sút lắm vì Minh tông vẫn còn trong vai Thái Thượng
hoàng. Chỉ sau khi vua Minh tông qua đời, Dụ tông ham vui chơi, bỏ bê chính sự,
gần bọn tiểu nhân, triều chính mới suy. Trong phần sau sẽ xin trình bày rõ hơn
về những điểm ấy.
Việt Sử Tiêu Án của Ngô Thời Sĩ chép:
“Quan Quốc tử Tư nghiệp là Chu Văn An mất, Vua sai quan dụ
tế, cho tên thụy là Văn Trinh, được thờ ở Văn miếu theo hàng tiên hiền.”
Sau khi nhắc lại những chi tiết Toàn Thư và Cương Mục đã nói
tới, “người thanh tĩnh, giữ tiết hạnh khắc khổ, không cầu lợi lộc cao sang,
chỉ ở nhà đọc sách, có nhiều học trò làm nên,” và việc “vua Dụ tông ham
chơi, nhiều quyền thần làm điều phạm pháp, ông dâng sớ xin chém 7 tên nịnh thần
...” Ngô Thời Sĩ cung cấp thêm chi tiết sau:
“Khi bình xong nội nạn (chỉ việc Dương Nhật Lễ muốn dứt
ngôi nhà Trần), ông mừng lắm, chống gậy lên yết mừng vua (Nghệ tông), rồi lại
trở về núi.” ⁴
Trong Việt Nam Sử Lược, học giả Trần Trọng Kim cho biết
rõ hơn về tình trạng gian thần lộng hành trong triều vua Dụ tông:
“Hiến tông không có con, Minh tông thượng hoàng lập người
em tên là Hạo lên làm vua, tức là vua Dụ tông.Trong những năm Thiệu-phong, tức
mười mấy năm đầu, tuy Dụ tông làm vua, nhưng quyền chính trị ở Minh tông Thượng
hoàng quyết đoán, cho nên dẫu có mấy năm tai biến mất mùa nhưng việc chính trị
còn có thứ tự. Từ năm Đại-trị nguyênniên (1358) trở đi, Thượnghoàng mất rồi, bọn
cựu thần như ông Trương Hán Siêu, ông Nguyễn Trung Ngạn cũng mất cả, từ đó việc
chính trị bỏ trễ nải. Kẻ gian thần mỗi ngày một đắc chí.
Vua Dụ tông về sau cứ rượuchè chơi bời, xây cung điện,
đào hồ đắp núi, rồi cho gọi những người nhà giàu vào trong điện để đánh bạc. Bắt
các quan thi nhau uống rượu, ai uống được một trăm thăng thì thưởng cho hai trật.
Chính-sự như thế, cho nên giặc cướp nổi lên như ong ...Dân tình khổ sở.Cơ nghiệp
nhà Trần bắt đầu suy từ đấy.” ⁵
Toàn Thư cũng cho biết từ năm Đại Trị nguyên niên
(1358) trở đi, vua Dụ tông “chơi bời quá độ, cơ nghiệp nhà Trần suy yếu.” Có lần
vua ngự thuyền nhỏ đi chơi khuya, mãi canh ba mới về, tới khúc sông vắng, bị cướp
mất ấn báu, gươm báu. “Vua tự biết mình không sống lâu, càng thả sức chơi bời.”
⁶
Sau khi dâng biểu can ngăn không hiệu quả, Chu Văn An đành
dâng “Thất trảm sớ.” Tuy thế, những kẻ ông xin chém là những tên gian nịnh, đã
kết thành bè đảng, lấy được lòng tin của vị vua bê tha và ham vui. Nếu không có
uy tín thật cao, Chu Văn An đã bị họ sát hại. Có khi cũng vì lẽ ấy ông phải lui
về núi ẩn cư. Nếu còn ở kinh đô, không khỏi bị họ coi là “cái gai trong mắt.”
