23 April 2022

VITAMIN "EM" | ĐỜI TRẦM LUÂN - Bùi Nguyên Phong

VITAMIN "EM"

 

Có phải em là Vitamin ?

Đã bao lần xao xuyến lòng anh

Trộm chút hương thầm sau búi tóc.

(Đợi kiếp lai sinh lại bắc đền.)

 

Vitamin A tên em đó.

Nết chanh chua sau vẻ dịu dàng.

Em đã làm cho anh sáng mắt, 

(Khi nhu mì giả dối lúc sang ngang.)

 

Hay em là Vitamin C.

Miệng cười sóng sánh vạn người mê..

Một bữa hương tình vương vạt áo.

Chếnh choáng hồn anh... Áo thơ đề.

 

Có một loại Vitamin tên "Em".

Mười ba, mười bốn hay mười lăm

Trăng xưa mỗi lúc thêm vành vạnh 

Vằng vặc trong veo sáng bên thềm.

 

Bữa ấy em còn vị thành niên.

Đưa em về Tây Hạ sao nên.

Đêm đêm kề vai nghe biển hát.

Măc kệ bên đời trăng xuống, lên.

 

Buổi ấy Chiêu quân cống thành Hồ.

Hoa thơm lạc cánh rừng Hung nô.

Đường về đất Việt xa xăm quá.

Bèo dạt cung mây lạ bến bờ.

 

Từ anh vào rượu để tìm quên.

Năn nót chưa tròn một cái duyên

Câu thơ anh viết tràn lên vách.

Một chút ghen tuông, chút giỗi hờn.

 

ĐỜI TRẦM LUÂN

 

Dạo này thơ viết ra sầu héo.

Buồn, tủi, đau, thương phận con người.

Khóc than đôi lứa tình dang dở.

Chìm, nổi một đời được mấy vui.

 

“Thơ là người” Cổ nhân đã dạy.

Người nặng lòng thơ há vui sao.

Thân tứ khổ đau lòng muôn trượng.

Kiếp phù du cát bụi âu sầu.

 

Đời trong thơ hợp, tan… tan, hợp.

Lá vàng rơi giấc mộng nam kha.

Mãi lặn, hụp trầm luân muôn kiếp.

Người đã quên đất mẹ là nhà.

 

Tình trong thơ… Dở dang tình đẹp.

Vì hôn nhân như nấm mồ hoang.

Tình thiên thu mồ hoang cỏ mọc.

Chốn  thiên thai hoa rụng, trăng tàn.

 

Ta xót xa con thuyền không bến.

Mịt mờ sương trời nước bơ vơ.

Khúc sông xưa duyên bèo gặp bọt.

Hợp rồi tan từ bấy đến giờ.

 

Rồi cứ thế dòng đời lặng lẽ.

Lạnh lùng trôi một giấc ngủ vùi.

Đời gió sương vận vào ngòi bút.

Thơ viết ra đau đớn, ngậm ngùi.

 

Câu thơ vận vào đời máu chảy.

Vận vào tình hai đứa hai nơi.

Câu thơ đứng giữa chiều chờ đợi.

Ba mươi năm tóc trắng tơ trời.

 

Ba mươi năm nhớ người ở lại.

Thương người đi rã cánh chim hồng.

Trời viễn xứ… Vầng trăng viễn xứ.

Nửa phần đời chìm nổi long đong.

 

Đường phiêu bạt đời trai bóng lẻ.

Ngắm trăng người chạnh nhớ trăng quê.

Nhớ thương ai khuê phòng quạnh quẽ.

Mây giăng giăng bịt kín lối về.

 

Người ra đi khóc người ở lại.

Suối tóc dài nghiêng bóng hàng me.

Suối tóc ấy giờ đây trắng xóa.

Giờ gặp nhau chắc lắm ê chề.

 

Người đi xa chân chồn, gối mỏi.

Chuyện đời buồn thơ cũng buồn theo.

Nửa đời sau hoàng hôn xuống vội.

Chiều ly hương chạnh nhớ quê nghèo.

 

Bùi Nguyên Phong