Ông Toán sững sờ đứng lặng người khi nghe thằng Tony, con
trai ông, nói như thét:
- Mấy người lúc nào cũng nói muốn cám ơn nước Mỹ mà cứ lợi dụng
kẽ hở để moi tiền nước Mỹ. Ơn gì mà ơn... Ơn tiền thì có.
Nói xong, Tony mở cửa đi thẳng ra sau vườn. Cậu đóng rầm
cánh cửa...
Cơn gió nhẹ thổi qua. Hơi mát của những ngày cuối xuân vẫn còn quanh quẩn đâu đây, nhưng nỗi bực dọc trong người Tony vẫn chưa nguôi. Câu nói của đứa em gái còn văng vẳng bên tai về việc đi làm rồi mà vẫn còn xin thêm tiền trợ cấp thất nghiệp.
Ở trong nhà, ông Toán mặt ông phừng phừng cơn giận.
Ông muốn chạy ra ngoài vườn đá cho cái thằng con mất gốc này một cái. Nếu ông
còn ở Việt Nam, dám có thể ông cầm rựa chém nó một phát vì cái tội hỗn hào,
không coi ông ra gì.
Nghe ồn, bà Tâm, vợ ông từ trên cầu thang đi xuống, hỏi:
- Chuyện gì mà cha con ông rần rần dưới này?
Nghe vợ hỏi, ông như người đuối nước vớ được phải phao, nói
liền một mạch:
- Thì thằng con của bà kìa nó nói tui lợi dụng nước Mỹ để lấy
tiền. Mà tui có lấy cũng lấy tiền của Mỹ chớ có lấy tiền của ông cố nội
nó đâu mà nó làm ầm lên. Bà coi có được không? Cái đồ mất gốc.
- Mà chuyện gì mới được? Ông nói không đầu không đuôi
tui có biết chi mà lần.
Ông Toán dịu giọng kể lễ cho vợ nghe:
- Thì hôm trước tui với bà nói với nó là tuần tới vợ chồng
mình dìa lại với con Thủy để giữ con cho tụi nó đi làm vì tiệm nails của hai vợ
chồng nó sắp mở cửa trở lại. Cái thằng đó nó đồng ý xong hết, nhưng khi
nãy nghe tui nói chuyện với con Thủy, tự nhiên nó nỗi khùng la tui với con Thủy
một trận. Con Thủy lật đật cúp máy. Đúng là thằng mất gốc mà.
- Mà ông với con Thủy nói chuyện gì mới được.
- Thì con Thủy nó gọi cho tui nó hỏi chừng nào ba má dìa?
Tui nói để cuối tuần. Nó hối tui với bà dìa sớm để nó chuẩn bị đi ra tiệm nails
phụ chủ lau chùi, bắt kiếng chắn, sửa soạn để thứ Hai đi làm. Rồi nó kể
chuyện bà chủ tiệm của nó chịu trả tiền mặt thêm mấy tuần để nó ăn tiền thất
nghiệp. Tự nhiên nghe tới đó, thằng Tôn nó nổi khùng rồi nói tui với con Thủy
là tham lam lợi dụng để bòn rút tiền của nước Mỹ. Bà nghĩ coi có tức không chứ?
- Cũng tại ông thôi...
- Tại tui? Sao lại tại tui? Tui chưa có đi làm mà sao
tại tui?
- Ai biểu ông nói chuyện điện thoại lúc nào cũng oang oang rồi
còn mở loa cho lớn. Mở lớn chi cho nó nghe rồi nó la ùm lên?
- Đụng tới quý tử của bà là bà binh chầm chập. Tui nói thiệt
với bà chứ hên là nó ở đây chứ như hồi còn ở Việt Nam là tui dzớt nó vài đá rồi.
Cái đồ mất gốc.
- Mà chuyện tiền thất nghiệp gì mà nó đùng đùng vậy?
- Thì từ lúc dịch con Covid 19 này nè, vợ chồng con Thủy nghỉ
ở nhà xin tiền thất nghiệp. Tui cũng có apply và nhận mỗi tuần mà tui có nói với
bà đó. Mỗi một tuần vợ chồng con Thủy, mỗi đứa tụi nó nhận được một ngàn mấy,
trừ thuế ra cũng hơn chín trăm, nhiều hơn đi làm rất nhiều. Nghỉ ở nhà còn được
nhiều tiền hơn, nên khi chánh phủ thông báo mở cửa để mọi người đi làm lại tụi
nó không muốn đi làm liền. Tụi nó mới nói với chủ tiệm trả tiền mặt cho để
xin thêm tiền thất nghiệp cho đến khi bị cắt thì trả lại check như bình thường.
