Khang ngã người vào miếng đệm tựa lưng ở phía sau chiếc ghế ngồi của bàn làm việc, đưa hai bàn tay ra sau làm động tác lên xuống gáy vài lần cho đở cứng tay. Mãi miết lướt trên bàn phím hơn tiếng đồng hồ làm cho mấy đầu ngón cứng và mỏi, đó là mấy động tác anh thường làm sau một bài viết căng thẳng, cần nhiều sự tập trung, vất vả vật lộn với từng con chữ, câu văn lập luận viết làm sao để thuyết phục được ông biên tập, rồi còn người đọc nữa chứ. Ai nói nghề làm báo dễ ăn đâu, nhất là chuyên về mảng xã hội, không hề, thế rồi cũng xong bài viết. Anh khoan khoái vươn vai đứng dậy, làm thêm một vài động tác cho vận động rồi bước ra ngoài ban công để hóng gió và thư giản tinh thần một chút.
Từ trên cao tầng 10 của cao ốc, Khang nhìn xuống mặt đường vẫn lố nhố những hàng đèn xe nối đuôi nhau trên mấy trục đường tạo nên những vệt sáng ngoằn nghoèo đan xen vào nhau trông lạ mắt y như những vệt sáng vàng ối của những thanh sắt vừa mới ra lò trong nhà máy luyện sắt thép nào đó. Sài Gòn giờ nầy chắc đã hơn 24 giờ, cái giờ vừa mà định lượng thời gian của một ngày cũ và bắt đầu cho một ngày mới, con số ám thị cũng thay đổi theo. Khang là người luôn nghiêm túc trong công việc nên anh thường xuyên thức khuya hoàn tất bài vở phần tin để kịp giao bài về tòa soạn cho kịp số báo tới nên anh khi nhìn nhịp độ xe lưu thông bên dưới là có thể đoán được thời gian của cái thành phố vừa lạ vừa quen nầy mấy giờ. Lạ cũng phải vì Khang không phải là người sinh trưởng ở thành phố nầy, anh người miền Tây lên Sài Gòn trọ học, tốt nghiệp xin vào một tờ báo mà mình thời sinh viên thực tập để làm việc, cũng may người ta nhận vì thái độ làm việc cần mẩn nhanh nhạy của anh khi còn thực tập, thời buổi nầy sinh viên ra trường tìm việc làm không phải dễ, quen cũng đúng vì mấy năm đi học và làm việc anh gắn bó với thành phố nầy biết bao nhiêu, nó trở thành quê hương thứ hai của anh, cái thành phố mà trước kia thường ta thường ví nó là hòn ngọc viễn đông, nay là một thành phố năng động nhất của cả nước, nó được ví như đầu tàu phát triển nhưng cũng từ đó phát sinh nhiều hệ lụy cần phải giải quyết, nhất là những năm gần đây những dự án đất đai bất động sản có qui mô rất lớn ồ ạt được triển khai kéo theo nhiều vụ việc tiêu cực ảnh hưởng đến đời sống xã hội dân sinh rất nhiều, là một phóng viên thuộc mảng xã hội anh thấy mình có trách nhiệm làm rõ những mảng tối nầy, nói thì như vậy chứ muốn đi đến tận cùng của sự việc nhiều khi là điều không thể. Đôi lúc anh cảm thấy mình bất lực, buồn vì sự chiến đấu của anh quá đơn độc đôi lúc sợ bất trắc, nguy hiểm luôn rình rầp đâu đây. Nhiều đồng nghiệp anh từng bị, biết thế nhưng anh vẫn cố gắng tự động viên mình, tự nhủ làm gì cũng không thẹn với lòng mình là được. Khang ngước lên nhìn bầu trời đêm,
Đêm cuối tháng không trăng nhưng đầy sao. Những vì sao lấp lánh trên cao tạo
nên một khoảng không gian đầy huyền hoặc, anh tự hỏi trên dãi ngân hà xa xôi
kia có sự sống nào tồn tại như trên trái đất nầy không nhỉ? Anh biết có nhiều
chuyến tàu vũ trụ được phóng lên không gian, tiếp cận nhiều hành tinh xa xôi
cách trái đất hàng triệu năm ánh sáng, nhưng chưa có một tín hiệu nào le lói về
một hành tinh có cấu trúc xã hội như loài người. Anh cũng mong đừng có còn hơn
là có một xã hội loài người hiện đại như cái hành tinh anh đang sống, cái hành
