Từ cửa sổ trên lầu, nhìn chuyến xe lửa chạy chầm chậm trong
màn mưa xám đục, không thể nào bà Loan không nhớ lại hình ảnh của Khiết – người
yêu đầu đời của bà khi bà còn là một nữ sinh trung học – đang chồm người, một
tay vịn vào thành cửa sổ của toa xe, một tay vẫy vẫy về phía Loan trong khi con
tàu đang từ từ lăn bánh, rời ga xe lửa Dalat. Vừa nhìn theo Khiết, Loan vừa đưa
ngón tay quẹt nước mắt, cố nén vào lòng nhiều nỗi nhớ thương.
Một mình trở lại con đường vắng, Loan cảm nhận được nỗi buồn và sự lạc lõng của nàng trong thành phố đầy vết chân kỷ niệm của “hai đứa”. Loan nhớ, những chiều cuối tuần nàng thường lén Bố Mẹ, hẹn hò với Khiết. Những lúc đi chầm chậm bên nhau dưới hàng thông rợp bóng, Khiết – trong quân phục sinh viên sĩ quan trường Võ Bị Quốc Gia Dalat – thường nói về niềm say mê tha thiết của chàng đối với những cánh dù lộng gió trong không gian tràn ngập lửa đạn.
Qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, tình cảm của Loan
dành cho Khiết khi vui, khi buồn; nhưng hình ảnh của Khiết – khi chàng bất ngờ
trở lại Dalat thăm nàng sau cuộc hành quân đầu đời tại biên giới Lào Việt –
trên thềm nhà của Bố Mẹ vào buổi chiều mưa thì không bao giờ nhạt phai.
Chiều mưa năm đó, sau khi đi học về, nhìn từng giọt mưa đầu
mùa rơi nhè nhẹ bên mái hiên, Loan cảm thấy ray rức buồn và bâng khuâng nghĩ đến
Khiết! Để xoa dịu niềm nhớ, Loan đàn những tình khúc chợt đến trong hồn chứ
không nhìn bản nhạc. Khi đàn đến phân đoạn thứ hai của tình khúc Thương Nhau
Ngày Mưa của Nguyễn Trung Cang thì hình ảnh buổi chiều tiễn Khiết tại ga xe lửa
Dalat lại hiện về. Loan buồn buồn “ngân nga” nho nhỏ:
“… Như mưa ngày nào thấm ướt vai anh,
Như mưa ngày nào khuất lấp sao đêm.
Thương em ngày nào khóc ướt môi mềm…”
Loan vừa “ngân nga” đến đây, cậu em đến cạnh, nói nhỏ:
-Chị Hai! Có “ông Nhảy Dù” nào đứng nơi hiên nhà kìa!
Nhìn ra cửa trước, Loan ngạc nhiên thấy một “ông Nhảy Dù”
trong quân phục hoa rừng, “bê-rê” đỏ, đội hơi nghiêng, giày trận, đang khoanh
tay, đứng dưới mưa, mỉm cười, nhìn nàng không rời. Khi nhận ra Loan đã thấy
chàng, Khiết cười thật tươi, lấy “bê-rê” xuống, rủ nước mưa rồi bước vào phòng
khách. Loan ngưng đàn. Sau vài câu thăm hỏi, Khiết bảo:
- Để anh vào trong chào hai Bác. Anh trở ra ngay.
Khi Khiết trở lên phòng khách, thấy tóc và quân phục của Khiết
còn điểm nhiều vết nước mưa, Loan đưa tay muốn gạc những hạc mưa còn vướng trên
tóc chàng – như dạo nào nàng đã gạc những hạc mưa long lanh trên mái tóc chàng
khi tiễn chàng đi Saigon trình diện Sư Đoàn Nhảy Dù – nhưng vội ngưng; vì ngại
Bố Mẹ thấy được. Như nhận hiểu hành động của Loan, Khiết nhìn Loan, cười thật
tươi.
