Đợi em thắp một nén hương
Cùng anh đi nốt đoạn đường dở dang
Đợi em khi khói hương tàn
Quên tình xưa để sang ngang tình này.
Lời thề thả gió cho bay
Nén hương em đã giãi bày đoạn tang
Đợi em đời sẽ
sang trang
Không còn cô
phụ bẽ bàng lẻ loi
Đợi em tô lại
son môi
Điểm trang
nhan sắc cho người tình sau.
*
Thái, chồng tôi,
mất được hai năm. Suốt thời gian này Du thỉnh thoảng đến nhà tôi để thăm hỏi an
ủi hay giúp đỡ tôi việc nọ việc kia. Không còn Thái nhưng tình bạn vẫn còn đây.
Du là bạn thân của Thái từ hồi cả hai còn niên thiếu, học cùng trường và lớn
lên cùng vào quân ngũ. Sang Mỹ gặp lại nhau tình bạn lại tiếp nối, một tình bạn
như tình thân thuộc.
Hôm nay anh đến,
tôi tiếp trà anh nơi phòng khách. Du bỗng có vẻ nghiêm trang khác thường:
– Anh muốn…
cầu hôn em.
Tôi biết trước điều
này sẽ xảy ra, không vì nhận thấy tình cảm nơi Du khi anh tận tình chăm sóc
tôi, mà vì trước khi mất chồng tôi đã mong ước thế. Thái đã trăng trối với tôi
khi anh kiệt quệ nằm trên giường bệnh:
– Du là người
đàn ông tốt, anh đã gởi gắm em cho Du. Em còn trẻ cuộc sống không thể dừng lại…
Thái thế nào Du
cũng thế ấy, họ thân nhau nên tính cách khá giống nhau. Thời gian qua tôi cũng
cảm mến Du nhưng vẫn ngại ngùng hỏi lại:
– Hình như
có cô nào làm cùng văn phòng bảo hiểm với anh, cô yêu anh lắm?
– Không biết
ai đồn mà đúng thế, cô Ý Nghĩa một nhân viên của anh, cô ấy yêu anh nhưng anh
thì không.
– Anh cầu
hôn em có phải vì lời gởi gắm của anh Thái, vì lời hứa với bạn anh không?
Du khẳng định:
– Vì Thái, và vì
anh cũng yêu em.
Thái là người chồng
quá tử tế bao dung, cưới nhau xong tôi mới biết mình không có khả năng sinh đẻ,
Thái vẫn chấp nhận sống bên tôi, anh nói chỉ cần tình yêu của tôi là đủ cho anh
hạnh phúc cuộc đời. Tôi nghiệp Thái đến chết vẫn còn lo cho vợ, anh sợ tôi bơ
vơ không chồng con, không người thân bên cạnh, với anh tôi luôn là một phụ nữ yếu
đuối cần được chở che.
Tôi cảm động nhìn
Du:
– Em cũng
quý mến và biết ơn anh đã giúp đỡ em bấy lâu nay… Nhưng…
Du sốt ruột:
– Em đừng
vòng vo. Em có đồng ý không?
– Anh biết rồi
đấy, anh Thái đối với em quá tốt, để tang Thái cả đời cũng chưa đủ. Ngày anh
Thái mất em đã thắp hương nói với vong linh anh Thái là em không muốn đi thêm
bước nữa, mà nếu có thì cũng sau 5 năm để tang chồng.
– Nghĩa là nếu em
đồng ý lấy anh, anh phải đợi 3 năm nữa?
– Chúng ta vẫn cưới
nhau nhưng anh hãy xem em như… người bạn chung nhà cho đến khi đủ 5 năm. Được
không?
Du mỉm cười đầy tự
tin:
– Anh đồng ý. Vở
kịch này cũng thú vị lắm. Chúng ta là vợ chồng hình thức bên ngoài nhưng bên trong
nhà thì khác phòng ngủ, khác giường chiếu chứ gì. Ít ra cũng làm vừa lòng em và
Thái yên lòng vì đã có anh bên em.
Du và tôi cưới
nhau, Du dọn về ở chung nhà với tôi vì tôi muốn sống bên những kỷ niệm cũ với
Thái trong căn nhà này. Nhà rộng 3 phòng, mỗi người một phòng, chung nhà nhưng
hai phòng cách biệt.
Tôi luôn tạo khoảng
cách cho Du đừng tưởng bở mà làm tới. Mỗi khi ánh mắt anh lạ lạ nhìn tôi chan
chứa tình là tôi làm mặt nghiêm và răn đe:
– Là bạn thôi anh
nhé.
