25 March 2021

THÀNH PHỐ CỦA TÔI | NHỨC RĂNG - Nguyên Lạc

THÀNH PHỐ CỦA TÔI
.
1.
Có những bước chân một hôm phố lạ
Có người đến từ mãi tận vùng quê
Thấy những con đường đêm về hiu hắt
Mắt phố đèn vàng ghế đá lạnh tê
Nhớ cảnh nhớ quê đồng chiều lam khói
Cuộc sống ơ hờ lạc lõng lê thê!

.
2.
Chợt có một ngày phố không còn lạ
Thành phố bây giờ thành phố của tôi
Những con đường giờ quen từng viên sỏi
Lên xuống đợi chờ góc phố quen tên

Tình yêu đã làm mọi điều thay đổi
Ngày tháng rộn ràng phố xá tình thân
Ghế đá công viên môi ngoan bối rối
Quán vắng góc ngồi tình khúc yêu thương  
.
3.
Tang thương đã làm mọi điều thay đổi!
Thành phố bây giờ đâu phải của tôi
Con đường đổi tên nhà xưa đổi chủ
Người cũ về tìm hụt hẫng đơn côi!
.
Đếm bước cô liêu trên đường phố cũ
Con đường bây giờ lạ lẫm cái tên
Đâu quán nhạc xưa môi hôn quyến luyến?
Chỉ thấy hắt hiu cơ khổ điêu tàn!
.
4.
Lịch sử nước tôi giờ đã sang trang
Tôi con dã nhân lạc chốn la lùng
Quanh quẩn ngu ngơ đâu nơi xưa cũ
Tìm kiếm thân quen...Từ Thức về trần!
.
Lịch sử nước tôi nay đã sang trang
Quê hương của tôi thôi đã thay màu
Thành phố của tôi lạ lùng biến đổi
Bạn bè của tôi tan tác phương nao?
.
Cố nhân nơi nào? Có người năm cũ
Trở về kiếm tìm quá khứ thân quen
Quán xá ngày xưa đâu còn như cũ?
Bao năm trở về một nỗi tan hoang!
.
Đi xuống đi lên từng bước lang thang
Bạn bè thân quen mây trắng trên ngàn
Nhan sắc tôi yêu? Kiếm tìm thăm hỏi
Vĩnh biệt em rồi ... mất dấu trùng dương!


NHỨC RĂNG
.
1.
Sáng xuân nay ta bổng nhức răng
Nhức nhối lắm tha hương tuyết đổ!
Ta phải nhổ, ừ ta phải nhổ
Nhưng răng đâu mà nhổ đây ta?
.
Sáng lưu vong ta bổng nhớ ra
Đã bao năm răng không còn một chiếc
Răng rụng hết từ ngày chết tiệt
Khi về từ "địa ngục trần gian"
.
Sáng xuân nay ta bổng nhức răng
Nhưng răng đâu mà ta lại nhức?
Hàm răng giả làm sao nhức buốt
À thì ra cắn trúng nỗi buồn!
.
2.
Xuân tha hương ngoài trời tuyết đổ
Lạnh cắt da cắt thịt luồn tâm
Nhức nhối lắm cái răng tiềm thức!
Nhổ được không đang vỡ vết thương?
.
Nhổ được không cho hết nỗi buồn?
Bao oan nghiệt tang thương một thuở
Xuân lưu vong vết thương mưng mủ
Cố nhân ơi tôi cắn trúng nỗi buồn!
.
Xuân tha hương lữ khách nhức răng
Phải đi nhổ, phải cần đi nhổ!
Nhưng hàm giả răng đâu mà nhổ
Nha sĩ nào? Nhổ được hết nỗi sầu!


Nguyên Lạc