Trong đời, Loan quên rất nhiều điều; nhưng chưa bao giờ Loan
có thể quên được hình ảnh hiên ngang và nụ cười rạng rỡ của Khiết vào buổi chiều
mưa năm xưa, khi chàng đứng trên thềm nhà nhìn nàng đàn ...
Đang xót xa, nuối tiếc một đời trai ngang dọc của Khiết và đời
sống nhàn nhã của một thiếu nữ được Bố Mẹ cưng chiều, bà Loan thấy chiếc SUV
quen thuộc dừng trước nhà. Lòng rộn ràng vui, bà Loan bước đến cầu thang. Chợt
nhớ quên đeo “mask”, bà Loan vội quay lại phòng “computer”, lấy “mask” đeo vào,
đi xuống lầu.
Thấy Dũng và Diễm – con trai và con gái của Bà và ông Khiết
– cùng hai đứa cháu nội đều đeo masks, bà Loan đùa bằng tiếng Việt:
-Đâu, hai “cục vàng” của bà Nội đâu?
Thật bất ngờ, Mylene – cháu nội đầu tiên của bà Loan và ông
Khiết – vừa choàng tay qua vai cô em gái vừa đáp:
-Right here, “ba Noi”!
Bà Loan ngạc nhiên nhìn Mylene, hỏi bằng tiếng Anh:
-Làm thế nào cháu hiểu được bà Nội nói gì mà cháu trả lời?
Mylene phải đáp bằng tiếng Anh:
-Trước khi dịch Covid-19 xảy ra, Ba Má cháu cho chị em cháu
đi học tiếng Việt mỗi sáng chủ nhật. “Ba Nọi” quên rồi sao?
-Sorry, bà Nội không nhớ được! Nhưng làm thế nào cháu hiểu
được “hai cục vàng” của bà Nội là chị em của cháu?
-Cháu biết mà. Đối với người Việt, cái gì mình thích, mình
thương, mình quý cũng được ví như vàng như ngọc. Và cháu hiểu rằng “ba Nọi”
thương tụi cháu nhiều lắm!
Mọi người cười rộ lên.
Đang cười, bất ngờ thấy ông Khiết – với thân người thẳng
băng như người máy –mở cửa phòng ngủ, lừng lững bước ra, nụ cười tắt vội trên
môi mọi người. Dù biết ông Khiết sẽ không hiểu được lời chào hỏi, các con, cháu
vẫn thưa:
-Dạ, chào Ba.
-Dạ, thưa Ba.
-Hi, “on Noi”!
-Hello, “on Noi”!
Ông Khiết vẫn lầm lỳ bước đến xa-lông, không nói một lời và
trên khuôn mặt nhăn nheo của ông cũng không gợn tý cảm xúc nào cả! Ông ngồi vào
xa-lông, nhìn mọi người với ánh mắt vô hồn. Dũng hỏi bà Loan:
-Măng! Ba Măng có gì lạ không?
-Thôi, con! Tuổi này rồi, chỉ xin “một ngày như mọi ngày”
thôi!
Dũng đến ngồi cạnh ông Khiết:
-Ba khỏe không? Con đem hai đứa nhỏ về thăm Ba đó.
Ông Khiết gật đầu, tỏ dấu nhận hiểu. Thấy hai đứa cháu nội
kín đáo nhăn mũi vì mùi hôi nồng nặc từ phòng ngủ xông ra, bà Loan nói nhỏ với
Diễm:
-Cảm ơn các con đã đem hai cháu về thăm và đi chợ mua thức
ăn cho Ba Măng. Con đem giùm mọi thứ xuống bếp cho Măng rồi các con về nghỉ. Tuần
sau con đi chợ cho Măng, đừng mua xà-lách-xon nữa. Măng không thể đứng lâu để lặt
từng cọng như hồi trước.
-Con nói Măng hoài mà Măng không chịu nghe. “Watercress”
Măng không cần lặt từng cọng; Măng chỉ cần cắt ngang phía dưới gốc rồi rửa sạch
là được.
