Chuông báo hiệu giờ tan học. Cửa trường vừa mở, bọn nhóc
chen chúc nhau để ùa ra cho nhanh . Nhưng thay vì như ong vỡ tổ để bay khắp
nơi rồi nhanh nhẹn về nhà ăn cơm như mọi hôm, chúng lại tụm năm tụm bảy, và thì
thầm to nhỏ với nhau.
Chỉ bởi vì sáng nay là ngày đầu tiên mà bạn Simon đến trường.
Cậu bé là con của mẹ Blanchotte.
Tất cả bọn chúng đều đã nghe ba mẹ chúng nói đến Blanchotte; và cho dù dân làng đều niềm nở khi gặp cô ấy, các bà mẹ cũng có thương cảm cô ta nhưng cũng có chút khinh bỉ, và việc này cũng ảnh hưởng đến bọn trẻ, mà ngay cả chúng cũng không hiểu lý do.
Còn về Simon thì chúng không hề biết đến thằng nhóc, vì nhóc
chẳng bao giờ ra khỏi nhà và cũng không hề chạy lang thang khắp đường phố hoặc
bờ sông cánh đồng. Bởi thế nên chúng chẳng ưa gì cu nhóc; thế là bọn chúng đón
chào thằng bé một cách vui thích pha lẫn một chút ngạc nhiên, rồi chúng truyền
miệng từ đứa này sang đứa kia thông tin từ một thằng lớn hơn, cỡ mười bốn mười
lăm tuổi có vẻ như rành đời, nó vừa nói vừa nháy mắt một cách tinh ranh:
– Này, bọn mày biết không... cái thằng Simon đó... nó không
có cha.
Rồi chúng nhác thấy con trai của Blanchotte vừa ra đến cổng
trường. Nhóc có vẻ như khoảng bảy hoặc tám tuổi. Da mặt nó hơi xanh xao, ăn mặc
rất tươm tất, có vẻ rụt rè, gần như vụng về. Nó đang quay lại để về nhà mẹ, bỗng
đám bạn vẫn vừa thì thầm và nhìn nó bằng ánh mắt tinh quái và ác độc của loại
trẻ con đang mưu tính một vố xấu xa nào đó – chạy đến bao quanh thằng bé và dần
dần khép nó trong một vòng vây thật chặt. Thằng bé đứng đó, rất ngạc nhiên và tỏ
vẻ lúng túng, không biết chúng sẽ dở trò gì đây.
Nhưng rồi cái tên đã đưa thông tin hất giọng hỏi, nghênh
ngang vì đoán trước thành quả sẽ có được:
– Này nhóc, mi
tên gì?
Cậu bé trả lời:
– Simon.
– Simon rồi gì nữa?
– Tên kia lại hỏi.
– Cậu bé lặp lại
một cách bối rối:
– Simon…
Tên nhãi kia hét
to:
– Phải là Simon
gì chứ! Chỉ cái tên Simon cụt
lủn như vậy, sao được!
Thế là cậu bé tội
nghiệp nước mắt chực trào ra, lặp lại lần thứ ba:
– Tên tôi là
Simon.
Bọn nhóc cười phá
lên. Tên phá hoại nói tỏ vẻ tự đắc:
– Bọn bây thấy
chưa, nó không có cha.
Bỗng dưng mọi vật
trở nên im phăng phắc. Bọn trẻ kinh ngạc khi biết được sự việc kỳ quặc, vô lý,
ghê gớm ấy, một thằng bé mà không có cha ư? Rồi tất cả bọn chúng nhìn chòng chọc
vào nó như thể nó là một hiện tượng, một vật thể siêu nhiên, và rồi chúng cảm
thấy dâng lên trong lòng sự khinh miệt của mẹ chúng đối với cô Blanchotte, một
thứ cảm nghĩ mà cho đến hôm nay không thể nào giải thích được.