Và tôi về phòng
riêng đóng cửa lại, Du lủi thủi đi về phòng của mình. Có những đêm khuya tôi
trăn trở khó ngủ, hé cửa nhìn sang phòng bên ấy thấy còn ánh đèn thao thức, tôi
lại chùm chăn gối để không nghĩ đến Du và cố dỗ giấc ngủ muộn màng.
Có chiều ngoài trời
mưa gió Du đã ỡm ờ:
– Không biết mưa
gió thế này tối ngủ có ai sợ ma và sợ lạnh không nhỉ…
– Đừng mong lung lay em nhé Du. Em biết trong nhà có người
đàn ông yêu thương và che chở mình thì còn sợ gì nữa.
Du đã tôn trọng tôi, không đòi hỏi gì thêm.
Du giỏi làm việc vặt, anh biết sửa chữa dụng cụ máy móc và
kiêm luôn đủ thứ trong nhà. Tôi cũng là một người vợ đảm đang của anh, nấu những
bữa cơm ngon, giặt giũ áo quần và dẹp dọn phòng ngủ chăn gối cho anh luôn tinh
tươm sạch sẽ.
Từ khi Thái mất tôi đã không dám mở xem những loại phim tôi ưa
thích là phim kinh dị và phim hình sự điều tra vụ án. Bây giờ có Du buổi tối
tôi tha hồ mở YouTube xem loại phim này. Không hiểu sao một người nhát gan yếu
bóng vía như tôi lại mê những loại phim khủng bố tinh thần mình như thế.
Có Du căn nhà ấm cúng vui tươi hẳn lên. Tôi và Du đi đâu
cũng có đôi, khi đi chợ, đi phố mua sắm hay đi chơi gần, chơi xa. Chúng tôi là
cặp vợ chồng đầy đủ bổn phận cho nhau ngoại trừ chuyện gối chăn. Họ hàng, bạn
bè ai cũng khen chúng tôi đẹp đôi hạnh phúc.
*
Thấm thoát đã một năm trôi qua.
Sáng nay thứ bảy không phải đi làm nhưng tôi vẫn thức dậy sớm
vì giấc ngủ chập chờn lo âu tối qua. Không hiểu tâm trạng Du thế nào mà sáng
nay anh không dậy sớm như mọi khi. Tối qua sau khi xem phim ma xong tôi về
phòng ngủ, Du đã đợi tôi ở cửa phòng và bất chợt ôm lấy tôi, lần đầu tiên kể từ
khi cưới nhau anh đã ôm hôn tôi nồng nàn như thế. Người tôi run bắn lên một
rung cảm tuyệt vời nhưng tôi đã kịp tỉnh táo nhớ đến lời hứa trước bàn thờ Thái
trong khói hương. Tôi vùng người thoát ra khỏi vòng tay của Du và gương mặt lại
lạnh lùng băng giá:
– Phải tôn trọng em. Chúng ta vẫn là bạn.
Du lặng lẽ đi về phòng không nói lấy một lời dù biện hộ hay
xin lỗi. Thế mà suốt đêm tôi đã mất ngủ, nghĩ về Du, thương Du với chút ân hận
mình đã làm. Tại sao tôi lại cứng ngắc đến thế, tại sao tôi không cho anh chỉ một
nụ hôn, trong khi Du đã rộng lượng đồng ý lấy tôi và chờ đợi những 3 năm nữa.
Tôi ra vườn sau hái vài nụ hoa hồng mới nở mang vào nhà cắm
trên bàn thờ Thái. Hoa tươi đây anh, lòng em vẫn hướng về anh dù bất cứ hoàn cảnh
nào. Tôi thì thầm với hình ảnh Thái trên bàn thờ để không nghĩ đến điều gì
khác. Tôi dự định khi Du thức dậy sẽ rủ anh ra ngoài ăn sáng để làm huề, thậm
chí tôi sẽ xin lỗi anh.
Nhưng Du xuất hiện với chiếc va ly làm tôi sững sờ ngạc nhiên:
– Anh đi đâu?
Du lửng lơ:
– Anh ra đi. Sau chuyện đêm qua anh cảm nhận thấy em
không hề yêu anh. Em lấy anh chỉ vì em… sợ ma, em cần có người sống chung cho
vui nhà vui cửa, để em tha hồ yên chí xem phim ma, phim hình sự vụ án ly kỳ
rùng rợn và em cần người làm việc không công cho em, nào cắt cỏ, đổ xăng, sửa
chữa bao việc vặt.