-Nếu làm theo cách của con, nhỡ con sâu hay con giun nằm
trong lòng cọng rau làm sao Măng có thể thấy được?
-Măng ở sạch quá mà Măng cứ muốn con cháu học về y khoa. Hồi
trước tụi con học đại học thì bệnh HIV –
human immunodeficiency virus – hoành hành; bây giờ hai đứa nhỏ học đại học thì
Covid-19 giết cả trên trăm ngàn người tại Mỹ. Nếu tụi con và hai cháu là MD thì
Măng có yên lòng hay không?
-Thôi, con! Ngày đó còn ước mơ; bây giờ, nếu có ước mơ thì
Măng chỉ cầu xin ơn Trên cho các con và các cháu được bình an thôi; còn “ông
Già” – danh từ thân thương gia đình thường dành cho ông Khiết – và Măng chỉ biết
trực diện và chống chọi với tuổi già chứ còn gì nữa mà ước mơ!
Ngưng một chốc, bà Loan tiếp:
-A, tuần tới con nhớ mua cho Măng xà phòng rửa chén, chai nhỏ
thôi; mua chai lớn, tay Măng yếu, cầm không nổi, rớt, đổ “tùm lum” Măng dọn
không nổi!
-Măng vẫn rửa chén bằng tay à? Cứ như vậy rồi than đau tay,
đau lưng.
-Bác sĩ Gronados bảo Măng “keep moving” mà! Thêm nữa, rửa
chén bằng máy thì Măng cũng phải trán qua cho thức ăn trôi đi rồi mới cho vào
máy. Máy chạy thì tốn nhiều điện, nhiều nước!
-Người ta mong có phương tiện để xử dụng; còn Măng thì cứ tiện
tặn từng xu, để làm gì?
-Để khỏi phiền các con. Các con lo cho “ông Già” và Măng nhiều
rồi, Măng không muốn làm phiền các con thêm.
Im lặng. Diễm chuyển đề tài:
-Người lau dọn nhà tháng này đến chưa mà nhà hôi quá vậy,
Măng?
-Măng nhận thấy, trước khi họ đến Măng cũng phải dọn dẹp sơ
sơ; vì “ông Già” cứ vung vãi, vất mọi thứ ra đó. Mỗi lần dọn dẹp, lưng và hai đầu
gối của Măng đau lắm, Măng chịu không được! Măng nói họ khi nào Măng cần thì
Măng gọi chứ đừng đến mỗi tháng.
-Thì Măng đừng dọn dẹp gì cả; cứ để họ làm.
-Họ chỉ lau chùi thôi; còn “ông Già” ăn, uống cái gì mà Măng
không để ý thì ổng đem giấu trong tủ quần áo; có khi ổng “bỏ đại” vô nhà cầu,
hoặc trây quẹt đầy thảm, Măng dọn không nổi!
-Con nghĩ đã tới lúc chị em con góp tiền, thuê người đến
giúp Măng. Măng nghĩ sao?
-Măng rất lo sợ, ngại họ biết trong nhà chỉ có một ông già
“không biết gì hết” và một bà già “trói gà không chặt” thì họ sẽ cho người khác
biết rồi người đó đến đây cướp!
-Tụi con đã nghĩ đến điều đó và đã đề nghị Ba Măng nên vào
Senior Living…
Diễm chưa dứt câu, bà Loan đã lắc đầu:
-Các con đã đưa Măng đi xem mấy chỗ rồi; chỗ nào cũng đẹp, đầy
đủ tiện nghi, nhưng… kinh khủng quá!
-Cái gì kinh khủng?
-Sự vắng lặng! Vắng lặng đến… rợn người!
-Biết bao nhiêu người sống và chấp nhận sự vắng lặng đó chứ
đâu phải một mình Măng.
-“Ông Già” và Măng ở đây, trên đường đi làm về, các con và
các em thuận đường, đôi khi ghé thăm. Nếu Ba Măng dời đến mấy chỗ Senior Living
thì trái đường, biết mỗi năm Ba Măng có thể gặp các con được một lần hay không!