Còn Simon, nó phải
đứng tựa vào một thân cây để khỏi bị ngã xuống; và nó cứ đứng như thế, như bị
chôn chân vì một tai họa không thể nào cứu vãn được. Nó tìm cách để giải thích.
Nhưng nó không thể tìm bất cứ điều gì để trả lời bọn kia cho nó cãi lại cái điều
kinh khủng rằng nó không có cha. Sau cùng, gương mặt trở nên trắng bệch, nó nói
to lên, nói đại cho rồi:
– Có chứ, tôi có
cha mà!
– Ông ấy đang ở
đâu? Cái thằng ranh con lại hỏi vặn.
Simon không trả lời;
nó thật sự không biết. Bọn trẻ rú lên cười, thật sự hứng thú; và rồi trong thâm
tâm bọn con nhà nông dân ấy nổi lên ý muốn tàn ác: như là bọn thú trong sân gia
cầm thúc giục tất cả bọn gà phải tận diệt một con trong đàn khi nó đã bị
thương. Simon bỗng nhớ đến một đứa hàng xóm, con của một bà góa, nó vẫn luôn thấy
bạn ấy cũng sống một mình với mẹ nó.
– Này, bạn này
cũng vậy, bạn không có cha giống tớ nè.
– Có chứ, tôi có
cha chứ, thằng bé trả lời.
– Thế thì ông ấy ở
đâu? Simon hỏi lại.
– Ông ấy mất rồi,
thằng bé tuyên bố một cách hãnh diện, – Ba tôi ở trong nghĩa trang ấy.
Tất cả bọn chúng
lại nhao nhao lên tán thành, làm như thể sự việc có cha ở nghĩa trang làm cho bạn
của chúng có ưu thế hơn rất nhiều để đè bẹp cái thằng không có ông cha nào hết.
Rồi những đứa mất dạy ấy, mà đa số người cha của chúng đều hung dữ, say sưa tối
ngày, trộm cắp, và rất thô bạo với vợ, bọn chúng chen chúc nhau để siết chặt
vòng vây hơn nữa, như thể chúng là những đứa hợp pháp đàng hoàng, đang muốn bóp
nghẹt cái thằng ngoài vòng pháp luật kia.
Rồi bỗng dưng cái
thằng nhóc đứng gần Simon nhất lại thè lưỡi ra với vẻ ranh mãnh và hét lên:
– Đồ không cha! Đồ
không cha!
Simon dùng hai
tay kéo tóc thằng nhóc và đá liên tục vào ống quyển nó, thằng nhóc thì cắn vào
má Simon một cách tàn bạo. Rồi bọn chúng ẩu đả nhau. Hai kẻ chiến đấu bị tách
ra, Simon bị đánh đập, áo quần rách nát, thân mình bầm tím, lăn tròn dưới đất,
ngay giữa vòng vây của bọn nhãi con đang vỗ tay reo hò chiến thắng. Khi nó loạng
quạng đứng lên, vừa lấy tay phủi bụi đất dơ bẩn trên áo, có một đứa nói to:
– Giỏi thì về méc
ba của mày đi.
Simon bỗng cảm thấy
mọi việc như hoàn toàn sụp đổ trước mặt. Bọn chúng mạnh hơn nó rất nhiều, và đã
cho nó một trận nhừ tử, nhưng nó không thể nào trả lời chúng được, vì nó biết rằng
thật sự nó không có cha. Nó thu hết can đảm, và hãnh diện cố gắng không để nước
mắt đang ứ nghẹn trong cổ họng tràn ra. Nó bị nghẹt thở, rồi nó bắt đầu nấc lên
từng hồi, rồi thầm lặng khóc.
Khi thấy nạn nhân
của mình như vậy, đám kẻ thù của chú bé cảm thấy vui lên, một niềm vui ác độc,
và rồi cũng như bọn thú hoang khi vui một cách kinh khiếp, chúng nắm tay nhau,
vừa nhảy vòng tròn quanh cậu bé, vừa lặp lại như một điệp khúc:
– Đồ không cha! Đồ
không cha!
