tôi vẫn còn giữ
những viên sỏi và hòn đá năm ấy. tôi tìm nhặt
ngoài bãi cát đen. xen lẫn nham thạch.
Madeira!
nghe như tên gọi một nhân vật thần thoại hy lạp.
Bồ đào nha!
nồng nàn môi hôn
rượu hồi Escarchado và giai điệu
tây ban cầm Fado rã rượi
xứ tưởng tôi. (*)
tôi vẫn chưa quên
những mùa trăng nhiễu sáng. đêm nằm nghe
sóng biển tự tình cùng sỏi đá. thầm thì thầm thì
không ngưng. bóng tối hoài nghi
trong vòng tay. tôi ôm tôi
lạ mặt. thịt da còn ray rứt hơi ấm
của ngày lễ tình nhân.
xúc cảm tôi trần trụi
những ngổn ngang.
tôi đã phúng dụ
sẽ có ngày sỏi đá lìa xa biển. theo tôi
về đất liền. tâm tư da diết nhớ
tiếng hát đoàn ngư phủ nhấp nhô điệu múa bầy hải âu
bạt gió. khúc hoan ca ngày trở lại.
một sớm mai.
nhiều đêm mất ngủ
tôi nằm nghe âm vang
bài giao hưởng tháng sáu. tưng bừng tấu lên
từ những viên sỏi và phún xuất thạch
ngợi ca đại dương.
thời quá khứ
trong tiềm thức tôi tưởng chừng đã ngủ yên
trong lọ thủy tinh hoài niệm
và ảo tưởng liệm kín
Madeira!
cùng những hồn ma
Bồ đào nha!
ứa ra từng dòng hỏa sơn
ràn rụa. cả bầu trời chiêm bao nghiêng đổ
cũng phát quang. nhấp nháy lân tinh. mới hay
vẫn còn nguyên vẹn đấy
trong tôi rờn rợn
chuỗi âm thanh cùng bóng ảnh những đụn mây
khâu vá mảnh trời rách rưới
những hoàng hôn.
cũng là lúc sỏi đá
đêm ngày cùng cất tiếng.
(12.2020)
(*) "Xứ tưởng": Cũng là tựa một truyện ngắn của tác giả.
Ngô Nguyên Dũng