Thêm nữa, chỉ có Măng mới có thể vào Senior Living; còn “ông Già” thì phải vào
Assisted Living; mà Măng thì không bao giờ có thể để “ông Già” vô viện dưỡng
lão – nhất là trong thời gian Tàu dịch này!
Diễm gắt:
-Măng không thể khẳng định như vậy được! Đến một lúc nào đó,
vì sự sống còn, mình buộc phải hy sinh nhiều thứ lắm. Măng biết không?
Bà Loan thầm “phục” những người “thông minh!”, làm nghề tự do,
khai gian thuế lợi tức, giấu tiền mặt. Khi về già những người này – không những
được hưởng đầy đủ phúc lộc của chính phủ như housing, food stamps, Medicaid –
còn được chính phủ cho người đến nhà mỗi tuần bao nhiêu giờ để giúp việc nhà,
đưa đi bác sĩ, đi chợ, tắm cho người nào không thể tự tắm được, v.v… Trong khi
đó, những người khai đúng thuế lợi tức, như ông Khiết và Bà, thì không được tý
ân sũng nào của chính phủ mà còn phải mua bảo hiểm sức khỏe riêng; vì có nhiều
khoảng chi phí y tế Medicare không chịu trả!
Thấy Mẹ có vẻ tư lự, Dũng đến bên, khuyên:
-Măng đừng quá lo lắng, okay! Nhà Măng đã có hệ thống báo động
– được nối kết trực tiếp với phòng kiểm soát an ninh của khu vực này – tuần tới
con sẽ kêu người gắn “video camera” nữa thì không tên nào dại vô nhà Măng ăn cướp
đâu.
-Cảm ơn con.
-Măng nhớ cẩn thận, vịn vào thành cầu thang mỗi khi Măng đi
lên hoặc đi xuống lầu, nha!
-Ờ, cảm ơn con. Đi xuống thì không sao; nhưng đi lên là cả một
vấn đề!
-Hôm nào tụi con sẽ dời phòng “computer” xuống tầng dưới cho
Măng.
Diễm hỏi:
-Từ ngày Gym đóng cửa vì Covid-19, Măng còn đi bộ quanh khu
vực này không?
-Khi “ông Già” ngủ Măng mới dám đi; vì Măng không thể để
“ông Già” ở nhà một mình.
-Ủa, vậy thì làm thế nào trước khi Covid-19 xuất hiện, Măng
đi Gym mỗi ngày một tiếng đồng hồ?
-Lúc đó “ông Già” không tệ như bây giờ.
Dũng hỏi:
-Tình trạng của “ông Già” xuống nhanh đến vậy à?
Im lặng. Bà Loan rơm rớm nước mắt; một chốc sau mới đáp:
-Xương sống và não bộ của “ông Già” bị tổn thương rất nặng.
Các Chú, Bác ở tù cùng trại cải tạo với “ông Già” cho Măng biết là “ông Già” bị
cộng sản Việt Nam (csVN) đánh kinh khủng lắm; vì ổng là sĩ quan Nhảy Dù mà ổng
lại khai thật tất cả những lần đơn vị do ổng chỉ huy giải tỏa căn cứ này, tái
chiếm chiến địa kia, tiếp cứu tiền đồn nọ, v.v... cho nên csVN trả thù! Bác sĩ
Gronados khuyên, thương tích thời chiến tranh cộng với tuổi tác của “ông Già”
thì – ngoại trừ trường hợp khẩn cấp – bệnh gì “ông Già” có thể “live with it”
thì nên “live with it”; đừng giải phẫu.
Diễm an ủi:
-Thôi, ít ra “ông Già” cũng còn đi được; không nằm một chỗ!
Dũng thở dài:
-Chuyện của “ông Già”, mình không làm gì được nữa rồi! Còn
Măng, khoang đi Gym nhưng cố gắng đi bộ, nha!
-Không đi Gym mà nếu không đi bộ nữa thì cơ thể của Măng như
không còn sức sống. Lưng cứ muốn “cụp” xuống!
