Ngày 24 tháng 9 năm 2017, ông Nguyễn Trung, cựu đại sứ CSVN
tại Thái Lan phổ biến một “thư kiến nghị” mà ông gọi là “kiến nghị tâm huyết” gởi
trung ương đảng CSVN.
“Tâm huyết” vì trong “kiến nghị” khá dài đó ông đã trình bày
một cách chi tiết các lý do lịch sử, các yếu tố khách quan và chủ quan dẫn đến
tình trạng đất nước đầy dẫy những thất bại và kết luận bằng những điểm cần phải
làm ngay.
Trong khoa học xã hội, có hai phương pháp để trình bày ra một luận cứ. Phương pháp thứ nhất nhằm chứng minh mình đúng và mọi quan điểm khác sai, và phương pháp thứ hai nhằm phân tích tình trạng bế tắc trước khi đưa ra một giải pháp dung hòa. Ông Nguyễn Trung chọn phương pháp thứ hai khi viết “thư kiến nghị”.
Thất bại lớn nhất của đảng theo ông Nguyễn Trung là thất bại
“của 42 năm đầu tiên độc lập thống nhất đất nước phải hứng chịu về nhiều mặt
chính là thất bại của việc lấy chủ nghĩa chà đạp trí tuệ và các giá trị của tự
do – dân chủ – quyền con người, là do người nắm quyền giành được một số lợi ích
phe nhóm nhưng phải hủy hoại nhiều lợi ích quốc gia và lợi ích của dân tộc, là
thất bại của xây dựng chủ nghĩa xã hội – với kết quả gặt hái được là để mọc lên
trên đất nước ta hôm nay một chế độ toàn trị khắc nghiệt, nhưng đối với bên
ngoài độc lập 42 năm mà vẫn chưa độc lập! “
Kết luận, ông cựu đại sứ đề nghị thẳng cho Nguyễn Phú Trọng,
“với trách nhiệm là người giữ cương vị cao nhất trong đảng” chuyển đổi đảng
CSVN thành “đảng của dân tộc”.
Trước hết người viết công nhận ông Nguyễn Trung đã dành hết
tâm huyết để viết bản kiến nghị dài. Độc giả có thể đọc “thư kiến nghị” của ông
bằng cách google tựa đề “Cùng nhau mở con đường cải cách, đưa đất nước vào thời
kỳ phát triển mới.“
Trước khi bàn đến chuyện đúng hay sai, phải thừa nhận ông
Nguyễn Trung, 82 tuổi khi viết “thư kiến nghị”, là một người đáng kính trọng.
Trong lúc hàng vạn “tiến sĩ”, “trí thức”, “giáo sư”, “nhà văn”, “nhà thơ”, “nhà
báo” nằm im như hến trong rổ của mấy bà ngoài chợ, ông Trung đã cất lên tiếng
nói bằng tâm huyết của một người ưu tư đến vận nước.
Rất tiếc ông Trung sai về cả lý luận lẫn thực tế.
Về lý luận, sự ra đời của các nhà nước CS trên thế giới
không phải là kết quả của một tiến trình chuyển hóa xã hội theo lý luận “năm
hình thái sản xuất”.
Theo Mác, cách mạng bùng nổ do các mâu thuẫn đối kháng trong
xã hội không còn có thể khoan nhượng mà chỉ còn cách triệt tiêu nhau. Friedrich
Engels gọi đó là “quy luật lượng chất” trong triết học duy vật lịch sử. Tuy
nhiên, chưa có một nhà nước CS nào, kể cả Nga, ra đời như kết quả của cách mạng
vô sản trong đó giai cấp vô sản tiên tiến chiếm số đông và một nền kinh tế tư sản
phát triển đạt đến một mức xã hội hóa cao chín muồi cho cách mạng vô sản.
Chính bản thân ông tổ của chủ nghĩa Lenin, một tháng trước
“Cách Mạng Tháng Mười” còn chưa biết “cách mạng” sẽ bùng nổ tại Nga. Milovan
Djilas viết trong Giai Cấp Mới trích dẫn từ Lenin Toàn Tập, Lenin nói như trối
trước các đảng viên đảng Xã Hội Thụy Sĩ vào tháng Giêng, 1917 như sau: “Những
người già cả như tôi sẽ không được nhìn thấy những trận chiến quyết định của cuộc
cách mạng tương lai”.
