02 February 2021

Ý NGHĨ MÙA ĐÔNG | ĐÊM VỌNG CỐ NHÂN - Nguyên Lạc

Ý NGHĨ MÙA ĐÔNG


Đợi. mặt trời không lên
Chờ. chiều vàng không đến
Mù sương se sắt lạnh
Mùa đông ... lại mùa đông!


Tình xa nên sầu gần
Người xa nên nhớ thương
Yêu người yêu quê hương
Quê hương tôi rất buồn!

Quê hương tôi nhớ lắm
Còn đâu màu cúc hoa
Giờ máu tim đỏ thẫm
Đoạn trường người kinh qua?

Mùa đông rồi lại đến!
Mùa lạnh luồn thịt da
Mùa tha hương nhung nhớ
Mùa trắng tuyết phôi pha
.
2.
Sáng chờ nắng... Không lên!
Đêm ngủ yên... Chẳng tới!
Có gì mà chờ đợi?
Đợi chờ cũng vậy thôi!

Đời. một cuôc rong chơi
Ai rồi cũng sẽ rồi...
Ai rồi cũng sẽ tới
Đợi. không đợi vậy thôi

Không cần phải mong đợi
Tới phiên thì ... bỏ chơi
Làm gì mà phải vội?
Vô thường đời Tâm Kinh!


ĐÊM VỌNG CỐ NHÂN
.
"Bạch vân thiên tải không du du"
Hồn bay còn có một phương chờ?
Ta ngồi ở lại tay nâng chén
Nhớ người ôm trọn bóng nguyệt mơ

Nơi đâu tìm lại vầng trăng cũ?
"Trăng đã từng soi bóng hình xưa
Ta người ly biệt cơn bão lũ
Cuồng nộ trùng dương ... biết bao giờ?

Đêm ngồi im lắng tay rượu đắng
"Nâng chén mời trăng hỏi vẩn vơ"
Trăng giờ nguyệt cũ hay trăng mới?
Sao hỏi làm chi để thẫn thờ?

Thơ cổ ngàn năm ta hỏi mượn
Đông miên cô lữ bớt u buồn
Cố nhân thôi đã rồi xa biệt!
Còn gì đâu nữa "vọng nhất phương"? 

Nguyên Lạc