Người bác sĩ tâm lý nhìn vào khuôn mặt anh, cười thân thiện:
- Anh Hoạch này, tôi nhìn anh tiều tụy quá, trông rất thảm
thương. Ngày xưa gọi đây là bệnh tương tư, nay gọi là bệnh thất tình...Nói như
vậy cũng hơi chệch đi một chút...Nhưng trong anh hiện có một vết thương rất lớn,
một vết bầm. Có thể nói khác, đó là vết hằn. Vết hằn. Vì nó ghi rõ, thâm nhập,
trong anh từng giây, từng phút, từng giờ, từng ngày, suốt mười lăm năm rồi chứ
có ít đâu. Nó hiện hữu như một hố sâu, dù không hình sắc, nhưng là hiện hữu. Nếu
muốn tẩy xóa nó đi cũng phải có thời gian. Có thể từ ba, đến năm năm. Thời gian
là cục gôm, cục tẩy. Mỗi ngày xóa đi một ít, chút ít, từ từ thôi. Cho đến ngày
vết bầm phai nhạt, lúc đó anh sẽ hồi tỉnh, hoàn hồn, bình thường trở lại.
Rồi ông cười cười, nhỏ nhẹ tiếp:
- Đúng là anh bị ngã quỵ, bị đá té sấp sãi trên sàn đời, bị
hạ đo ván, bị nốc ao quá mạnh, nên anh ngất ngư, chưa hồi tỉnh. Vậy nên anh cần
gặp bác sĩ tâm lý để chữa trị cho bệnh của mình, phải không? Chứ cứ hoài hoài
như thế này, hình ảnh nàng lẫn quẩn mãi trong tâm trí, thì chết anh mất.
Hoạch nói:
- Vậy tôi phải làm gì, thưa bác sĩ.
- Không làm gì cả. Hãy đợi chờ. Thời gian là liều thuốc
tiên. Anh cứ nghĩ. Đây là vết bầm lớn, muốn tẩy xóa nó phải từ từ, chứ không
thì nó sẽ bị rách toan ra, rồi sẽ mưng mủ. Mưng mủ thể xác thì dễ, còn dùng thuốc
trụ sinh. Chứ mưng mủ tâm hồn thì khó lắm. Vậy anh đừng nóng vội.
Rồi ông lặp lại:
- Cũng phải từ ba, đến năm năm.
Hoạch la lên:
- Lâu quá!
Bác sĩ:
- Ừ lâu. Nhưng phải đợi. Phải thế chứ. Anh phải tự anh xóa bỏ
vết bầm đang có trong người anh. Anh hãy nghĩ đó là một vết thương tâm lý không
thể chữa bằng trụ sinh, mà chữa bằng thời gian. Anh hiểu chứ!
Đúng rồi. Mười lăm năm yêu đương da diết, sống bên nhau một
thời gian dài. Anh đã sống với nàng như vậy. Nàng chưa làm gì anh buồn. Nàng rất
ngoan và hiền. Không bao giờ nàng to tiếng với anh. Có chuyện gì buồn, nàng im
lặng, khóc âm thầm.
Mười lăm năm. Đúng. Đó là một vết thương. Một vết sâu thẳm,
rộng lớn, không có gì xóa nổi khi nàng đột nhiên bỏ đi. Nàng bỏ đi một cái
"rẹt". Như làn gió, bay nhanh quá, làm Hoạch không thể hình dung ra,
không đứng vững nổi.
Khoảng trống cuộc đời sau đó là mưa, là gió, và bão bùng.
Anh luôn luôn ở trong trạng thái chông chênh, chao đảo. Nên anh phải cần đến
bác sĩ tâm lý, để ít ra, cân bằng lại được cuộc sống, cuộc đời anh...
Người bác sĩ nói tiếp:
- Anh phải tập quên chuyện cũ. Tập quên. Anh nhớ chưa?
- Thưa bác sĩ! Quên. Tôi cũng muốn quên lắm. Nhưng sao mỗi lần
ngồi, nằm, đứng...bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào, là hình ảnh cũ với nàng đều hiển
hiện lên, rõ ràng, mồn một...Nên ai cũng bảo tôi quên đi, quên đi. Nhưng quên
đâu có dễ.