Tập truyện ký đầu tiên chép về Chu Văn An là Nam Ông Mộng
Lục của Hồ Nguyên Trừng. Chu Văn An trung với nhà Trần trong khi thân phụ Hồ
Nguyên Trừng là Hồ Quý Ly cướp ngôi nhà Trần. Tuy thế, Hồ Nguyên Trừng vẫn viết
về Chu Văn An với đầy trân trọng và thương tiếc:
“Chu An, hiệu Tiều Ẩn, người Thượng Phúc... Tính ông liêm
khiết cương trực. Ở nhà thường thích đọc sách, học vấn tinh thuần, tiếng vọng
xa gần. Học trò đầy cửa ...An điềm đạm, ít ham muốn, không đi thi. Khoảng năm
Chí Nguyên, Trần Minh vương bái mời làm Quốc tử Tư nghiệp, dạy Thế tử học
...Minh vương mất, con là Dụ vương chơi bời, bỏ chính sự, quyền thần làm nhiều
điều trái phép. An nhiều lần can ngăn không nghe, lại dâng sớ xin chém bảy tên
gian thần đều hạng quyền thế, người đương thời gọi là “Thất trảm sớ.” Dâng lên
không trả lời, An treo mũ từ quan, về với vườn ruộng. Sau Dụ vươngmất, nước có
loạn. Quần thần đón lập Nghệ vương. An nghe rất mừng, chống gậy yết kiến, rồi lại
về làng, từ chối không nhận chức tước. Ban cho hiệu VănTrinh tiên sinh, hậu lễ
tiễn đưa. Chẳng bao lâu, An mất ở nhà. Nhân sĩ đô thành cảnh ngưỡng cao phong,
không ai là không thở than thương tiếc.” ⁷
Trong Tang Thương Ngẫu Lục viết vào đầu thế kỷ 19,
sau khi Chu Văn An tạ thế đã trên 400 năm, hai tác giả Phạm Đình Hổ và Nguyễn
Án cũng nhắc lại những chi tiết như trong các tài liệu trước. Hai ông thêm lời
bình luận, “Sĩ phu đều kính ngưỡng như núi Thái sơn, sao Bắc đẩu,” và
chép lại bài thơ ca tụng Chu Văn An của Băng Hồ tướng công Trần Nguyên Đán (tôn
thất đời Trần, 1325 hay 1326 – 1390) mà câu đầu là:
Phủ miện hoàn khuê tâm dĩ hôi
(Đối với mũ áo của triều đình và ngọc hoàn khuê cầm tay
[y phục của đại thần khi vào chầu thiên tử], lòng đã nguội lạnh như tro). ⁸
Lịch Triều Hiến Chương Loại Chí của Phan Huy Chú là một
tác phẩm đồ sộ, chia làm 10 thiên. Thiên thứ II, “Nhân vật chí” từ Quyển VI đến
Quyển XII. Cuộc đời Chu Văn An được chép ở đầu Quyển XI, “Các nhà nho có đức
nghiệp.”
Sau khi nhắc lại một số điều chúng ta đã biết qua các tài liệu
trước, nhà bác học họ Phan viết thêm: “Khi Dụ tông mất, ngôi nhà Trần sắp
tuyệt. Nghe tin quần thần đón lập Nghệ tông, ông rất mừng, chống gậy lên yết kiến.
Rồi lại xin về làng, phong chức gì cũng từ chối không nhận. Vua lấy lễ tôn
kính, sai quần thần đưa về. Không bao lâu ông chết ở nhà.” Phan Huy Chú bình luận,
“Cái học của ông tinh túy chân chính... Đạo đức ông làm khuôn mẫu, đương thời
ai cũng tôn trọng... Ai cũng khen phong độ của ông là cao thượng.” ⁹
Phan Huy Chú cũng trích dẫn một bài thơ của Trần Nguyên Đán
(đã nhắc tới ở trên) làm sau khi Chu Văn An được vua Trần Minh tông “bái phong”
làm Quốc tử Tư nghiệp. Xin được dẫn 3 câu đầu trong bài thơ 8 câu ấy:
Học hải hồi lan, tục tái thuần
Thượng tường sơn đẩu đắc tư nhân
Cùng kinh bác sử công phu đại ...