Nhưng sự thất bại của Nga Hoàng trong Thế Chiến Thứ Nhất, khủng
hoảng chính trị sau “Cách Mạng Tháng Hai” dựng nên “chính phủ lâm thời” do
Aleksandr Kerenskii lãnh đạo, đã giúp Lenin nhiều cơ hội và ông ta chụp lấy cơ
hội một cách nhanh chóng để làm nên “Cách Mạng Tháng Mười” theo lịch Julian tức
tháng 11, 1917 Dương Lịch.
Như vậy có thể nói, sự thành công của “Cách Mạng Tháng Mười”
là kết quả của cơ hội chủ nghĩa, bộ máy tuyên truyền tinh vi và chính sách khủng
bố không nhân tính theo sau.
Về mặt thực tế, chưa có một đảng CS nào tự nguyện thay tên đổi
họ thành “đảng dân tộc” một cách hòa bình để “cùng với nhân dân mở ra trang sử
mới đổi đời này của đất nước” như ông Nguyễn Trung mong muốn.
CS Đông Đức sụp theo “Bức tường Berlin”, CS Ba Lan sụp nhờ
cuộc đấu tranh bền bĩ của Công Đoàn Đoàn Kết, CS ba nước vùng Baltic sụp do
phong trào độc lập “thoát Liên Xô”, CS Tiệp sụp nhờ Cách Mạng Nhung, CS
Hungary, CS Bulgary và CS Albany sụp vì sức đẩy của phe đối lập mạnh hơn khả
năng bám vào quyền lực của đảng CS, CS Romania sụp sau cái chết của vợ chồng
Nicolae Ceaușescu, CS Mông Cổ sụp do các cuộc biểu tình của các bạn trẻ trong
phong trào dân chủ, CS Ethiopia sụp sau khi nhà độc tài Haile Mariam Mengistu bị
lực lượng của Mặt Trận Dân Chủ Ethiopia đánh bại và phải bỏ trốn khỏi thủ đô
Addis Ababa.
Tóm lại, các chế độ CS chỉ có thể bị lật đổ bằng cách này
hay cách khác chứ chưa có một lãnh đạo CS nào tự nguyên bước xuống khi họ đang
trong thế mạnh.
Ngay cả Mikhail Gorbachev, một lãnh đạo có đầu óc tiến bộ được
cả thế giới ca ngợi nhưng khi còn là tổng bí thư CS Liên Xô cũng tìm nhiều cách
để bảo vệ Liên Xô chứ không nghĩ đến việc từ chức sớm, thay đổi tên đảng hay giải
tán đảng CS để thành lập một đảng khác. Ông ta chỉ từ chức khi Liên Xô, một
liên bang rộng nhất thế giới đã không còn một tấc đất cắm dùi. Ngay cả căn
phòng, chiếc bàn, cái ghế nơi ông ngồi tuyên bố từ chức hôm đó cũng đã thuộc
vào Cộng Hòa Nga.
Trong buổi phỏng vấn dành cho ký giả Jonathan Steele của báo
The Guardian nhân dịp đánh dấu 20 năm sụp đổ của Liên Xô, khi được hỏi điều gì
đã làm ông hối tiếc nhất Gorbachev trả lời lẽ ra ông nên rời bỏ đảng CS sớm
hơn.
Cũng theo báo The Guardian “Gorbachev nói, lẽ ra ông nên từ
chức vào tháng 4 năm 1991 và thành lập một đảng dân chủ cải cách.”
Sau hai mươi năm suy nghĩ Gorbachev mới biết chọn lựa ông đã
nên làm. Trong hồi ký xuất bản năm 1996, Gorbachev không viết về điểm này.
Một lãnh đạo tiến bộ và có tầm nhìn rộng như Gorbachev đã
không nghĩ ra lúc đó. Lý do là quyền lực. Con sâu quyền lực đục vào tận xương tủy
của các lãnh đạo CS dù người đó là ai. Gorbachev chỉ là con người và hơn ai hết
ông biết có quyền lực là có tất cả. Trong thời điểm Liên Xô đang dầu sôi lửa bỏng
mà Gorbachev vẫn dắt gia đình đi nghỉ mát để rồi sự nghiệp suýt tan thành mây
khói nếu không có Boris Yeltsin cứu vãn. Sau này ông cũng hối hận về chuyến đi
nghỉ mát này.
Trong các đảng CS trên toàn thế giới, đảng CSVN là đảng chịu
đựng nhiều thiệt hại nhất để chiếm được quyền lực trên phạm vi cả nước Việt Nam
ngày 30 tháng 4, 1975.
Con đường của đảng CSVN bắt đầu từ luận cương của Lenin và
Luận cương Trần Phú cho đến thời kỳ hưởng thụ như Tô Lâm và giới CS cai trị tại
Việt Nam đang làm đã được tưới bằng máu không chỉ của các thế hệ đảng viên CS
mà cả máu của nhiều triệu người Việt do bùa mê “chống Mỹ cứu nước” gây ra.