Diễm bảo:
-Măng còn đi được là may lắm rồi! Biết bao nhiêu người cỡ tuổi
Măng hoặc trẻ hơn mà phải chống gậy để đi kìa!
Bà Loan cúi mặt, nước mắt chảy ngược vào tim! Nếu sống mà cứ
buộc phải thấy, phải so sánh với những điều tiêu cực thì cuộc sống này còn có ý
nghĩa gì nữa hay không?
Trước khi cáo từ ông Khiết và bà Loan, Dũng và Diễm hâm nóng
hai tô mì rồi mời ông bà xuống bếp, ngồi
vào bàn. Sau khi để hai ly nước lọc lên bàn, cạnh gói xôi đậu xanh và quà ăn vặt,
Dũng, Diễm và hai cháu từ giã ông Khiết và bà Loan.
Vì ông Khiết không thể nhớ hoặc nhận biết lúc nào nên nhai,
lúc nào nên nuốt, lúc nào nên ngưng, bà Loan phải lấy kéo cắt mì sợi và hoành
thánh thành từng phần nhỏ để ông Khiết không bị nghẹn. Ông Khiết chỉ gói xôi đậu
xanh trong bao ny- lông nhỏ, tỏ ý muốn ăn. Bà Loan đẩy bao ny-lông nhỏ về phía
chồng. Ông Khiết lấy gói xôi, vất bao ny-lông trên sàng gạch hoa rồi mở gói
xôi, lấy tay bốc, ăn. Bà Loan vội lấy gói xôi từ tay ông Khiết, đem đến bên bếp,
lấy dao và nĩa xắn gói xôi ra từng phần nhỏ rồi đưa lại cho ông Khiết, kèm theo
cái nĩa. Ông Khiết vất cái nĩa xuống sàng nhà!
Đang ăn, bà Loan nhận ra mùi nồng nồng của nước tiểu. Nhìn
sang ghế của ông Khiết, bà Loan ngán ngẫm, buông đũa. Thì ra từ nãy giờ ham vui
vì con cháu về thăm, bà Loan quên theo dõi đồng hồ để đưa ông Khiết vào nhà tắm
đi tiểu! Bà Loan giận, xẳng giọng:
-Đi vô thay đồ!
Ông Khiết ngơ ngác nhìn quanh, không biết “đi vô” là đi vô
đâu! Bà Loan im lặng, đứng lên, nắm tay ông Khiết, dẫn ông vô phòng ngủ trong
khi ông Khiết vừa đi vừa quay lui nhìn gói xôi.
Lấy tấm ny-lông phủ lên tấm khăn trải giường, xong, bà Loan
kéo tay ông Khiết đến, “ấn” nhẹ thân người của ông lên tấm ny-lông. Lúc này bà
Loan mới nhớ là bà đã quên lấy tả cho ông. Bà Loan xoay sang, mở ngăn tủ, lấy tấm
tả rồi xoay lại bên giường. Vừa thấy tấm tả, ông Khiết có vẻ hoảng hốt, khoát
tay:
-Không! Đừng! Đừng! “Hỏng” chịu đâu!
Đây không phải là lần đầu tiên ông Khiết phản đối khi phải
mang tả. Nhưng đây là lần đầu tiên bà Loan nghe chồng nói một câu thể hiện được
tất cả nỗi sợ hãi của ông. Bà Loan vào nhà tắm, lấy chiếc khăn nhỏ, thấm nước lạnh,
trở ra giường. Không hiểu tại sao thấy chiếc khăn ướt, ông Khiết lại yên lặng,
không chống cự nữa. Nhờ ông Khiết không chống cự, bà Loan nhẹ nhàng đè ngửa ông
ra, cởi chiếc quần khai nồng vất về hướng nhà tắm rồi lấy chiếc khăn ướt lau phần
hạ bộ cho ông. Trong khi bà Loan cảm thấy lưng và tay chân của bà như muốn rả
ra từng mảnh thì gương mặt của ông Khiết trông rất dễ chịu. Ông Khiết nhìn bà
Loan với ánh mắt biết ơn khi bà Loan lấy phấn bột – loại dùng cho trẻ con – rảy
vào phần hạ bộ của ông. Nhưng khi bà Loan vói tay lấy tấm tả thì ông Khiết lại
vùng vằng:
-Đừng! Đừng mà! “Hỏng” chịu đâu!