Nghe tới đó là thằng Tôn nó khùng lên. Nó nói tui là mang ơn, nợ nước Mỹ này nọ
mà lợi dụng để trục lợi. Chỉ có cái thằng mất gốc đó mới nói vậy thôi chứ tui
thấy ai cũng làm vậy hà rầm. Mình không lấy thì người khác cũng lấy. Mà mình nộp
đơn đàng hoàng, chứ có phi pháp đâu mà nó làm ùm. Nước Mỹ này giàu và nhiều
tiền mà. Năm bảy ngàn có thấm béo gì đâu. Mùa dịch này bọn Mỹ lời chán vì số
người già chết quá nhiều. Mỹ khỏi cần phải trả tiền Social. Tui nói vậy bà thấy
có đúng không?
- Nói như ông vậy mà nghe được? Thằng Tôn nó nói cũng
phải mà ông...
- Bà lại bênh nó nữa. Đúng là con hư tại mẹ mà...
- Ông với con Thủy mới hư đó. Mình mới vừa lãnh một
người một ngày hai mà. Nước Mỹ đâu có bỏ đói mình đâu mà vợ chồng con Thủy
còn bòn rút nữa. Với lại ông phải thông cảm cho thằng Tôn chứ. Nó qua đây từ nhỏ,
nên tánh nó dậy thôi. Ông phải từ từ nói cho nó nghe, dạy biểu nó.
- Dạy gì được với cái thằng mất gốc đó. Thôi bà lên
trên chuẩn bị quần áo, tui chở bà dìa ở với vợ chồng con Thủy. Tui không
đợi cuối tuần gì hết nữa.
- Ông nói cuối tuần thì để cuối tuần chứ ông đòi dìa giờ thì
ai coi tụi nhỏ cho vợ chồng nó?.
- Không cuối tuần gì hết trọi. Bà khéo lo… Hồi trước khi dịch,
không có tui với bà, nó cũng lo được.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết...
- Ông thiệt là... Có muốn gì thì cũng chờ con vợ nó dìa để vợ
chồng nó tìm chỗ gởi mấy đứa nhỏ chớ.
- Bà muốn ở lại thì một mình bà ở. Còn tui... Tui
dìa. Tui không muốn thấy cái bản mặt thằng mất gốc đó nữa.
- Thôi được rồi. Mà thằng Tôn đâu?
- Nó dộng cửa cái rầm rồi ra sau vườn...
Bà Tâm đi ra sau vườn tìm con. Bà thấy Tony ngồi trên chiếc
ghế đu, cạnh hồ cá. Có lẽ Tony đang nhìn mấy con cá koi đang bơi lội trong hồ.
Bà nhớ hồi còn nhỏ, mỗi lần có chuyện buồn là nó hay ra ngoài lu để ngắm cá. Bà
đi đến sau lưng Tony, nhẹ nhàng gọi:
- Tôn...
Tony quay lại, nhìn bà:
- Dạ... Má...
Bà Tâm nhìn con, bà không biết bắt đầu từ đâu. Người
đàn ông trước mặt bà không còn là thằng Tôn mười hai tuổi của ba mươi năm về
trước. Mà là cậu thanh niên chững chạc, tóc đã điểm vài sợi bạc. Một
người thân nhưng cũng xa lạ đối với bà... Bà Tâm ấp úng...
- Má...
- Má có chuyện gì nói với con?
- Ừa... Chuyện mày với ba mày khi nãy... Giờ ổng muốn dọn về
nhà con Thủy liền thay vì cuối tuần...
- Dạ... Vậy thì má đi với ổng đi...
- Còn mấy đứa nhỏ?
- Không sao đâu má. Con với vợ con sẽ gọi vô sở nói họ
đổi ca hay vợ chồng con xin nghỉ vài ngày để coi tụi nhỏ chờ lúc daycare mở cửa
rồi tụi con đem gởi...
- Má... Má... không biết nói sao... Nhưng...
- Con không hiểu được ba với con Thủy nghĩ gì. Vợ chồng
con Thủy đâu có nghèo. Tụi nó cũng dư ăn dư để, vậy mà còn tính bòn rút của nước
Mỹ. Còn ba nữa. Ba nghe nó nói ba cũng không khuyên còn nghe theo nó tiếp
tục xin thêm tiền thất nghiệp...
- Thì ổng thất nghiệp thiệt mà...
- Con biết, nhưng đi làm lại rồi mà còn muốn lấy thêm... Vậy
mà cứ nói là yêu nước Mỹ. Nhớ ơn nước Mỹ cưu mang này kia nọ. Con
nghe phát bực.
- Tại con sống ở đây từ nhỏ nên không biết chứ người mình
nghèo nên khi có tiền thì...
- Nghèo là hồi còn ở Việt Nam kìa má. Giờ mình ở Mỹ rồi
đâu có nghèo. Không có tiền thất nghiệp tụi nó cũng không có đói. Bòn rút thêm
chi khi nước Mỹ gồng mình trong cơn đại dịch này... Nhưng mà thôi…
Ngưng một chút, rồi Tony tiếp:
- Má lo thu xếp dọn đồ về trên đó với vợ chồng con Thủy đi
chứ không khéo ba lại la má.