Nhưng rồi bỗng
nhiên Simon ngưng khóc. Bây giờ nó nổi điên lên. Nó nhặt những hòn đá dưới chân
rồi thu hết sức mạnh ném vào bọn ác độc. Hai ba đứa bị ném trúng, chúng vừa la
vừa bỏ chạy; và rồi cậu bé trở thành như một cao thủ, khiến bọn kia hoảng sợ.
Chúng trở nên hèn hạ cũng như một đám đông khi đứng trước một người phẫn kích,
chúng tan hàng và bỏ chạy tán loạn.
Còn lại một mình,
đứa bé không cha liền bỏ chạy về phía cánh đồng, có một sự việc nó vừa mới nhớ
ra và khiến nó đi đến một quyết định quan trọng. Nó muốn trầm mình xuống dòng
sông.
Thật vậy, nó bỗng
nhớ rằng cách đây tám ngày, có một người khốn khổ phải đi ăn xin để sống qua
ngày đã phải tự tử vì ông ấy chẳng còn xu nào để sống nữa. Khi họ vớt ông ta
lên thì Simon có mặt ở đó; và người đàn ông tội nghiệp ấy, ngày thường trông thấy
đã thảm thương lắm rồi, xấu xí, bẩn thỉu, lúc ấy sao trông ông ta rất yên phận,
vẻ mặt trắng bệch, hàm râu dài ướt sũng và đôi mắt mở to, rất bình thản. Mọi
người quanh đó đều nói: "Ông ấy chết rồi". Có ai đó lại nói thêm:
"Bây giờ thì ông ấy hạnh phúc rồi."
Và Simon cũng vậy,
nó muốn tự vẫn, bởi vì nó không có cha, cũng như gã đàn ông khốn khó kia không
có tiền bạc.
Nó đến gần mé
sông, nhìn nước đang chảy. Vài chú cá đang bơi lượn rất nhanh trong dòng nước
trong vắt, đôi khi nhảy lên cao để ngoạm lấy bọn ruồi đang bay là là trên mặt
nước. Chú bé ngưng khóc để nhìn đám cá, vì nó bỗng nhận thấy động tác đùa chơi
của chúng rất hay. Nhưng rồi cũng như lúc tạm ngưng sóng gió của một cơn bão, bỗng
dưng những trận cuồn phong nổi lên làm gãy đổ cây cối rồi lại tan biến đi ở cuối
chân trời, ý nghĩ buồn chán lại nổi dậy trong tâm trí nó một cách đau nhói:
"Ta sẽ trầm mình xuống đây bởi vì ta không có cha".
Bầu trời nóng ấm,
và thật dễ chịu. Ánh dương dịu nhẹ làm cho cỏ cây thật ấm áp. Mặt nước sáng
bóng như tấm gương soi. Rồi Simon bỗng cảm thấy những khoảnh khắc thật phúc lạc
xâm chiếm hồn mình, rồi cảm giác uể oải lờ đờ khi nó vừa mới khóc xong, khiến
nó ao ước làm sao có thể ngủ một giấc ngay nơi này, trên cỏ, trong nắng ấm.