Bà Loan biết, trời nóng như thế này mà “đóng” tấm tả dày cộm
vào bộ phận “nhạy cảm” nhất của con người thì làm sao chịu cho nỗi; đó là chưa
kể, nhỡ ông Khiết đi tiêu, đi tiểu trong tả mà bà Loan không biết để thay thì…
bà Loan rùng mình, không dám nghĩ tiếp! Dù hiểu cho sự khó khăn, tội nghiệp của
chồng, bà Loan cũng phải dùng toàn sức lực của Bà để mang cho được tấm tả vào
cho ông Khiết. Có lẽ chẳng còn sức để chống chọi với bà Loan nữa, ông Khiết nằm
im, lầm bầm “Đừng mà! Đừng mà”! Bà Loan biết thế nào ông Khiết cũng – như mọi lần
– tìm mọi cách cởi tấm tả, vất đâu đó; bà sẽ phải lần theo mùi hôi của tấm tả
mà tìm cho ra, đem bỏ rác!
Vì muộn phiền, bà Loan bị bệnh mất ngủ; mỗi đêm phải uống
thuốc ngủ. Nếu bà Loan dùng đúng liều lượng, ngủ được ngon giất thì sáng hôm
sau bà phải tắm cho ông Khiết, thay và giặt toàn bộ khăn trải giường và mở tất
cả cửa sổ để mùi hôi thối thoát ra ngoài; vì suốt đêm không ai thay tả hoặc đưa
ông Khiết vào nhà cầu! Nhưng nếu uống thuốc ngủ ít hơn liều lượng thì bà Loan cứ
nằm trăn trở suốt đêm bên cạnh một người bà từng yêu thương – người hùng của Hà
– nhưng nay đã trở thành “gánh nặng” mà Bà không nỡ lìa xa! Khi nào tâm hồn “lạc”
về dĩ vãng, bà Loan cũng tiếc thương, khóc thầm, cầu nguyện rồi quay sang, vòng
tay qua vùng ngực thoi thóp của người chồng đang miên mang trong giấc cô miên vì
đòn thù của csVN – quân cướp nước mà lại núp dưới chiêu bài “giải phóng”!
Sự tủi thân vừa lắng dịu, bà Loan thở dài, đỡ ông Khiết dậy:
-Đi ra ăn cho hết gói xôi.
Ông Khiết im lặng vịn tay bà Loan, ngồi dậy, đi theo vợ. Đến
bàn ăn nơi bếp, sau khi để ông Khiết ngồi vào chiếc ghế sạch, bà Loan xoay sang
phòng giặt đồ, với dụng ý lấy khăn lau nước tiểu mà lúc nãy ông Khiết đã thải
ra. Vừa xoay người, chân của bà Loan vướng vào bao ny-lông – mà lúc nãy ông Khiết
vô tình vất trên sàn nhà – bà Loan trượt chân, té, đầu va vào nền gạch hoa…
******
Thiếu phụ da đen đẩy chiếc xe lăn – ông Khiết ngồi bên trong
– theo gia đình, qua khỏi cửa chính phòng khánh tiết của Sugar Land Assisted
Living rồi dừng lại. Bà Loan nhanh tay mở ví, lấy mấy tờ một đồng, nhét vội vào
tay người đẩy xe lăn, nói nhỏ:
-Làm ơn chăm sóc giùm chồng tôi. Tôi sẽ vào đây mỗi ngày phụ
với cô.
Người đẩy xe lăn lắc đầu, trả lại tiền:
- Tôi sẽ chăm sóc ông Nguyễn. Bà đừng lo. Nhưng ở đây cấm
nhân viên nhận bất cứ món quà nào; nếu nhận quà, nhân viên đó sẽ bị đuổi việc.
