BÀI ĐỒNG CA RIÊNG
Đừng bắt đĩa dầu hao từng dan díu phải xa anh
thiếu nó anh lụn bấc khô tim lấy gì để sáng
trẻ trai nữa đâu mà sóng
mưa xưa cào xước mặt khuya rồi
Những lúc cùng bạn bè nhâm nhi tí cay
nhưng nhức nhớ cái thời đói quắt
đừng bắt anh về khi bạn anh đang hát
bài đồng ca riêng trong đáy ly
Ngày xô vào đêm, đêm truy đuổi ai?
tiếng mèo tru rát ran trong ruột
ùa chạy ra vườn giẫm tràn lên cỏ tinh sương
cuốc cuốc…
tơ tưởng tới một mùa xuân khác
Mùa sinh thành từ chiếc lá khô rơi
Dưới lớp đất nâu chú dế mèn choàng thức
quýnh quáng cất tiếng gáy râm ran
thôi thúc anh khêu lại bấc đèn
HỒ TỊNH TÂM
Tiếng cá quẫy dưới dòng sâu làm vỡ
câu thơ viết trên mặt sóng
hai đứa buồn ngẩn ngơ
Những chấm bạc náu mình sau gốc tóc
nhích dần về phía xa xanh
thôi đi, lớ ngớ mùa đông lỡ hội trăng rằm
Mệt nhoài sự đuổi bắt vô hồi của gió
những đám mây tìm về
nghe sen nói lời hương
Chắt lọc nghìn chiều nếm trải
con bướm bò bước chân run rẩy
đôi cánh mịn màng rơi trên lá non
Biết nói gì với Tịnh Tâm
cá vắng người xưa không chịu quẫy
nằm im náo động đáy hồ!
HỌP MẶT LỚP
Ông lão tìm về trường cũ
sục bàn tay tìm quá khứ
quá khứ mịn màng lem vết mực
làn da muôn trùng sóng lan
Ông ngồi úp mặt vào bàn
chín lựng tiếng cười khúc khích
âm vọng thời gian trầm tích
chiều nay mồn một hiện về
Đứa trẻ bạc đầu hí hoáy làm thơ
đọc cho ghế bàn thưởng thức
trong thinh lặng dường như cuối lớp
mắt ai thăm thẳm đang nhìn
Con sông Hoài sóng vỗ đến lặng im
ông nghe tỏ bằng đôi tai nghễnh ngãng
nghe cả tiếng thầy cô trên bục giảng
tiếng rêu phong mái ngói chùa Cầu
Trước sân trường hoang vắng chiều nay
chỉ có gió, cây phượng già mới biết
cả lớp đang cùng ông họp mặt
Nguyễn Hàn Chung