Rồi một con nhái
màu lá xanh nhảy trên cỏ. Nó muốn bắt chú nhái kia. Con vật nhảy đi. Simon chạy
theo, rồi chụp hụt ba lần liên tiếp. Sau cùng cậu chụp được hai cẳng sau của
con vật và bật cười to lên khi thấy con nhái cố vùng vẫy để thoát. Nó chụm hai
chân lại, rồi bỗng nhanh chóng soãi dài ra, thẳng tắp; đôi mắt tròn to, hai cẳng
trước ngọ nguậy như hai bàn tay. Nhìn con vật nó lại nhớ đến món đồ chơi cũng
làm bằng những thanh gỗ nhỏ chéo nhau có thể nhúc nhích như vậy làm cho chú
lính gắn bên trên cử động theo.Thế rồi nó nhớ đến nhà của mình, đến mẹ nó, và
trở nên buồn tủi, nó lại khóc. Toàn thân nó bỗng run lẩy bẩy; nó quỳ gối xuống
và thầm đọc kinh như nó vẫn làm trước khi ngủ. Nhưng nó không thể nào đọc hết lần
kinh được, vì nó cứ nấc nhiều hơn, to hơn, làm xáo trộn đầu óc nó.
Nó không suy nghĩ
gì được nữa, không nhìn thấy bất cứ gì chung quanh nữa, và chỉ khóc và khóc.
Bỗng dưng một bàn
tay to mạnh đặt lên vai nó và một giọng nói ồm ồm hỏi nó:
– Tại sao mà
cháu buồn dữ vậy, cậu bé kia?
Simon quay đầu lại.
Và nhìn thấy một người thợ cao lớn với bộ râu và mái tóc đen quắn đang nhìn nó
với vẻ thiện cảm. Nó trả lời ông ta, mắt vẫn còn đầy ngấn lệ và cổ vẫn còn nghẹn
ngào:
– Dạ, chúng nó
đánh đập cháu... bởi… vì… cháu không... không... có... cha... cha…
– Cháu bảo sao?
Người nào cũng có cha chứ! Ông ta vừa nói vừa cười.
Rồi đứa bé nói một
cách khó khăn trong những tiếng nấc đau khổ:
– Nhưng
cháu... cháu… thì… không.
Người thợ bỗng trở
nên nghiêm trang; ông ta nhận ra đây là con trai của cô Blanchotte, và cho dù mới
đến làng này không lâu, ông ta đã biết câu chuyện của nhà đó một cách mơ hồ.
– Nào, nào, nguôi
giận và bớt buồn đi cháu, bé con của ta à, và đi với ta về nhà gặp mẹ con xem
nào. Nếu con muốn, con sẽ có... một người cha nhe con.
Rồi hai người
cùng đi, người lớn cầm tay người bé, và ông ấy lại mỉm cười nữa, bởi vì ý nghĩ
được đến gặp Blanchotte cũng làm cho ông ta vui, nghe đâu cô ấy là một trong những
phụ nữ đẹp nhất vùng; và ngẫm nghĩ rằng, một tuổi trẻ nào đó đã lầm lỗi lại
cũng có thể phạm sai lầm nữa...
Hai người đến trước
một ngôi nhà nhỏ màu trắng, rất gọn gàng sạch sẽ.
– Thưa chú, ở
đây nè. – Rồi nó kêu lên: – Mẹ ơi!
Một người đàn bà
bước ra, và nụ cười bỗng vụt tắt trên môi người thợ, vì ông ấy hiểu rằng không
được đùa giỡn với người phụ nữ dáng vẻ cao gầy đang đứng với vẻ mặt rất nghiêm
nghị, làm như thể cô muốn ngăn cản không cho người đàn ông nào bước qua ngưỡng
cửa này nữa, nơi mà trước đây đã có một người phản bội cô.
Trở nên rụt rè,
ông ấy cầm cái nón trên tay, và một cách chậm rãi, ấp úng nói:
– Thưa bà, tôi
mang cậu bé về cho bà đây, cậu bé bị lạc đường cạnh bờ sông.
Nhưng Simon đã nhảy
tót lên bá vào vai mẹ, vừa nói vừa khóc:
– Không phải đâu
mẹ ơi, con muốn tự vẫn bởi vì bọn chúng đã đánh đập con… đánh con… bởi vì con
không có cha.