- Thì tôi biết anh quên không dễ nên mới tìm đến tôi? Qua mấy
năm làm cái nghề này, tôi có vài kinh nghiệm quên, nên mách cho anh. Trước tiên
khi muốn quên ai, thì anh nên nghĩ đến cái xấu của người đó. Đối với một đàn bà
đã từng sống với anh lâu năm, anh tiếp xúc nhiều, anh nên tìm những điều xấu nhất
của nàng, để ghét, rồi quên. Nhờ có ghét nên dễ quên. Ví dụ như người đàn bà của
anh về hình thức có chỗ xấu, như mắt một mí, môi cong cớn, giọng nói ồ ề... Còn
về tính tình thì bủn xỉn, nhỏ nhen, lọc lừa, gian dối... hay có âm mưu lấy anh
để đi mỹ, rồi khi đủ lông đủ cánh, sẽ bay đi. Và nay đã bay đi theo dự định trước,
âm mưu trước của nàng. Dĩ nhiên, tôi chỉ đơn cử ví dụ vậy thôi...
Hoạch nói cảm ơn rồi chào bác sĩ ra về...
*
Nghĩ về điều xấu của nàng, anh không biết chọn được điều gì.
Đúng là, khi gặp nàng đầu tiên tại bến xe, khi hai người hẹn
hò. Nàng bước xuống chiếc xe đò liên tỉnh, anh không nghĩ là nàng. Theo nàng giới
thiệu, em trên ba mươi, làm công nhân cho một hãng dệt. Vóc người nhỏ, hơi thấp.
Hoạch nghĩ, thế cũng được. Mình lấy vợ cốt ở tính tình. Còn nhan sắc, nếu có
thì tốt, còn như trung bình, cũng được.
Người đàn bà bước xuống bậc tam cấp chiếc xe đò liên tỉnh, bận
cặp đồ jean bạc màu, chiếc nón cũng bạc màu, đã sờn. Anh nghĩ ngay, tất cả áo
quần của nàng thể hiện một sự cũ kỷ, nhàu nát...Có vẻ sương gió, bụi đời...Nhưng
cũng chẳng hề gì.
Anh bước xuống chiếc xe gắn máy đang dựng chếch bên mé ngoài
bến xe, tiến tới chào. Em là Thắm. Anh là Hoạch. Họ giới thiệu nhau như đã từng
biết qua email và chat. Anh nhìn kỷ nàng. Da nàng nhờn nhẫy chất kem bôi trơn.
Có lấm tấm mụn. Nụ cười, khi nàng cười đôi môi xòe ra để hở cả hàm răng và lợi.
Có một vài cái răng hơi vàng. Anh cảm nhận và nghĩ trong âm thầm. Hẹn gặp thôi
mà, chưa quyết định gì. Có gì đâu mà lo lắng.
Nàng bước theo anh đến nơi dựng xe. Nàng thấp, khoảng thước
năm hai. Như vậy là thấp, trong lúc những em "gọi là" chân dài, đang
phơi bày thân thể trên báo, trên quảng cáo, sắc đẹp lộng lẫy. Em nào cũng trên
thước sáu, thước bảy. Có thể nói là nàng lùn...Đôi chân nàng bó trong ống quần
jean chật, khuỳnh ra hai bên. Nàng bước đi hình vòng cung. Anh nghĩ, nàng đi
vòng kiềng, theo tiếng dân gian...Nhưng thôi, có hề gì.
Nàng ngồi phía sau anh. Anh lấy mũ bảo hiểm cho nàng. Em đội
đi. Nàng đưa tay cầm lấy và gỡ chiếc nón jean đội trên đầu. Trán nàng hơi dô ra
phía đàng trước một khoảng rộng. Tóc nàng lưa thưa. Thế là nàng bị hói đầu và
tóc ít, khô và vàng. Vàng, có lẽ, do đời sống cơ cực, thiếu chất dinh dưỡng...Nhưng
thôi, có hề gì.
Chơi thôi mà. Một cuộc chơi. Cuộc tìm tòi đàn bà của đàn ông
đang đánh động trong anh. Anh nghĩ cũng chưa có hứa hẹn gì nhau. Chưa có gì lớn,
chưa có gì nối kết quá đáng. Không hợp nhau thì "xù", còn bao nhiêu mối
đang chờ đón anh ngoài kia, ở sài gòn.
Đó là nói về phần đầu, nhan sắc, những cái xấu...của
nàng...Và thật ra, sau cuộc gặp đầu tiên đó, anh không có cảm động gì nhiều,
không có suy nghĩ gì tiếp theo.
Buổi sáng hôm sau, anh thức dậy thật sớm tại khách sạn Hoàng
Long. Anh vừa mặc vội áo quần, rồi đến chiếc giường nàng đang ngủ, nói nhỏ, giọng
thật âu yếm, em ngủ chút nữa đi, còn sớm mà. Anh phải đi theo chuyến du lịch đã
ghi danh trước, nhé. Em đừng buồn anh!
