Tom nghe tiếng chuông nhà thờ thong thả đổ. Tuỳ ngày giờ, tuỳ lễ lạc mà nóc giáo đường bằng đá trắng kia phát tiếng ngân nga. Cũng có khi tiếng lãnh lót ấy gióng lên liên hồi nhằm thông báo, cảnh giác về nỗi an nguy của thị trấn khi dưới thung lũng có đoàn kỵ mã nhốn nháo thúc ngựa khuấy bụi mù trời.
Ngựa của Tom thuộc giống quý, thuần chủng, có thể băng qua sa mạc suốt ngày mà không biểu lộ sự mệt mỏi, muốn quỵ vó. Tuy nhiên không phải vì ưu điểm nọ mà Tom mãi “bóc lột sức lao động”. Đây là lúc nên cho ngựa vào thị trấn nghỉ ngơi, cởi bỏ yên cương, ăn uống và tắm táp. Cá nhân Tom cũng thế, trên lầu quán rượu đằng kia nghe đồn có tiểu đội chân dài nguyện thư giãn tới bến với khách lãng tử người ám bụi trần thân hôi như cú. Tom cho ngựa đi thủng thẳng vào, bên vệ đường những tên người Mễ mặc poncho nón rộng vành chụp kín mặt ngủ vật vạ bất kể ruồi bu kiến đậu. Tiếng búa đóng đinh của gia đình lão Lee người Tàu chuyên nghề làm hòm cứ đều đặn, uể oải tạo khúc nhạc đơn điệu, nhát gừng. Tuy vậy, qua chuỗi tiếng động khô khan ấy, người nghe sẽ hiểu rằng độ rày số người chết có gia tăng. Một mai, chẳng còn nghe ra âm thanh cộc cằn nọ, lão Lee thất nghiệp và điều đó luôn là nỗi ước mơ của chúng sinh. Éo le nằm giữa đời này là bằng đủ mọi cách hòng vươn ra, với tới, ước mơ vẫn luôn nằm ngoài vòng tay. Mơ ước biến thành củ cà-rốt treo trước mũi con lừa, nỗi khát khao đong đưa theo vòng tròn khép kín. Thứ mà nhà Phật gọi tóm gọn “đời là bề khổ”.Bin từ văn phòng hành chánh quận xô cửa bước vội ra khi vừa nhát thấy bóng Tom. Với tư cách một cảnh sát trưởng yêu cầu bạn trao vũ khí cho tôi tạm cất giữ. Luật liên bang vừa loan truyền xuống và mọi quận hạt đều vui vẻ chấp hành. Tom ngó vào ngực trái Bin, nơi có gắn ngôi sao đồng khắc chữ Sheriff bắt ánh sáng, nhếch môi: Nhảm nhí, hoang tưởng! Muốn xua đuổi ta đi? Cởi tháo súng ra? Vợ chú có rời đi tư tình với thằng khác lần nào chưa? Mặt Bin thoáng thay đổi, nhưng vội kềm chế không để Tom nhìn thấy. Được đôn lên chức coi ngó an ninh cho thị trấn, Bin biết thành tích của Tom. Hắn có biệt tài biết điều khiển đường đạn đi. Ngay trán, ngay tim hoặc nếu muốn, với chỉ một viện hắn có thể làm rơi rụng ngón tay trỏ của kẻ đứng cách hắn 10 thước. Dân chuyên vọc súng mà rụng đi ngón chuyên bóp cò thì chết sướng hơn. Bin biết thêm chuyện đáng biết, hiện nay chưa có ai rút súng nhanh bằng Tom. Dĩ nhiên một kẻ tài ba như vậy sẽ có khối đứa ghét, mang tâm thù hằn. Bin thậm ghét nhưng chưa mất khôn, Bin lôi trong ngực áo ra vuông giấy lớn gấp làm tám, là tờ cáo thị in khuôn mặt Billy, chết hoặc bắt sống đều nhận được tiền thưởng là 500.000 đô. Số tiền lớn có thể mua được nguyên cái thị trấn đèo heo hút gió này. Bin giả bộ tâng bốc: Tom ạ, với tài nghệ anh dư sức khử được tên ác ôn khát máu này, anh sẽ thế thiên hành đạo và khi đó toàn bộ miền viễn tây sẽ xem anh như một ông vua. Tom vuốt mặt, vậy thì sao, ta muốn vào Saloon uống vài cốc rượu có trở ngại gì không? Được, tôi sẽ đi cùng, tôi sẽ mời rượu anh, chẳng mấy khi thị trấn này có anh ghé thăm… Bin biết thực lực thằng Billy, doanh trại hắn nằm bên kia thung lũng, chỉ một đường vào và hầu như chưa có ai trở ra vì cái sườn núi kia có 50 tay súng trường thiện xạ luôn phục kích. Nếu dụ Tom đi bắt Billy cũng đồng nghĩa đày Tom vào cõi chết vậy.
Trong quán rượu máy hát đang chơi bản “November Rain” của ban nhạc hard rock Guns N’ Roses. Tiếng guitar điện chơi đoạn solo nghe tựa nước cuốn hoa trôi. Tom gật gù: Tháng 11 ta sẽ làm cho mưa ngưng rơi.
Hồ Đình Nghiêm