(Xoay luồng sóng trong biển học để phong tục lại được thuần
hậu
Nhà trường đã được bậc đạo đức như Thái sơn, Bắc đẩu đến
dạy
Đọc hết kinh, xem rộng sử, công phu rất lớn ...) ¹⁰
Học giả Trần Văn Giáp (thân phụ của các Gs. Trần Văn Dĩnh,
Trần Văn Kiện, giáo sư tại Đại học Luật khoa Sàigòn trước năm 1975) là một nhà
nghiên cứu uyên bác nhưng cẩn trọng, mỗi chữ, mỗi câu đều có cân nhắc. Trong cuốn
Lược Truyện Các Tác Gia Việt Nam do ông chủ biên, phần về Chu Văn An chiếm
gần hai trang với lời tóm lược như sau: “Ông là người tính nết ngay thẳng,
trong sạch, có tài văn chương, uyên thâm về đạo lý nho học ...Khi ông mất, được
thờ tại Văn miếu, cùng hàng với các bậc hiền triết, và có đền thờ riêng nơi nhà
ở ẩn của ông trên núi Phượng Hoàng.” Trong sách cũng nói qua về việc dựng
đền, các câu đối trong đền, cùng liệt kê các tác phẩm của Chu Văn An. ¹¹
Những người Việt được đi học từ lớp tuổi 65, 66 trở lên đều
đã học qua, hay ít nhất biết qua, bộ Quốc Văn Giáo Khoa Thư do các cụ Trần
Trọng Kim, Nguyễn Văn Ngọc, Đặng Đình Phúc và Đỗ Thận soạn. Bộ này được Nha Học
Chính Đông Pháp xuất bản, và được dùng làm tài liệu giáo khoa chính thức trong
các trường tiểu học cho tới năm 1945, làm tài liệu tham khảo ít nhất cho đến
năm 1954. Bài về Chu Văn An là bài thứ 34 trong Quốc Văn Giáo Khoa Thư lớp
Sơ đẳng. Nửa sau của bài ấy như sau:
“Vua nghe ông là bậc đạo đức mô phạm, triệu vào kinh cho
làm quan để dạy Thái tử. Sau ông thấy chính sự trong triều suy đồi, bọn quyền
thần lắm kẻ làm bậy, ông dâng sớ xin chém người gian nịnh. Vua không nghe lời.
Ông bèn từ chức, không thiết gì đến công danh quyền lợi nữa.
Người trong nước ai cũng khen ông là bậc cao hiền. Khi
ông mất, vua cho đem vào thờ trong Văn miếu, ngang hàng với các bậc tiên nho.”¹²
Trong tất cả các tài liệu kể trên, suốt một dòng thời gian
600 năm, từ tác phẩm đầu tiên của Hồ Nguyên Trừng (sinh năm 1374) đến tác phẩm
cuối dưới sự chủ biên của Trần Văn Giáp (mất năm 1973), Chu Văn An đều được
trình bày là một nhân vật đáng kính ngưỡng với cốt cách thanh cao.