Người phụ nữ cảm
thấy đôi má mình đỏ hồng lên, và đau đớn tột cùng cho đến tận xương tuỷ, bà vội
ôm hôn con rất mạnh trong khi những dòng lệ lăn nhanh xuống má. Người đàn ông đứng
đó, xúc động, nhưng không biết làm thế nào để bỏ đi. Bỗng dưng Simon chạy đến
bên ông ta và nói:
– Chú ơi, chú có
muốn làm cha của cháu không?
Không một ai nói
lời nào. Cô Blanchotte không biết phải nói gì và tâm hồn bị dằn vặt vì xấu hổ,
đứng tựa vào tường, hai tay để trên ngực. Cậu bé thấy không ai nói gì bèn tiếp
tục:
– Nếu chú không
muốn, cháu sẽ trở lại sông tự vẫn cho xem.
Anh thợ nghĩ rằng
cậu bé nói đùa chơi nên vừa cười vừa trả lời :
– Tất nhiên rồi
cháu à, ta muốn lắm chứ.
– Vậy thì tên chú
là gì vậy, để khi tụi nó hỏi thì cháu biết trả lời tên của chú chứ?
– Philippe.
Simon im lặng
giây lát để cho cái tên ấy in hẳn vào tâm trí mình, rồi nó dang hai tay ra, như
thế đã an tâm rồi, và nói:
– A, như vậy thì
chú Philippe à, chú là ba của cháu đấy nhé.
Người thợ đưa hai
tay ra ôm chú bé lên cao, rồi bỗng dưng hôn vào đôi má nó, rồi sải những bước
thật dài và bỏ chạy đi.
Và rồi sáng hôm
sau, khi đến trường, thằng nhãi ranh hôm qua lại cười chế nhạo nó một cách ác độc
nữa; đến khi tan học, nó lại có ý trêu chọc nữa, nhưng Simon hét vào tai nó,
như thể ném cục đá vào người nó:
– Này, ba của tôi
tên là Philippe!
Thế là một tràng
dài tiếng hét nhạo báng vang lên cùng khắp:
– Philippe gì?
Philippe rồi thêm gì nữa? Philippe cụt lủn nghĩa là gì? Mày moi cái tên đó ở
đâu ra vậy?
Simon không thèm
trả lời; và với lòng tin vững chắc không gì có thể lay chuyển được, cậu bé nhìn
chúng với vẻ thách thức, sẵn sàng để bị hành hạ nữa chứ không bỏ chạy trước mặt
chúng.
Ông hiệu trưởng đến
giải thoát cho nó và cậu bé đi về nhà.
Trong suốt ba
tháng sau đó, anh thợ Philippe cao lớn thường đi ngang qua nhà cô Blanchotte và
đôi khi anh còn đánh bạo gợi chuyện với cô khi anh thấy cô ngồi khâu vá bên cửa
sổ. Cô trả lời anh rất lịch sự, lúc nào cũng rất nghiêm trang, không bao giờ cười
đùa với anh, và không mời anh vào nhà. Tuy nhiên, với tính hơi tự phụ như tất cả
quý ông, anh nghĩ rằng cô ấy hay đỏ mặt e thẹn hơn thường ngày khi cô nói chuyện
với anh.
Nhưng sự đời, một
khi mà thanh danh đã bị tổn hại thì rất khó mà trở lại như xưa, giờ đây trở nên
quá bấp bênh, và hậu quả là cho dù Blanchotte cố giữ gìn ý tứ để không bị chú
ý, miệng thế gian cũng đã bàn tán xôn xao trong vùng rồi.
Về phần Simon thì
cậu bé rất yêu người cha mới của mình, và thường đi dạo với ông mỗi chiều sau
khi ông xong việc. Nó rất chăm chỉ đến trường và mỗi khi đi ngang trước mặt bạn
thì vẻ mặt nó trở nên rất chững chạc, và không bao giờ trả lời chúng.