tinh chứa đựng trong lòng nó đầy rẩy sự bất ổn, tồn tại những bất công, tội ác
hoành hành không bao giờ chấm dứt. Anh tự cười thầm với ý nghĩ vớ vẩn không đâu
vào đâu của mình, trong cái không gian tĩnh lặng của trời đêm đột nhiên Khang cảm
giác có một mùi hương thoang thoảng đâu đó xộc vào mũi đánh thức khứu giác làm
lá phổi của anh căng lên một lên một cách dễ chịu. Mùi gì nhỉ? À! Phải rồi đó
là hương hoa quỳnh, một mùi hương nhẹ như hơi thở, thơm tho thanh khiết
biết dường nào như mùi hương của người con gái. Chậu quỳnh được đặt một góc ban
công của căn phòng trọ của anh có một nụ hoa đang nở, cái nụ hoa mà mấy hôm trước
nó còn nhỏ xíu bây giờ lại sắp mãn khai, thời gian đi nhanh thế sao? Đây là chậu
quỳnh của người trọ trước bỏ lại khi trả phòng, không biết tại sao không mang
đi, khi anh đến thuê phòng đã thấy nó rồi, chắc người chủ nhà cũng lười biếng dọn
dẹp lại thấy không tổn hại gì nên để yên đó, còn anh cũng lười biếng, suốt ngày
chạy rong ở ngoài đường lấy tin, về nhà đã mệt nhoài còn phải xử lý công việc
trên máy làm gì có thì giờ đâu lo mấy công việc nhỏ nhặt thế kia, vả lại sự có
mặt của cái chậu hoa đâu có ảnh hưởng gì đến công việc của anh nên anh cứ để
yên, trên tầng cao có chút màu xanh của hoa lá thêm phần thú vị một chút có sao
đâu. Thỉnh thoảng ra ban công nhìn trời đất, anh cũng tưới cho nó một chút nước
cho nó có thêm sức sống. Vậy mà nó cũng chịu đựng được và ra hoa. Đây là lần trổ
bông đầu tiên của nó từ ngày anh dọn tới đây. Nghĩ cũng thú thật, trên tầng 10
cao vút của tòa nhà mà được thưởng thức mùi hương tinh khiết của một loài hoa
chỉ nở về đêm thì còn thú vị nào bằng.
Hoa Quỳnh có một thế giới riêng của nó, thế giới của loài
hoa diễm lệ chỉ nở về đêm, một thế giới khi mọi vật bắt đầu chìm đắm vào giấc
ngủ thì nó lại vươn vai thức giấc, những cánh hoa e ấp từ từ bung ra một cách
khoan thai như những bước đi dịu dàng của người con gái đang độ xuân thì. Hoa
quỳnh trong chậu nhà Khang là loại quỳnh trắng, cánh mịn như tơ, mà anh không
rành lắm về các loại quỳnh chỉ biết đại khái quỳnh cũng có nhiều màu: trắng, đỏ,
hồng, vàng…trong cuộc sống hiện đại với nền công nghệ sinh học phát triển người
ta lai tạo được rất nhiều loại quỳnh với nhiều mảu sắc khác nhau ngay cả có loại
quỳnh nở vào ban ngày lâu tàn người ta thường gọi là nhật quỳnh, anh thì không
thích loại quỳnh nầy vì nó không có mùi hương và anh cho rằng nó làm mất đi vẻ
đẹp cao quý của loài hoa được người đời tôn xưng là “Nữ hoàng bóng đêm”, bởi vì
hoa quỳnh chỉ nở vào ban đêm và hương thơm của nó dặt dìu biết bao trong không
gian tĩnh lặng. Khang nhớ ngày còn nhỏ ở quê nhà, mẹ cũng rất thích mùi hương của
hoa quỳnh, bà trồng trong những cái chậu nhỏ ở hàng ba, trên lối đi từ nhà ra tới
cổng và tuổi nhỏ của anh đã đắm chìm trong mùi hương trang nhã quí phái ấy. Quỳnh
khi nở có hình dạng giống kèn trumpet, đài hoa phủ một màu đỏ cam bóng mượt.
Hoa nhiều cánh, mỏng mềm mại, bề mặt như phủ một lớp sáp trong sắc trắng với
chùm nhị vàng bên trong và hương thơm phảng phất nhẹ nhàng thanh tao nhưng
không kém phần quyến rũ làm thơm ngát cả một vùng không gian xung quanh nó. Phải
chăng như món quà của tạo hóa dành tặng cho tao nhân mặc khách, cho những ai
luôn say mê khám phá , thưởng thức cái đẹp dịu dàng, trang nhã mà không phải
người trần tục nào cũng có thể vươn tới hay sao?