Trong Quyển V của Kiến Văn Tiểu Lục, bàn về tài năng,
phẩm hạnh con người, nhà bác học Lê Quý Đôn viết, “Chu An dâng sớ xin chém bọn
nịnh thần, làm rung động cả trong triều ngoài quận, rồi cáo quan trả mũ áo về
nhà, không chịu tước lộc bó buộc, vua chúa phải tôn trọng, công khanh phải kính
phục, đấy là bậc thanh cao nhất.” ¹³
Trong kho tàng văn học Việt Nam, thơ văn và câu đối ca tụng
Chu Văn An rất nhiều. Để làm tiêu biểu, xin được dẫn một bài thơ của Đặng Minh
Khiêm (1456? – 1522?) trongViệt Giám Vịnh Sử Tập:
Thất trảm chương thành tiện quải quan
Chí Linh chung lão hữu dư nhàn
Thanh tu khổ tiết cao thiên cổ
Sĩ vọng nham nham ngưỡng Thái san
(Thất trảm sớ dâng rồi, giải quan
Chí Linh cao ẩn giữa thanh nhàn
Sửa mình, khí tiết soi thiên cổ
Kẻ sĩ trông vời hướng Thái san).
Câu đối ở đình làng Thanh Liệt (quê của Chu Văn An):
Thất trảm sớ còn thơm, gương sử thẹn cho phường mại quốc
Lục kinh tro chửa nguội, bảng huỳnh treo mãi chốn danh
hương.
Những chữ Hán trong cặp câu đối tại bàn thờ Chu Văn An ở Văn
miếu Quốc tử giám giới thiệu phía trên:
Bác ư sử, cùng ư kinh, thánh đạo uyên nguyên khai hậu học
Hành dĩ lễ, tàng dĩ nghĩa, hiền nhân phong tiết thiệu
tiên nho
Nghĩa:
Học rộng về sử, thấu nghĩa các kinh, những chỗ vực sâu,
khai nguồn của đạo thánh mở cho người học sau
Ra làm việc đời theo chữ lễ (ngụ ý theo lệnh vua triệu
khi ra làm quan), lui về ở ẩn theo chữ nghĩa (khi đời vô đạo thì lui về), phong
tư khí tiết của bậc hiền nhân tiếp nối các bậc tiên nho.
Tóm lại, trong suốt dòng lịch sử dân tộc từ mấy trăm năm
nay, Chu Văn An được vô cùng kính ngưỡng. Bên cạnh việc được thờ ở Văn miếu Quốc
tử giám Hà Nội, ông còn đền thờ ở quê nhà, tại khu trường dạy học của ông ngày
xưa, và đền thờ trên núi Phượng Sơn trong dãy núi Chí Linh, nơi ông về ẩn dật
trong những năm cuối đời. Tên ông được đặt cho một trường Trung học quan trọng
của Việt Nam, và trên nhiều đường phố ở Hà Nội, Sàigòn, thị xã Quảng Yên, thành
phố Uông Bí ...
Chu Văn An không thành công trong việc khu trừ bọn gian thần
chung quanh vua Dụ tông. Chúng ta có thể nêu nhận xét: ông “không giỏi về chính
trị.” Nếu muốn, có thể coi ông là “thường, xoàng, không có mưu lược chính trị.”
Tuy nhiên, nói như thế cũng có điểm bất công: từ trước tới sau, ông chỉ tự coi
là một nhà giáo dục, và căn bản cũng chỉ là một nhà giáo dục. Sau khi lui về ẩn
tại Chí Linh, ông lại tiếp tục làm công việc dạy học. Gọi ông là “rất tệ,” là
“tối” đã có phần quá đáng. Không cách nào giải thích, không thể nào biện minh
được cho việc gọi ông là “thằng cha,” “thằng cà chớn” một cách ngạo ngược và vô
lễ. Cộng đồng phẫn nộ và phản ứng một cách gay gắtcũng là lẽ đương nhiên.
