anh đã gặp em như thế đó
áo bà ba em giống Mạ ngày xưa...
Mạ gặp Ba rồi chuyện đẩy đưa
anh có mặt trên đời: Người Lính!
anh bắn kẻ thù, viên đạn nào cũng tránh
kẻ thù bắn anh, chẳng hề trúng anh
rồi một hôm hai đứa hòa bình
ngày thống nhất anh đi vào cải tạo!
anh ngồi lau những viên gạch chảy máu
cúi đầu sâu đầu chạm đến trái tim
anh nhớ em chiếc áo bà bà đen
có khi trắng, có khi hồng anh đã gặp...
rồi thời gian hình như đi rất gấp
rồi nhiều năm anh biết mình già
ngày ra trại anh dáo dác tìm áo bà ba
có người chỉ: áo bà
ba ngoài biển!
biển bao la biển mây tan biến
sóng vỗ bờ giập nát trái tim anh
có thể bây giờ em mặc áo bà ba xanh
lên bà bốn bà năm bà sáu!
anh chắp tay lậy Trời như người có Đạo
mong bình yên cho thế giới năm châu
dù anh không còn thấy nữa em đâu
không ai cấm anh quay đầu về thương Tổ Quốc!
anh biết câu thơ đó làm cho em khóc
bởi chúng ta...mất tấm áo bà ba!
Mạ với Ba có thể đã là
hai hạt bụi nằm bên nhau...cũng khóc!
Trần Vấn Lệ