Nhưng rồi, một
ngày nọ, thằng nhãi ranh trước đây đã tấn công nó, lại nói:
– Mày nói dối,
mày không có cha tên là Philippe.
– Tại sao vậy?
Simon hỏi, có vẻ chạnh lòng.
Thằng nhóc xoa
hai tay vào nhau, và nói:
– Bởi vì, nếu như
mày có cha, thì ông ấy đã là chồng của mẹ mày rồi.
Simon cảm thấy thật
bối rối khi nghe sự lý giải rất đúng ấy, nhưng rồi nó vẫn trả lời:
– Tuy vậy ông ấy
vẫn là cha của tôi mà.
– Cũng có thể là
như vậy, nhưng ông ấy chưa hẳn là cha của mày. Tên ác ôn ấy vừa cười khẩy vừa
nói.
Cậu bé con của
Blanchotte bèn cúi mặt và vừa đi vừa mơ màng về phía xưởng rèn của già Loizon,
Philippe là thợ ở đó.
Xưởng rèn nằm lấp
phía sau hàng cây cao. Trời đã sẩm tối; ta chỉ thấy ánh sáng đỏ rực của một lò
lửa đang chiếu giọi năm người thợ rèn đang cùng gõ nhịp với tiếng khua đập vào
đe nghe đinh tai nhức óc. Tất cả họ đều đứng, cánh tay trần, khí thế sung sức
như ác thần, đôi mắt chăm chăm vào miếng sắt nóng rực mà họ đang rèn: mọi suy
nghĩ nặng nề của họ bay lên cao rồi giáng xuống cùng với tiếng búa gõ.
Simon bước vào mà
không ai nhìn thấy cậu bé, và cậu đến kéo tay áo người bạn lớn của mình. Ông ấy
quay đầu lại. Rồi thì mọi người bỗng đều ngưng việc, và tất cả họ đều chăm chú
nhìn hai người. Và trong cái thinh lặng bất thường ấy, giọng nói yếu ớt của cậu
bé vang lên.
– Chú Philippe
này, lúc nãy bạn nhóc con nhà Michaude nói với cháu rằng chú không hẳn là cha của
cháu kìa.
– Tại sao vậy?
Anh thợ hỏi.
Cậu bé trả lời tỉnh
bơ, một cách vô cùng ngây thơ:
– Bởi vì chú
không phải là chồng của mẹ cháu.
Không ai còn có
thể cười được nữa. Philippe đứng đó, áp đầu vào đôi tay vạm vỡ đang cầm cái búa
đang chĩa xuống cái đe. Ông đang mơ màng. Bốn người bạn đồng nghiệp nhìn ông,
và Simon tội nghiệp thật nhỏ bé ở giữa những anh chàng khổng lồ ấy đang chờ đợi,
lo âu. Và bỗng dưng một anh thợ như đoán được suy nghĩ của cả bọn, nói với
Philippe:
– Nghĩ cho cùng,
cô Blanchotte ấy là một người phụ nữ tốt, rất can đảm, mạnh khỏe và nền nếp, đã
tự vươn lên cho dù phải chống chọi với khổ đau của mình, cô ấy sẽ là một người
vợ thật xứng đáng cho một người đàn ông trung hậu.
– A, điều này thì
thật là đúng, ba người kia thêm vào.
Người thợ kia tiếp
tục:
– Đâu phải lỗi cô
ta đâu, nếu như cô ta chưa có được một gia đình đàng hoàng? Họ đã hứa là sẽ cưới
cô ta, và tôi cũng có biết một trường hợp như thế, ở đây ai cũng quý trọng cô ấy,
và cô ấy cũng không làm gì sai trái kia mà.
– Ồ, thật đúng
như vậy. Ba người còn lại cùng nói.
Rồi người thợ lại
nói tiếp:
– Cô ấy thật cực
khổ biết bao, thật tội nghiệp khi phải tự mình nuôi con như thế, hẳn cô ta đã
khóc thật nhiều từ dạo ấy, và chỉ đi ra ngoài để xem lễ nhà thờ, chỉ có Chúa
lòng lành hiểu được thôi.