- Ừa... Vậy má thu dọn xong, chờ con Tina về rồi ba má đi.
- Dạ.
Bà Tâm trở vô nhà rồi đi lên phòng. Lúc vào phòng, bà thấy
ông Toán đang nằm trên giường coi điện thoại. Mắt không rời khỏi cái phôn, ông
hỏi:
- Bà nói chuyện với nó xong rồi hả?
- Ừa. Xong rồi.
- Rồi nó có nói gì không?
- Không. Nó kêu tui lo thu xếp rồi đi theo ông dìa. Tụi
nhỏ vợ chồng nó lo được.
- Đó, tui nói với bà có sai không. Nó đâu cần mình.
Bà Tâm vừa xếp áo quần vừa nghĩ đến Tony.
***
Ba mươi năm trước...
Thằng Tôn của bà chỉ là cậu bé mười hai tuổi. Bà còn nhớ rõ,
năm đó vào dịp hè, bà cho con ở lại nhà cô Lan để cậu bé vui chơi cùng thằng Hải,
đứa em cô cậu, ở thành phố biển Nha Trang. Trong một chuyến vượt biển, cô Lan
đã dắt theo thằng con trai của bà. Đùng một cái bà mất con cho đến hai mươi năm
sau mẹ con mới được gặp lại mặt nhau. Lúc gặp nhau thằng Tôn của bà không còn
là thằng bé thuở nào mà đã là một cậu thanh niên với cái tên rất Mỹ, Tony. Tony
giờ đã học thành tài. Một dược sĩ với mức lương ngất ngưỡng và chuẩn bị lấy vợ.
Thằng Tôn của bà nghe theo lời cô dượng nó, cũng là cha mẹ
nuôi trên giấy tờ, nên đã làm giấy tờ bảo lãnh cả gia đình ông bà qua Mỹ trước
rồi mới làm đám cưới sau.
Trong ngày cưới của con trai có đầy đủ cả gia đình ông
bà. Có cô Lan dượng Trung và còn có vợ chồng cô em gái của Tony. Lễ
cưới của con trai mà bà cứ tưởng của người ngoài vì mọi chuyện đều do cô Lan lo
hết. Ông bà có mặt cũng chỉ làm "hình nền" thêm cho đầy đủ màu sắc
trong ngày trọng đại của con. Bà buồn lòng, nhưng không nói ra. Còn
ông Toán thì lại trách cô em gái đã qua mặt qua quyền, nên từ đó đã giận luôn
cô em. Ông không thèm qua lại với gia đình em gái.
Thời gian trôi qua bà Tâm đã sống ở đất nước này hơn mười
năm. Sống mười năm, vậy mà bà chưa từng đi làm ở bất cứ nơi đâu, ngoài việc
chăm lo cho chồng, cho con, cho cháu. Mỗi tháng, con trai, con gái cho bà
vài trăm đô để dành dưỡng già. Mấy tháng trước khi dịch cúm vi khuẩn Corona
bùng phát, chính phủ đã trợ giúp cho mỗi người một nghìn hai trăm đô la. Gia
đình bà trừ con trai và con dâu (vì chúng làm vượt qua mức lương quy định để nhận
được sự trợ giúp) thì ai cũng nhận được tiền. Bà thầm nghĩ, nước Mỹ này
quá tử tế đối với một người như bà. Bà chẳng làm gì, nhưng vẫn được tiền
trợ giúp. Số tiền đó, bà trích ra phần lớn gởi về cho thân nhân bên Việt
Nam, phần còn lại bà cất dành.
Bà Tâm nhớ lại trong những buổi tiệc, lễ lộc, chung vui của
gia đình, nhất là ngày Thanksgiving, bà luôn nói với các con là gia đình bà rất
biết ơn nước Mỹ đã cưu mang đùm bọc cả gia đình. Bà nói với các con hãy cố gắng
hết sức mình để làm việc và đền ơn nước Mỹ, đất nước đã giúp đỡ mình. Chắc
có lẽ vì vậy mà Tony nghe và nhớ những lời căn dặn của bà? Thành thử khi
nghe em gái và cha bàn chuyện đi làm nhận tiền mặt để xin thêm tiền thất nghiệp,
nên nó mới giận cha và em. Nghĩ tới đây bà chợt mỉm cười. Bà nghĩ thầm:
"Thôi kệ, thằng Tôn mất gốc, nhưng nó vẫn còn nhớ tới những lời nói của
mình. Và, hơn hết, tuy nó mất gốc, nhưng không mất nhân cách làm người.
Còn cái gốc như cha con ông Toán cũng chỉ là đồ bỏ ."
Võ Phú