Người đàn ông ngồi trên ghế đá, đầu cúi gập ra trước, bẻ
thân hình thành một góc vuông ở cổ. Ông ta nhìn chăm chú nền xi măng xám xịt.
Ông ta đang cố gắng giải mã điều gì đó trên mặt đất.
Mớ tóc muối tiêu bồng lên dù trời không có gió. Tôi rảo bước
trên lề đường về phía ông ta. Bất chợt ông ta ngước lên, nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi cần nói chuyện với cô.”
Tôi giật mình, luống cuống nhìn ông ta. Hai vũng quầng thâm dưới mắt khiến ông ta giống con chồn Bắc Mỹ. Trong chớp mắt, tôi lục lọi trí nhớ. Người đàn ông này tôi có quen không?
Tôi ngập ngừng, “Xin lỗi, tôi... bận.”
“Khi nào cô hết bận, làm ơn cho tôi nói chuyện với cô.”
Tôi không thể bước xuống đường nhập vào dòng xe cộ để tránh
ông ta. Tôi thoáng nghĩ tôi sẽ không gặp lại ông ta. Tôi là người qua đường.
Ông ta là người xa lạ. Dễ gì gặp lại, thành ra tôi vững bụng gật đầu, quả quyết,
“Vâng.”
Và tôi rảo bước.
“Đừng để tôi chờ lâu. Lỡ tôi chết mất!” Người đàn ông nói với
theo, và lại cúi gập đầu, nhìn chăm chăm xuống nền xi măng xám xịt.
Tôi vội vã đếm bước. Dự báo thời tiết bảo hôm nay trời sẽ lạnh.
Và trời lạnh thật. Cứng cả người. Hôm nay tôi phải ra tòa. Chuyện vụn vặt. Hôm
trước đi chơi với con bạn, tôi lái xe của nó. Chưa quen tay lái, tôi không để ý
vận tốc, thế là bị phạt.
Tôi vịn từng lưng ghế, men về phía sau xe. Tất cả mọi chỗ đều
có người ngồi, tôi bám lấy cây cột cho khỏi ngã nhào vào người khác. Một gã đàn
ông nhìn tôi và không có vẻ gì chứng tỏ là anh ta sắp sửa đứng lên để nhường chỗ
cho tôi. Một ngày xấu xí. Những con người xấu xí. Những cử chỉ xấu xí! Tôi thầm
nghĩ.
Rồi tôi tự nhủ đừng để những chuyện lặt vặt ảnh hưởng đến một
ngày mới của mình. Và để giảm đi cái bực bội, tôi cố không nhìn mặt của bất cứ
người nào trên xe buýt. Tuy nhiên sự xấu xí của ngày đầu mùa đông này bám lấy đầu
óc tôi. Một người đàn ông có râu mép và đầy nếp nhăn trên mặt bật ho sù sụ. Hai
người đàn bà trẻ thay phiên nhau nói chuyện. Một người liên tục quang quác
trong khi người kia ngặt nghẽo cười. Một lát, họ đổi vai cho nhau. Một ông già
nhắm mắt, làm như đang ngủ say. Tôi nhìn qua khung kính cửa sổ. Xe cộ di chuyển
nối đuôi nhau như những con bọ hung khổng lồ. Đèn giao thông xanh đỏ lạnh lùng
chớp tắt. Những người đi bộ tất tả chạy đua với đèn giao thông.
Tôi cố nghĩ đến điều gì khác phấn khởi hơn. Và tôi nghĩ đến
câu nói của người đàn ông trên ghế đá gần trạm ngừng xe buýt ban nãy tôi gặp. Đừng
để tôi chờ lâu, lỡ tôi chết mất. Cái cổ dài gẫy gập thành góc vuông. Cái cổ
không giữ nổi cái đầu đầy những tóc muối tiêu.
Tôi nghĩ đến tổ tiên mình, những người đã lê bước trên mặt đất
này hàng trăm hàng nghìn năm trước; những người không có phương tiện vận chuyển
như tôi hôm nay, nhưng họ đã nối liền lục địa, đã chinh phục đại dương. Tôi
nhìn đám bồ câu. Chúng vẫn co ro sát vách tường tòa án. Khi nào thì chúng nó bắt
đầu đi tìm thức ăn? Và chúng sẽ tìm được thứ gì trong cái thành phố lao xao tiếng
động của người và xe cộ này?
Tôi lẩm bẩm câu từ giã lũ bồ câu áo đen bên vách tường tòa
án. Tôi rảo bước về phía góc sân.
Và tôi giật mình khi thấy người đàn ông ban nãy. Khi nhận ra
ông ta thì tôi đã đến sát bên chiếc ghế đá người ta vẫn đặt gần những trạm ngừng
xe buýt. Nhưng mà tôi nhớ rõ ràng ban nãy ông ta ngồi ở trạm khác chứ đâu phải
cái trạm gần tòa án này.
Vẫn cái đầu cúi gằm nhìn chăm chăm nền xi măng, cái lưng
còng và cái cổ khẳng khiu không đỡ nổi cái đầu cồng kềnh trĩu nặng. Và cũng bất
ngờ - như đã chuẩn bị sẵn - ông ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.