– Kìa anh, sao lại nói thế, em chỉ thực hiện lời hứa để
tang 5 năm với vong linh anh Thái.
– Thái mất hai năm anh mới cầu hôn em, và một năm qua anh đã
tôn trọng lời hứa của em. Anh chợt thấy chúng ta không còn nhiều thời gian tuổi
trẻ để mà phí phạm nữa, em đã ngoài 40 và anh thì đã 50 tuổi. Tại sao lại lãng
phí thời gian hạnh phúc đáng lẽ ta được hưởng.
Du chán nản ngồi xuống ghế nói tiếp:
– Anh muốn nói hết những suy nghĩ của mình. Em dở hơi
lắm, tự nhiên bày ra cảnh khấn vái lời thề và chui đầu vào cái bẫy của chính
mình, làm khổ lây tới anh. Em xinh đẹp thế kia, em là mâm cao cỗ đầy ngon lành
thế kia, mà bắt anh chỉ nhìn ngắm chứ không được ăn, không được nếm mùi vị nào,
thà rằng anh đi tìm cô Ý Nghĩa ở văn phòng bảo hiểm, người luôn yêu thương và sẵn
sàng mở rộng vòng tay chào đón anh, cô Ý Nghĩa không đẹp bằng em, cô là món quà
quê giản dị, thí dụ như… gánh bún riêu đi. Thà rằng anh ăn một tô bún riêu với
chanh ớt, mắm tôm, rau thơm kinh giới và no lòng với mùi vị bình dân ấy còn hơn
là nhịn đói nhịn thèm ngắm nhìn mâm cỗ ngon của em thêm 2 năm nữa. Anh đi đây.
Du đứng phắt dậy, tôi thảng thốt kêu lên:
– Anh ơi…
– Gì nữa? Xe em anh đã đổ đầy bình xăng rồi, cỏ đã cắt xong
hôm qua rồi, cái đèn trong ga-ra anh đã thay rồi, cái cổng hàng rào anh đã sửa
rồi…Em cứ xài đi nếu cần thì nhắn anh đến giúp, anh vẫn là bạn thân của thằng
Thái. Anh đi đây.
– Anh ơi…
– Gì nữa?
Tôi lao tới ôm chặt lấy Du và thổn thức:
– Vâng…
Vâng… Em hiểu rồi. Anh đợi em thắp hương. Đã thắp hương thề thì phải thắp
hương… giải lời thề anh ạ.
Tôi thắp lên một
nén hương thơm và bình hoa tươi vừa mới hái sẽ chứng minh cho tâm tình tôi với
Thái. Tôi thì thầm khấn những lời chân thật nhất, mong Thái sẽ vui lòng.
Du tươi cười nói
với tôi:
– May quá,
cám ơn em đã thắp hương giải lời thề. Thái đang mỉm cười nhìn chúng ta thật sự
là vợ chồng từ ngày hôm nay kìa…
Và Du tinh quái nhìn
tôi:
– Anh tự tin là sẽ
đốt ngắn thời gian, sẽ làm em bỏ cuộc nên mới nhận lời hứa với em chờ đợi thêm
3 năm nữa đó, cho dù em có cố gắng đóng kịch ra vẻ lạnh lùng cứng rắn với anh,
lần này thì em đã… thua.
– Là sao?
– Là anh giả bộ
xách va ly ra đi thử em yêu anh đến đâu. Yêu anh, nhưng em quá yêu thương và cảm
phục Thái nên muốn để tang trả nợ ân tình Thái. Em yêu cả hai người đàn ông và
hai người đàn ông này đều yêu em.
– Chứ không
phải là anh chán nản không chờ đợi được nên xách va ly tính về với cô Ý Nghĩa
nhân viên của anh hả?
– Cô Ý Nghĩa yêu
anh nhưng đâu có dại khờ mà chờ đợi bóng chim tăm cá như anh, cô ấy lấy chồng
ngay khi anh lấy em và đã nghỉ làm từ lâu rồi.
Du ôm tôi thật chặt
và cúi xuống gần khuôn mặt tôi:
– Bây giờ cho
phép anh hôn em không?
Tôi say đắm tận
hưởng nụ hôn tình của Du.
Hôm nay mới thật
sự là ngày cưới của chúng tôi
Nguyễn Thị Thanh Dương