– Thật chính xác,
những người kia trả lời.
Rồi ta chỉ còn
nghe tiếng ống bễ lò rèn đang quạt cho lửa rực sáng thêm. Bỗng dưng Philippe
quay qua nói với Simon:
– Cháu về nói với
mẹ là chiều nay ta sẽ đến nói chuyện với cô ấy.
Nói xong, ông đẩy
cậu bé ra ngoài sân.
Ông trở lại làm
việc, và ngay tức khắc, năm chiếc búa cùng nện vào đe. Bọn họ đập mạnh vào miếng
sắt như thế cho đến khi màn đêm buông xuống, những người thợ mạnh mẽ, sung sức,
thật vui vẻ như những cái búa đầy sức sống. Nhưng trong những tiếng nện âm vang
chan chát ấy, tiếng búa của Philippe át hẳn tiếng của các bạn, gõ đập nhịp
nhàng xuống từng phút giây, thật chói tai, như tiếng chuông lớn vang lên trong
những ngày lễ hội, chế ngự tiếng ngân của tất cả những chuông khác. Và với đôi
mắt sáng linh động ông làm việc một cách hăng say giữa những tia lửa rực sáng
trên bầu trời đêm.
Bầu trời đầy sao
sáng khi ông đến gõ cửa nhà cô Blanchotte. Ông diện bộ vét ngày chủ nhật, áo sơ
mi tươm tất, râu cằm nhẵn nhụi. Thiếu phụ trẻ bước ra đến ngưỡng cửa và nói với
ông, giọng không vui:
– Thưa ông
Philippe, ông đến vào chiều tối như thế này thật là không tốt chút nào đâu ạ.
Ông ta định trả lời,
nhưng rồi lắp bắp điều gì và trở nên bối rối khi đứng trước mặt cô ấy.
Cô lại nói tiếp:
– Ông cũng thừa
biết là không nên để mọi người bàn tán xôn xao về tôi nữa.
Nhưng rồi ông bỗng
thấy can đảm lên:
– Có sao đâu, nếu
như cô bằng lòng làm vợ tôi!
Cậu bé không nghe
tiếng trả lời, nhưng trong bóng tối cậu nghe được tiếng thân mình khuỵu xuống.
Rồi ông lách người vào rất nhanh; Simon lúc đó đang nằm trên giường nghe tiếng
một nụ hôn và tiếng mẹ nó thì thầm rất nhỏ.
Thế rồi, bỗng
dưng nó thấy mình được nhấc lên cao trên tay người bạn to lớn của nó, ông vừa bế
nó trên đôi tay lực sĩ vừa nói thật to:
– Ngày mai con
nói với bạn của con, là ba của con tên là Philippe Rémy, chú thợ rèn, và ông ta
sẽ đến véo tai đứa nào làm cho con đau nhe.
Sáng hôm sau, trường
thật đông đủ học trò, và khi cô giáo bắt đầu dạy học, cậu bé Simon đứng lên giữa
lớp, gương mặt xanh xao vì xúc động và thốt lên bằng một giọng run rẩy:
– Cha của tôi tên
là Philippe Rémy, người thợ rèn, và ông ấy báo trước là bạn nào làm tôi đau thì
sẽ bị ông ấy véo tai đó!
Cậu tuyên bố thật
rõ ràng như thế.
Bây giờ thì không
ai còn dám cười nhạo nữa, bởi vì mọi người đều biết cái ông Philippe Rémy, cái
ông thợ rèn ấy, và rồi nói đến ông thì họ cũng biết ông là một người cha không
thể chê vào đâu được, một người cha mà ai cũng đều rất hãnh diện được làm con của
ông.
Guy de
Maupassant
(tháilan dịch)