Chúng ta không có tài liệu đầy đủ về quan chế đời Trần. Tất
cả tài liệu về điển chương, chế độ trong hai triều Lý, Trần đã bị quân Minh tịch
thu, thiêu hủy, hay đưa về Kim Lăng theo chỉ thị của Minh Thành tổ sau khi chiến
thắng Hồ Quý Ly. Nhưng theo quan chế đời Lê, thì Quốc tử giám Tư nghiệp ở hàng
Tòng Ngũ phẩm, dưới các chức Thượng thư (Tòng Nhị phẩm), Đô Ngự sử (Chánh Tam
phẩm), Thị lang (Tòng Tam phẩm), Phó Đô Ngự sử (Chánh Tứ phẩm), Quốc tử giám Tế
tửu (Tòng Tứ phẩm), và Thái y viện đại sứ (Chánh Ngũ phẩm)¹⁴. Theo quan chế thời
Nguyễn thì Quốc tử giám Tư nghiệp ở hàng Tòng Tứ phẩm ¹⁵. Đời Trần chắc không
khác bao nhiêu: các học quan chỉ làm công việc dạy học, không có quyền về hành
chánh, ngạch trật thường không cao. Ngoại trừ bản “Thất trảm sớ,” Chu Văn An
không còn phương tiện chính thức nào khác để có thể nói lên ý hướng muốn trừ bọn
gian thần.
Ở nước Tề đời Xuân Thu bên Trung Hoa, Quản Trọng làm Tướng
quốc (Tể tướng) mà không trừng trị được ba kẻ tiểu nhân Thụ Điêu, Dịch Nha,
Khai Phương, luôn luôn xu nịnh Tề Hoàn công. Ngạch trật và vị thế Chu Văn An
thua Quản Trọng khá xa, số gian thần, tiểu nhân đông hơn, và Dụ tông là vị vua
bê tha, không sáng suốt như Tề Hoàn công. Chúng ta cần thông cảm những chỗ khó
của Chu Văn An, và không nên đòi hỏi quá đáng khi phê phán ông.
Khi dâng “Thất trảm sớ,” Chu Văn An sống trong đời vua Dụ
tông. Thượng hoàng Minh tông, người có tình “tri ngộ” triệu ông ra làm quan, đã
qua đời. Vua Hiến tông, vị Thái tử được ông giáo huấn, đã qua đời quá sớm khi mới
22 tuổi. Giữa ông và Dụ tông không có tương quan gì đặc biệt. Vị vua trẻ ham uống
rượu, thích đánh bạc, thích đắp núi, đào hồ, xây cung điện, chắc chắn gần với bọn
tiểu nhân khéo chiều chuộng và xu nịnh hơn.
Trở lại với YouTube trong đó Chu Văn An bị miệt thị, ta có
thể thấy ngay người thực hiện YouTube ấy đã có một ngộ nhận quan trọng. Tưởng rằng
Chu Văn An quyền chức cao, trong khi ông chỉ là một học quan ở Ngũ phẩm. Chê
ông không biết bày mưu lập kế chia rẽ bọn gian thần, trong khi ông là một nhà
giáo dục thẳng tính với tâm hồn cao khiết. Lầm lẫn ấy đưa tới một hậu quả đáng
tiếc. Với phẩm cách cao quý, Chu Văn An rất được kính ngưỡng, đã trở thành một
biểu tượng về văn hóa của dân tộc từ bao đời. Buông lời hỗn xược đối với ông
trong khi không nêu được lý do là một hành động dại dột, rất khó được dư luận
tha thứ.
Phân tích nguyên động lực khiến người thực hiện YouTube có
hành động như thế, một số người cho rằng đây là chỉ là “một phần trong một kế
hoạch lớn, nhằm soi mòn, triệt hạ những giá trị tinh thần của dân tộc Việt.”
Đánh tan uy tín của vị “vạn thế sư” sẽ khiến dân Việt bị hoang mang, tan rã hết
niềm tin, hầu “dễ bị đồng hóa.” Có người cho rằng Chu Văn An tiêu biểu tinh phần
sĩ phu khảng khái của dân tộc Việt Nam. Đập tan uy tín của Chu Văn An là ý hướng
của một nhóm cầm quyền độc tài, muốn dân Việt không ai là người khí khái nữa, sẽ
dễ chịu khuất phục. Người viết những dòng này chưa thấy vấn đề trầm trọng đến mức
ấy. Cách hành xử của nhà giáo dục Chu Văn An quang minh chính đại, sáng rực rỡ
như ánh mặt trời, khó ai có thể xuyên tạc. Dân tộc Trung Hoa có thành ngữ, “chó
Đạo Chích sủa vua Nghiêu.” Uy tín của vua Nghiêu không tổn hại khi bị chó [của]
Đạo Chích sủa.
