“Một thế hệ ngoảnh mặt lại với lịch sử là một thế hệ không có quá khứ –
và cũng không có tương lai.” (Robert A Heinlein)
Là một học sinh từng say mê môn sử, tôi không thể tưởng tượng được, có một
ngày môn học đó bị khai tử!
Sử bị giết chết không phải vì cái quyết định của Bộ Giáo Dục năm 2013, khi thông báo rằng môn sử sẽ không được đưa vào môn thi tốt nghiệp PTTH. Nó chết qua hình ảnh các em học sinh trường PTTH Nguyễn Hiền (Sài Gòn) đã nhảy cẫng lên, ôm nhau mừng rỡ khi nhận thông báo. Nó chết bởi sự hăm hở, vui sướng, vô tội của các em khi hùa nhau xé đề cương ôn thi môn sử ném xuống sân trường.
Không lẽ nào chúng ta lại cô đơn đến thế, đáng trách đến thế khi không nối
kết được quá khứ với tương lai. Nghĩ đến đó tôi lại nhớ đến bố tôi. Ông chỉ là
một người lính với cấp bậc bình thường nhưng ông đã gieo vào tôi niềm tự hào
sâu xa về lịch sử đất nước mình.
Làm thế nào mà một cô bé mới lên chín lại say mê lịch sử đến thế! Ở cái tuổi
miệng còn ê a những bài học thuộc lòng, nhưng trong cái đầu bé nhỏ ấy vẫn mường
tượng đến hình ảnh oai phong của vua Trần trong trận đánh với danh tướng Toa
Đô. Trận đánh ấy có thái tử cùng vua cha ra trận. Nhà vua cưỡi ngựa đi trước
xông pha tên đạn.
Chính bố tôi cũng không hề biết rằng cái thước phim hùng tráng do ông truyền
đạt cứ còn in mãi trong đầu cô con gái nhỏ của ông. Để rồi sau này, khi lớn lên
một chút, tôi đâm mê những bài thơ lịch sử. Có lần tôi say mê kể về sử Việt, về
Hai Bà Trưng cho một người bạn ngoại quốc. Tôi đọc nguyên cả bài thơ về giấc mơ
của thi sĩ Bắc Phong cho ông nghe. Bắc Phong mơ thấy mình sống ở những năm bốn
mươi trước công nguyên, ông là một viên quan quản tượng của Hai Bà. Cứ sáng
sáng nhiệm vụ của ông là dắt voi trận đi tắm. Trong một bài thơ khác ông lại
viết:
Thấy tôi như đang sống trong cảm xúc của những ngày sông Hát dậy sóng, lại
vừa loay hoay dịch nghĩa những câu thơ. Người bạn chớp mắt cảm động, anh chỉ
đáp vỏn vẹn: “tôi hiểu, tôi hiểu, tôi nghe cô”.
Tôi yêu những câu thơ trong “Sử Mai” của Lê Bi:
Ôi! Những câu thơ cho ta đi nhón chân trên thời gian để nhìn ngắm lịch sử
đất nước mình. Cho ta ngẩn ngơ vì nét đẹp của nó; tựa như từng nét khắc bài thơ
của vị vua trẻ trên vách núi Truyền Đăng.
Không thể nào nói trẻ con không yêu sử. Hãy hỏi cậu bé Lưu Quang Vũ đi, Vũ
sẽ say mê nói cho bạn nghe về hồn phách con sông Hồng và tiếng mài gươm đêm đêm
trên cát. Không thể nào nói trẻ con không yêu sử, nếu bạn biết được ước mơ của
một cô bé chín tuổi, ngồi nhìn lá rụng trên sân trường mà mơ về lịch sử.