Nhưng thật ra, anh đã nói dối với nàng như thế, vì anh cũng
đang đi du lịch, nhưng đi với Thu, một bạn gái cùng từ Mỹ về, và hai người đã hẹn
đi chơi Rạch Giá, Hà Tiên ngày hôm ấy.
Khi lên xe ôm chạy một quãng đường, anh mới nghĩ lại, và giật
mình. Chết cha! mình quên trả tiền khách sạn rồi. Không biết khi buổi sáng nàng
ra về, có đủ tiền để trả cho khách sạn không đây? Anh nghĩ thêm, tội nghiệp
nàng quá, với thân phận một cô gái công nhân dệt tỉnh lẻ, thì số tiền ba trăm
ngàn lúc này là một món tiền lớn...Làm sao đây! Vốn tính anh không bao giờ lợi
dụng tiền bạc vật chất của ai, nhất là đàn bà... Anh vẫn cho đàn ông mà lợi dụng
tiền bạc của đàn bà là hèn hạ, là đốn mạt...Thế nhưng bây giờ đã lở rồi, vì chiếc
xe ôm đang phom phom chạy trên đường, gần đến nhà Thu. Sự việc này khiến anh
băn khoăn, áy náy suốt trong chuyến đi.
Đó, anh cố tẩy xóa vết bầm trong tim mình, mà lại cứ lẩn quẩn
nghĩ đến những ngày thân yêu cũ...Hoạch phải tìm ra điểm xấu thêm trên thân thể
nàng nữa chứ, và như thế vết bầm mới càng ngày càng nhạt bớt đi. Theo lời
khuyên của bác sĩ tâm lý.
*
À, còn một điều nữa, mà điều này anh ngẫm ra từng chi tiết.
Anh nghĩ nàng đã có âm mưu "thoát" khỏi anh từ chuyến về thăm VN, hồi
Tết.
Nàng xin về trước một tuần, nói là, em phải về để phụ với má
sửa soạn nhà cửa, để đón tết chứ anh. Tết này sẽ có anh An và chị Vân về nữa,
anh cho em về trước nhe. Anh về với anh An, chị Vân sau cũng được mà, em sẽ
thuê xe lên đón anh ở phi trường Tân Sơn Nhất.
Nàng nói thế thì anh chỉ biết gật đầu và như lịch trình đã vạch
sẳn, nàng đón anh ở phi trường với chiếc váy màu tím, có hoa văn sáng, dáng đi
nhún nhảy, vì nàng mang đôi giày cao hơn một tấc, trông xinh quá. Anh quên đi mọi
suy nghĩ chuyện nàng về trước anh một tuần, lại vui cùng nàng trong suốt mùa tết.
Nhưng sao khi đêm xuống, hai người vào phòng riêng. Anh
"đòi", nàng "cho", vì đã hơn tuần rồi chưa gần nhau. Nàng lục
trong ví lấy ra cái bao cao su và bảo anh hãy mang vào? Anh thì vô tư, nghĩ đây
cũng là cách đề phòng của đàn bà. Nàng sợ anh trong thời gian một tuần ở Mỹ có
loạng quạng gì không? Như vậy cũng tốt thôi mà.
Nhưng chuyện anh đeo bao cứ kéo dài mãi trong gần một tháng ở
VN, và khi qua Mỹ cũng vậy. Qua Mỹ mỗi lần ái ân, nàng vẫn đưa anh bao bảo anh
mang vào, và sau khi qua cơn sướng thỏa, anh nghe một mùi...đến lợm người, từ
"của nàng". Nhưng anh không lên tiếng, chỉ im lặng vào phòng tắm, rửa
ráy, kì cọ cho sạch đi vết tích của "mùi".
Về lại Mỹ, anh đã đưa nàng đi khám bác sĩ phụ khoa, đi nhiều
lần, mỗi khi khám xong, anh hỏi, có sao không em, nàng nói, không có gì đâu.
Anh lo lắng. Thiệt không? Nàng nói. Thiệt mà, mọi chuyện tốt mà anh. Thế là anh
im lặng, không có gì, là tốt.
- Buồn làm khỉ gì, thất tình làm khỉ gì, mình già rồi, làm
ăn gì được nữa mà thất tình, tối ngủ một mình là yên nhất, khỏi ai quấy rầy...Tau
ngủ một mình đã hơn mười năm rồi, khỏe re.