Bà Loan thở dài, bước theo gia đình. Ông Khiết nhìn bà Loan
và con cháu bước lên hai chiếc SUV với nét mặt rất điềm nhiên! Nhưng, khi hai
chiếc SUV nổ máy, từ từ rời bãi đậu xe, bà Loan nhìn vào kính chiếu hậu bên phải,
thấy ông Khiết gục xuống, hai tay ôm mặt! Bà Loan hấp tấp nói với Dũng:
-Dũng! Con chờ Măng chút!
Mọi người trên xe không hiểu chuyện gì xảy ra. Bà Loan vội mở
cửa xe, bước xuống, đi nhanh đến bên ông Khiết. Ông Khiết đưa bàn tay run rẩy
ra phía trước như muốn tìm kiếm một vật thể thân thương nào đó. Bà Loan nắm tay
chồng, nghiêng một bên má lên mái tóc thưa và trắng ngần của chồng rồi khóc! Diễm
đến cạnh:
-Măng! “Be strong”! Măng nên nghĩ đến cuộc đời của Măng nữa
chứ! Hôm Măng bị té, vào ER – Emergency Room – chính Măng đã nghe bác sĩ
khuyên rằng Măng không nên chăm sóc cho ai khác, ngoài việc chăm sóc cho chính
Măng. Măng nhớ không?
-Biết rồi! Nhưng tội “ông Già” quá, con ơi!
-Ai cũng biết là tội “ông Già”! Nhưng cái “tội” này là hậu
quả của những cuộc tra tấn dã man do csVN hành xử tàn độc đối với tù nhân trong
các trại cải tạo chứ không phải do ai khác tạo nên. Người nào muốn “hòa hợp hòa
giải”, không nghĩ đến chính trị, quên đi quá khứ và tội ác của csVN thì đó là
quyền của người đó; đừng kêu gọi hoặc cổ xúy người khác! Chỉ khi nào trong gia
đình người đó có người từng là nạn nhân trực tiếp của csVN thì người đó mới biết
thế nào là uất hận!
Biết Diễm cũng đang bị xúc động mạnh trong tình cảnh này, bà
Loan năn nỉ:
-Thôi, con! Ai nói gì, làm gì, kệ người ta…
Bà Loan chưa dứt câu, tiếng người đẩy xe lăn vang lên:
-Rất tiếc, đến giờ cơm chiều, tôi phải đưa ông Nguyễn vào
phòng ăn. Bye!
Bà Loan, các con cùng dâu và rể đứng lặng, nhìn theo chiếc
xe lăn trong khi ông Khiết cố quay lui, nhìn hình dáng những người thân yêu đang
xa dần, xa dần…
Trở lại chiếc SUV, vừa mở cửa, bà Loan nghe dòng nhạc êm ái,
thiết tha từ iPhone của Mylene. Xe rời chỗ đậu được một đoạn ngắn, bà Loan mới
nhận ra đây là tình khúc mà – buổi chiều trước ngày đi trình diện “bên thắng cuộc”
– ông Khiết đã ôm Guitar, vừa “từng tưng” vừa hát nho nhỏ khi “hai đứa” ngồi
bên nhau nơi sân sau:
“Memories light the corners of my mind
Misty water-colored memories of the way we were
Scattered pictures of the smiles we left behind
Smiles we gave to one another for the way we were…”
Chiều nay, theo giọng Soprano mượt mà của Barbra Streisand
và lời ca ướt lệ trong tình khúc The Way We Were của Barbra Streisand, bà Loan
bùi ngùi tưởng như thấy lại được hình dáng đáng yêu của ông Khiết vào buổi chiều
xưa – khi “ông Nhảy Dù” đứng dưới mưa, khoanh tay, mỉm cười, nhìn Loan đàn –
đang chờn vờn trong bóng hoàng hôn chập
chùng!…
Điệp Mỹ Linh
https://www.diepmylinh.com/