“Hello! Tôi biết cô sẽ trở lại.”
Tôi lúng túng, “Vâng...”
“Mùa đông đã về.” Ông ta lẩm bẩm.
Tôi lập lại câu nói của ông ta và bối rối liếc về phía trạm
ngừng xe buýt.
Ông ta gật đầu, “Vâng, mùa đông đã về và tôi vẫn còn sống.”
Rồi ông ta mỉm cười. Nụ cười méo mó làm khuôn mặt nhăn nhúm, vẹo đi như mặt nạ
một anh hề.
Câu nói của ông ta làm tôi tò mò. “Vẫn còn sống?” Tôi hỏi.
“Vâng, vẫn còn sống.”
“Dĩ nhiên, ông vẫn còn sống,” tôi nói.
“Nhưng ai biết là sẽ còn được bao lâu.” Người đàn ông hạ giọng,
nói nhỏ như sợ ai nghe thấy, “Tôi nói chuyện với cô một chút được không, please?”
Cái giọng nài nỉ làm lòng tôi chùng xuống. Tôi rón rén ngồi
xuống ở đầu kia ghế đá. Cái lạnh buốt trên mặt ghế xi măng luồn qua vải, thấm
vào da thịt làm tôi rùng mình. Nhưng tôi không để ý đến cái lạnh ấy nữa. Lối
nói chuyện và câu kệ của người đàn ông này cuốn hút tôi.
“Ông okay chứ?” Tôi hỏi.
Người đàn ông lại nhìn xuống nền xi măng, “Cô muốn nghe chuyện
của tôi không?”
“Ồ, tôi…” Tôi ngập ngừng.
“Bác sĩ tâm thần,” người đàn ông ngắt lời tôi. “My shrink,
cô biết chữ đó mà, phải không? Ông ấy nói là nếu tôi chia sẻ câu chuyện của tôi
với người nào khác thì tôi sẽ phục hồi nhanh hơn.”
“Vậy sao?”
“Vâng. Cảm ơn cô. Cô có biết cái nhìn trong mắt của nó làm
tôi phát điên không?”
“Nó… ơ… là ai?”
“Làm sao tôi biết được,” người đàn ông gằn giọng.
Ông ta đặt hai bàn tay trên đùi trong một cử chỉ của đứa học
sinh cần cù, ngoan ngoãn. Tôi liếc nhìn bàn tay ông ta. Những ngón tay sần sùi.
Tôi nhận thấy những đầu ngón tay run rẩy.
Một cơn ho ngắt lời người đàn ông. Lần đầu tiên tôi kiên nhẫn
ngồi nghe một câu chuyện dài lê thê mà không ngắt lời người kể. Người đàn ông
nói liên tục, cái giọng râm ran làm tôi buồn ngủ.
Dứt cơn ho, cái giọng rì rầm tiếp tục, “Tôi trông thấy hắn
khắp mọi nơi. Hắn ám ảnh tôi bất kỳ lúc nào. Tôi không thể làm gì được. Hắn đã
quấy rầy tôi đến mức tôi muốn giết hắn ta càng sớm càng tốt.”
Tôi bật người lên khi nghe chữ giết. Tôi vừa mới
ra khỏi tòa và bây giờ người đàn ông lạ thố lộ với tôi là muốn giết ai đó.
“Tôi muốn chính tay tôi giết hắn,” ông ta thì thầm.
“Xin lỗi ông,” tôi nhắc lại. “Tôi phải đi, tôi có một…” Tôi
lẩm bẩm, cố gắng moi ra một lý do hợp lý để không làm ông ta phật lòng. “Tôi có
hẹn với bác sĩ. Tôi phải đi.”
Người đàn ông bừng tỉnh.
“Chờ một chút. Để tôi kể hết cho cô nghe. Please!”
Tôi đứng dậy.
Người đàn ông ngồi thẳng người, ngước lên nhìn tôi. Nét van
nài trong ánh mắt. Tôi đứng lặng. Người đàn ông gật đầu. Và câu, chữ tuôn ra khỏi
miệng của ông ta như thác lũ, “Chuyện xảy ra nhanh quá. Tôi trông thấy hắn ta
trong đám đông, tôi thấy hắn ta nhào về phía trước. Và trong một tích tắc hai
cái nhìn của chúng tôi gặp nhau. Và hắn ta đâm nhào xuống đường rầy xe điện ngầm.
Tôi kéo gấp tay thắng. Nhưng mà chỉ có trời mới cứu được hắn ta. Suốt mười lăm
năm làm nghề lái subway, những chuyện như thế xảy ra với tôi một
vài lần, nhưng đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh mắt của một người tự tử.
Con mắt xanh như bầu trời mùa hạ. Ngày hôm sau báo đăng tin, báo nói hắn bị bạn
gái phản bội. Cảm ơn cô đã lắng nghe. Bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Cảm ơn
cô! Chúc cô một ngày an lành!”
24 tháng 12, 2019
Hoàng Chính