Dù trải qua con đường máu rất dài, từ 1975 giang sơn Việt
Nam này đã thuộc vào đảng và dân tộc Việt Nam này đã thuộc vào quyền sinh sát của
đảng.
Ngày nay, các thế hệ lãnh đạo CSVN đang sống trong thời kỳ
hưởng thụ. Những người như Tô Lâm, 18 tuổi vào năm 1975 và có cha là “anh hùng
các lực lượng võ trang nhân dân”, thừa hưởng gia sản của các lớp CS đi trước.
Các lãnh đạo CSVN ngày nay chẳng quan tâm và chưa chắc đã biết
gì nhiều về những vấn đề thuộc phạm vi ý thức hệ. Với họ Mác, Lenin, Mao, Hồ đều
chết hết chỉ những ông chủ, bà chủ ngân hàng là còn sống.
Trách nhiệm của ban tuyên giáo là để tẩy não các em nhỏ như
hoa hậu Đỗ Thị Hà chứ không phải họ. Họ có thể đọc, có thể xem bất cứ sách vở,
nguồn tin, báo chí, phim ảnh nào họ muốn. Vợ con họ đi Mỹ, đi Pháp như đi chợ
và mua sắm tại những tiệm đắt giá nhất thế giới.
Việc đặt vòng hoa trên mộ Mác của Tô Lâm chỉ là đóng kịch.
Cách ăn uống tối hôm sau mới là đời sống thật của giai cấp chủ nô đỏ tại Việt
Nam. Do đó, nói chuyện “buông đao thành Phật” với họ chẳng khác chi “nước đổ đầu
vịt”.
Một thành phần không nhỏ trong 97 triệu dân Việt ngày nay là
nô lệ sống nhờ sự bố thí của đảng. Thời nô lệ ở Mỹ có “Luật Đen” (Black Codes),
thời CSVN có “Luật Hình Sự”. Cả hai đều do giới cai trị đặt ra để trừng phạt những
người bị trị.
Nhìn cảnh hàng trăm ngàn người Việt thất tha thất thểu trên
đường tay ẵm em bé mới sinh còn đau lòng hơn nhìn những bức ảnh của người nô lệ
da đen ở Mỹ 400 năm trước đây. Người nô lệ ở Mỹ mất quê hương và người Việt
cũng thế, khác chăng người Việt mất quê hương ngay trên chính quê hương mình.
Trong mùa dịch, trên thế giới có hàng trăm chính khách, nghị
sĩ, bộ trưởng, thứ trưởng bị mất chức, bị phê bình hay phải từ chức chỉ vì mắc
phải những lỗi lầm rất nhẹ như dắt con cái đi tắm biển vào ngày các con được
nghỉ học. Việt Nam thì khác. Tô Lâm ăn “thịt bò dát vàng” với hóa đơn lên đến
hàng chục ngàn bảng Anh xong về lại Việt Nam tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy
ra.
Càng mỉa mai hơn vài hôm sau chính Tô Lâm lại đăng đàn hô
hào chống tham nhũng. Một người có thể tự chửi mình một cách công khai như thế
chỉ có ở Việt Nam.
Sở dĩ Tô Lâm nói không ngượng miệng bởi vì đám “cán bộ chống
tham nhũng” ngồi nghe bên dưới cũng đều là những diễn viên trong các vai phụ
trên sấu khấu chính trị đầy chất bi hài, băng hoại và thối nát của Việt Nam thời
CS.
Cung đình của tổng bí thư gốc thợ rừng Nông Đức Mạnh, biệt
thự của tổng bí thư gốc nông dân Lê Khả Phiêu, khu mộ 55 ngàn mét vuông của Trần
Đại Quang là những điều dễ thấy, dễ chứng minh cho tội ác của đảng CS. Rất nhiều
thứ khác như bất động sản giấu tên hay những con số trong ngân hàng ở ngoại quốc
chỉ có thể được công khai hóa sau khi chế độ cáo chung.
Dù sao người viết cũng cám ơn ông Tô Lâm đã xát muối vào vết
thương của những người Việt còn chút lương tâm, còn biết đau cho số phận của đồng
bào bất hạnh, còn quan tâm đến tương lai dân tộc để hy vọng từ đó họ sẽ có một
thái độ dứt khoát, một hướng đi phù hợp với thời đại và nhất là đừng kỳ vọng gì
vào sự thay đổi của đảng CSVN.
Trần Trung Đạo