Ở Sài Gòn, tôi quen biết nhiều nhạc sĩ và cũng kha khá ca
sĩ. Nhưng tôi không quen ca sĩ Phi Nhung dù cũng có đôi lần gặp đâu đó. Bởi tôi
không phải là fan của chị, tôi cũng là loại kén nghe nhạc, không chọn dòng nhạc
của chị để nghe. Nhưng qua báo chí và qua lời kể của nhiều người trong giới,
tôi quý và trân trọng chị vì chị là người có ý chí, có tâm thiện.
Trong tôi, chị là người tốt và cũng là người hiếm trong đám xô bồ nghệ sĩ hiện nay. Vốn xuất thân là người con lai, sinh ra trong một gia đình nghèo lại mồ côi sớm. Chị đã chịu nhiều gian khó và thiệt thòi để cố gắng nuôi đàn em thay mẹ đã mất. Được đến Mỹ, với ý chí, quyết tâm và niềm đam mê âm nhạc cộng với những may mắn, chị đã trở thành ca sĩ được trong và ngoài nước mến mộ.
Thông thường, người con lai rất khó thành công. Ở Việt Nam,
họ không được xem là người thuần Việt, bị dè bỉu, chọc ghẹo khi còn bé. Lớn lên
thường bị người chung quanh dò xét, gièm pha. Lại ít được học hành nên cuộc sống
khá khó khăn. Qua đến Mỹ, họ lại khó được cộng đồng người Mỹ chấp nhận, lại
thêm bằng cấp, chữ nghĩa không có nên thường gặp nhiều trở ngại. Thường là đã đến
tuổi trưởng thành rồi nên muốn học hành hay kiếm công việc cũng khó. Tôi đã gặp
ở khu Bolsa, California khá nhiều người con lai là homeless. Thế cho nên tôi rất
quý trọng những người con lai thành đạt trên đất Mỹ. Ca sĩ Phi Nhung là một
trong số người đó dù tôi không nghe giọng ca của chị.
Tôi càng kính phục và trân trọng chị hơn khi biết chị đã
nuôi 23 em bé, dùng tiền bạc làm được của mình để đến với những người nghèo,
khó khăn. Đã trải qua những ngày thiếu thốn từ tuổi nhỏ, chị đồng cảm với người
ở tận đáy xã hội, chị chia sẻ với những người khốn khó, những em bé mồ côi.
Tôi trân quý chị bởi chị là người có trái tim biết yêu
thương, có tâm thiện lành chứ không vì chị là ca sĩ có tiếng tăm. Khi đại dịch
tràn đến Sài Gòn, đáng lẽ chị đã trở về Mỹ để gặp con gái và thực hiện những dự
án bên đấy. Nhưng chị đã chọn ở lại, ngày ngày nấu cơm, mang nước đến với dân
nghèo. Chị vui vì được chia sớt những khó khăn của đồng bào, với những người
yêu tiếng hát của chị. Nhưng rồi con virus quái ác đã không tha chị, và chị đã
từ biệt mọi người để đến thế giới khác.
Nếu chị không chọn ở lại trong những ngày đại dịch, nếu chị
chọn về Mỹ như dự định, chắc chị sẽ không chết. Âu cũng là số phận. Thấy được
như thế ta lại càng thấy sự ra đi của chị ý nghĩa hơn nhiều và quý tấm lòng của
chị hơn nhiều. Chị sống và cống hiến cho đời, cho những số phận bất hạnh đúng
nghĩa một con người có lương tâm và trách nhiệm với đời. Chị đã sống thật đẹp
như khuôn mặt thật đẹp của chị. Dù cuối đời, đã có kẻ mang đến chị những thị
phi. Nhưng với lòng sáng trong, chị đã vượt qua và vẫn sống tốt. Chỉ tiếc chị rời
thế giới này khi các dự định của chị còn ngổn ngang, dang dở.
Tôi xin vĩnh biệt chị, với ý nghĩa vĩnh biệt một người tốt,
một trái tim bao la thương người, thương đời, một người với cái tâm thiện. Tôi
không vĩnh biệt một ca sĩ vì dù chị mất đi nhưng tiếng hát của chị vẫn còn đó,
người yêu tiếng hát của chị sẽ vẫn còn nghe giọng hát của chị mỗi ngày. Nhưng
con người tốt của chị sẽ không còn nữa, đã trở về với cát bụi. Người con gái
xinh đẹp đó giờ chỉ còn là một nhúm tro. Vĩnh biệt! Mong chị thanh thản ở thế
giới mới không còn ganh ghét, không còn khổ đau.
28.9.2021
Đỗ Duy Ngọc