Có người cho rằng đây là hành động của một người cao ngạo,
kiêu căng, luôn luôn nghĩ rằng mình hơn đời, vậy cần phải “độc sáng,” khác đời.
Nếu đúng thế, đây là một việc làm quá táo bạo, dựa trên một nhận thức thiếu
chính xác. Việc làm ấy sẽ khiến mức tín nhiệm còn lại bị sụp đổ. Danh vọng, uy
tín của một vĩ nhân như Chu Văn An bền vững đã trên 600 năm nay. Một người ở thời
chúng ta, dù thông minh tới cỡ nào, làm sao lay đổ được?
|
Tượng Chu Văn An tại trường Trung học Chu Văn An Hà Nội
Người chụp: Quỳnh Trang. Xuất xứ: Trang mạng VNExpress
|
Từ Mai Trần Huy Bích
CHÚ THÍCH
1. Đại Việt Sử Ký Toàn Thư / Hoàng Văn Lâu dịch và chú thích
; Hà Văn Tấn hiệu đính (Hà Nội : NXB Khoa Học Xã Hội, 1988), Tập II, trang
151-152.
2. Khâm Định Việt Sử Thông Giám Cương Mục / dịch giả, Viện Sử
Học (Hà Nội : NXB Giáo Dục, 1998). Ấn bản điện tử do Lê Bắc thực hiện, trang
293.
3. Toàn Thư (sđd), Tập II, trang 153.
4. Ngô Thời Sĩ. Việt Sử Tiêu Án / Bản dịch của Hội Việt Nam
Nghiên Cứu Liên Lạc Văn Hóa Á Châu (San Jose, CA : Văn Sử, 1991), trang
252-253.
5. Trần Trọng Kim. Việt Nam Sử Lược (Sài Gòn : Trung Tâm Học
Liệu, 1971), trang 173-174.
6. Toàn Thư (sđd), Tập II, trang 127, 144.
7. Hồ Nguyên Trừng. Nam Ông Mộng Lục/ Trần Nghĩa dịch và chú
thích (Hà Nội : NXB Văn Học, 2001), truyện thứ 7.
8. Phạm Đình Hổ và Nguyễn Án. Tang Thương Ngẫu Lục / dịch giả,
Đạm Nguyên (Sài Gòn : Bộ Giáo Dục, 1970), trang 109-110.
9. Phan Huy Chú. Lịch Triều Hiến Chương Loại Chí/ Tổ Phiên Dịch
Viện Sử Học Việt Nam phiên dịch và chú giải (Hà Nội : NXB Khoa Học Xã Hội,
1992), Tập 1, trang 364.
10. Phan Huy Chú (sđd), trang 365.
11. Lược Truyện Các Tác Gia Việt Nam / Trần Văn Giáp chủ
biên (Hà Nội : NXB Văn Học, 2000), trang 174-175.
12. Quốc Văn Giáo Khoa Thư : Lớp Sơ Đẳng / Trần Trọng Kim
... (Hà Nội : Nha Học Chánh Đông Pháp, 1935), trang 42.
13. Lê Quý Đôn. Kiến Văn Tiểu Lục (Hà Nội : NXB Văn Hóa
Thông Tin, 2007), trang 298.
14. Phan Huy Chú. Lịch Triều Hiến Chương Loại Chí (sđd),
trang 451-452.
15. Trần Trọng Kim. Việt Nam Sử Lược (sđd), trang 189-192.