Trước 1975, một số trường tiểu học ở miền nam, cứ vào khoảng 10 giờ sáng,
nhà trường buộc các học sinh phải phải xếp hàng đi uống sữa. Sữa là loại sữa
bột viện trợ, khuấy với nước sôi và được rót sẵn trong các ly nhựa. Tôi rất sợ
phải uống sữa nhưng lại mê nghe chương trình “Phát Thanh Học Đường”. Uống sữa
xong, cô giáo cho chúng tôi ngồi lại ở sân trường để nghe chương trình phát
thanh. Có hôm là câu chuyện cổ tích “Ăn Khế Trả Vàng”, hôm khác là “Sự Tích
Trầu Cau”, hay “Thạch Sanh Lý Thông”, … Riêng tôi, con bé mê lịch sử, thì
vừa nghe vừa ước mơ giá mà nhà trường cho phát thanh những câu chuyện về lịch
sử.
Sử sẽ không bao giờ là một môn học chính trị. Chỉ tại lãnh đạo CS cứ muốn
biến môn sử thành môn học chính trị, và một khi sử trở thành môn giáo dục tuyên
truyền, họ đã giết chết sử. Cái kết của môn học “dị dạng” này đã cho ra hàng
loạt những nhận thức ngô nghê như – Lê Lợi là người anh hùng chống thực dân
Pháp, hay “em học trường Nguyễn Du mà Nguyễn Du chính là ông Quang Trung”…
Trước khi Bộ Giáo dục đi tới cái quyết định loại hẳn môn sử ra khỏi kỳ thi
THPT thì sử cũng đã mờ nhạt trong nhận thức của các em rồi! Thậm chí, năm 2005,
điểm thi THPT của học sinh về môn sử đã khiến báo chí trong nước đồng loạt ta
thán bằng những từ ngữ “thê thảm”, “bàng hoàng”, … Có đến gần 14 ngàn thí
sinh chỉ đạt được điểm 1 trong môn thi này.
Ở đây, chúng ta không nhằm phân tích hay tìm hướng đi cho môn sử, hãy để
những nhà sử học làm công việc của họ, và hãy để Bộ Giáo dục làm cái trách
nhiệm nhổ cỏ dại từ những hạt giống họ đã gieo trồng. Bài viết này chúng tôi
chỉ muốn nói lên những suy tư, những thiết tha của học sinh một thời về môn sử.
***
Ngày nay khi đã có tuổi, tôi vẫn nhớ giàn bông giấy trổ hồng trước cửa, nhớ
cái ngăn kéo trong chiếc tủ gỗ bạc màu nơi góc nhà. Ngăn kéo có những cuốn sử
nhỏ bằng bàn tay do bố tôi mang về. Những cuốn sử nằm lẫn lộn với những con búp
bê, với ly, với chén, xoong, chảo bé tí tẹo, … những đồ hàng chơi của một bé
gái.
Sử đã đến với tôi nhẹ nhàng như thế, nó khiến cái trái tim bé nhỏ ấy khóc
cười theo những vinh quang, cay đắng mà tiền nhân đã nếm trải. Sử đối với chúng
tôi là sự tiếp nối, kế thừa của con dân Việt trong cách nghĩ, cách sống và cách
đối diện với những tai ương của đất nước. Nó khiến trái tim ta đập cùng nhịp
với những con người đã từng có mặt, từng sống chết cho mảnh đất này hàng nghìn
năm trước. Đối với thế hệ học sinh chúng tôi, lịch sử chưa bao giờ ngừng lại,
và cái hồn của lịch sử cũng chưa bao giờ mất đi.
Như một món quà được ấp ủ từ một sân trường tiểu học, xin được gởi định kỳ
đến quí bạn đọc loạt Youtube “Thở Hồn Sử Việt” do nhóm “Nguyệt Quỳnh
và bạn hữu” thực hiện. Xin chân thành cám ơn nỗ lực vực dậy hồn sử của quý anh
chị trong nhóm Viettoon, các em trẻ trong nhóm Đuốc Mồi, … cùng nhiều lời khích
lệ của các bậc thức giả. Chúng tôi cũng xin kính lời cám ơn đến các quý vị đã
cho phép chúng tôi mượn hình ảnh và những thước phim minh hoạ giúp THSV thêm
phần sinh động … và cũng xin được bỏ quá cho chúng tôi nếu chưa liên lạc được
để xin phép.
Và đây là “Chiến Thắng Đống Đa phần 1.”
Nguyệt Quỳnh