Thằng Hoán tiếp lời:
- Tau thì xuân thu nhị kỳ, bà xã tau buổi tối ôm cháu ngoại
ngủ ở phòng bên, như vậy mà khỏe...Khi nào muốn, thì vào khoèo tay, bảo bả sang
phòng. "Ịch đụi" xong là phòng ai nấy ngủ.
Thật sự anh không cần chuyện ân ái kia, nhưng nỗi cô đơn đã
dày vò anh, dày xéo anh, nên anh cố tìm quên. Mà vết bầm, theo như bác sĩ, thì
cần nhiều thời gian quá...
Thằng Hoạt tiếp tục mách nước:
- Mà nè, tau có ý này cho mày, dĩ nhiên em ra đi vì em
"ô môi", là có lý do của em, không cản được. Trời đã sinh ra như vậy
thì bó tay thôi. Đừng trách nàng. Mày buồn khổ là đúng, buồn khổ kèm theo sự cô
đơn phải không? Hay mày tìm em mới. Mày còn phong độ lắm mà...Ít ra, hoàn cảnh
của mày là quá tốt. Mầy có nhà có cửa, hãy tìm em nào độc thân không vướng bận,
xáp vào, góp gạo nấu chung, cho vui cửa vui nhà là tốt nhất.
Tau nghĩ, nếu mày có em mới, đêm ngày mày cứ quấn vào em
"mới", bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. Chuyện này sẽ đánh bạt ngay em
"cũ", mày sẽ quên. Mày tin tau đi?
- Hoạch, mày thử đi. Nàng đã đi, đã để lại trong tim mày một
khoảng trống, một lỗ hổng, như cái rò rỉ của một đập nước. Nếu mày không tìm
cách trám chỗ trống đó, thì chắc càng lâu, càng xói mòn, cho đến một lúc thì đập
bị vỡ, mày cũng tiêu đời luôn.
Hoạch, chi bằng mày nghe tao, tìm một em nào đó, mà mày thấy
hợp, ít nhất là hiền một chút, sẽ trám cái lỗ hổng trong tim mày, trám tâm lý
và trám thể xác. Nghĩa là lúc nào bên mày cũng có em. Tụi mày hãy là đôi sam,
quấn quít không rời. Hay mày cố làm vậy. Tau chắc ăn trăm phần trăm là mày sẽ
quên được em trước, khỏi cần đến ba năm...
Thằng Hoán xen vào liền, như không xen vào là không có dịp
nào nữa. Nó đứng ra làm ông mai:
- Hoạch, thằng Hoạt nói đúng đó. Tau có cô em gái, con bà
dì, hiện sống trên San...Em rất hiền và ngoan. Nhưng đã quá lứa rồi, để tau làm
mai cho, mày chịu bật đèn xanh thì tau gọi liền. OK, nhé.
Hoạch ú ớ! Làm sao đây, anh đã thấm hơn một năm ở một mình
trong căn nhà rộng. Anh phải mở TV suốt đêm, nghe nhạc, nghe đài, coi phim tình
cảm, võ hiệp, tây, tàu, ta, đủ cả, nhưng mắt anh vẫn mở thao láo nhìn lên trần
nhà, thất thần...Hơn một năm như thế, nhiều lúc anh hốt hoảng, lúc nửa đêm,
nghe tim mình đập loạn xạ, anh vớ tay cầm lấy điện thoại định gọi 911, nhưng
khi cầm phôn lên, anh thấy mình bình tỉnh trở lại, nên bỏ xuống. Như thế này
thì nguy quá rồi.
Lời nói của thằng Hoán thật chân thành, làm anh cảm động.
Hoạch ngồi bật dậy trên ghế, nhìn thẳng vào mặt hai thằng bạn
thân, rồi nói:
- OK. Tau OK.
*
Ba tháng sau, người ta thường gặp Hoạch ở các chợ VN, đi bên
anh có một nàng khoảng trên... mươi, rất duyên dáng...Hai người lúc nào cũng cười
cười, nói nói, quấn quít lấy nhau (như sam).
Hoạch đã dùng phương pháp trám người. Cái lỗ hổng tâm hồn bây
giờ đã dần dần khít lại, liền da.
Mỗi lần nhớ lại người cũ thì anh tìm ngay đến Thanh Thanh,
ôm nàng vào lòng và nói:
- Em dễ thương quá, hiền lành quá. Anh yêu em.
Thanh Thanh cười với chàng nụ cười thật tươi:
- Anh không nịnh em đó chứ.
Hoạch trả lời:
Trần Yên Hòa