Khang ngồi xuống vuốt nhẹ đóa
hoa như có cảm tưởng đang vuốt ve gò má của một cô gái xuân thì. Từng
cách hoa mềm mượt như run rẩy theo từng ngón tay của anh và anh cảm nhận như có
làn hương của người con gái nào đó đang quanh quẩn gần đầy và anh lặng yên để
chiêm ngưỡng niềm hạnh phúc đó. Bỗng trên máy tính của anh nghe có tiếng bíp
bíp báo hiệu có người đang gởi tín hiệu trong messemger của anh, Khang không
nghĩ giờ nầy có ai đó còn thức: Một người bạn thân hay một bạn đồng nghiệp nào
đó thấy máy anh còn bật sáng nên gõ vào messenger để nói chuyện cho vui chăng,
chắc không có ai rảnh hơi vào cái giờ vì ai nấy cũng đã mệt nhoài sau một ngày
làm việc vất chỉ trừ một người nhưng chắc gì là cô ấy. Anh trở lại bàn làm việc,
đúng là tin nhắn của Quỳnh Hương. Đèn online của Quỳnh Hương bật sáng, anh liếc
nhìn sang đồng hồ đã qua 24 giờ rồi, một thời khắc không gian và thời gian bắt
đầu bước qua một ngày mới. Bao giờ cũng vậy anh chỉ có thể nói chuyện với Quỳnh
Hương vào giờ nầy vì cô nói ban ngày đã dành thời gian cho công việc hết rồi, đôi
lúc rảnh anh vào inbox gởi tin nhắn nàng nhưng không bao giờ thấy nàng online
khiến anh có lúc bực mình, làm việc gì mà dữ vậy. Thường thì Quỳnh Hương online
trước và anh vào máy trao đổi chuyện trò gì đó với nàng thế thôi. Đôi lúc
anh ngạc nhiên hỏi nàng sao thức khuya vậy, Quỳnh Hương trả lời: Em cũng như
anh thôi, ban ngày phải dành thời gian cho công việc cho xã hội, chỉ có khoảng
thời gian sau 24 giờ mới buông bỏ công việc và dành riêng cho mình một
chút thời gian ít ỏi mà thôi. Đôi khi ngồi trên máy muốn ngủ gà ngủ gật đó anh
biết không?Sau lần đó Khang không hỏi và thắc mắc nữa, mỗi người có cái tự do
cho riêng mình, Khang biết Quỳnh Hương không thích lắm việc người khác tìm hiểu
riêng tư sâu quá về nàng.
Khang quen Quỳnh Hương
đã hơn ba tháng, nói đúng ra từ ngày dọn về ở tòa cao ốc nầy, anh mới biết
và quen cô, quen nhưng chưa hề biết mặt mũi ra sao nghĩ có ngộ không. Lúc đó
tâm trạng Khang đang phiền muộn, công tác anh không được suông sẻ lắm, loạt bài
phóng sự điều tra của anh đang bế tắt nên anh viết lên fb của mình sự chán chường
mệt mõi đó. Quỳnh Hương đã vào comment động viên và chia sẻ với anh. Kiến thức
của cô về công việc của anh phụ trách hình như cô rất rõ, nắm bắt được các sự
việc anh nêu ra và có những lời khuyên rất xác đáng làm anh vô cùng ngạc nhiên.
Cô gái thật thông minh, có những lý luận sắc sảo thiên phú của một người làm
báo. Có điều cái hình đại diện trên facebook của Quỳnh Hương chỉ là một đóa quỳnh
trắng muốt và một cái tên Quỳnh cụt ngủn cụt nghẻo. Khang lại chúa ghét cái người
xin kết bạn với mình không rõ chân tướng mặt mày ra sao thì làm bạn thế nào được.
Nhưng khi qua fb của cô, biết Quỳnh Hương từng là phóng viên của một tờ báo phụ
trách về mảng xã hội như mình và những câu chuyện nàng kể khi tác nghiệp làm
cho Khang cảm thấy thích thú nên anh coi như là một ngoại lệ vậy.
Có lần anh hỏi nàng: sao cái amatar là đóa quỳnh mà không là
gì khác.Tại em thích hoa quỳnh mà. Khang vặn vẹo tiếp: Sao không là Thu
Quỳnh, Lệ Quỳnh, Quỳnh Hoa, Quỳnh Hương gì gì đó mà chỉ có cái tên Quỳnh cụt ngủn
cụt nghẻo vậy? Vì tên em là Quỳnh, ai muốn gọi thế nào cũng được có sao
đâu. Quỳnh thì phải có hương, hương thơm dịu dàng thanh khiết không lẫn với loại
hoa nào, anh gọi là Quỳnh Hương được không? Cám ơn anh đặt cho em cái tên thật đẹp.
Khang kết bạn với Quỳnh Hương như vậy đó và ngầm hiểu với nhau chỉ có thể chat
với nhau sau 24 giờ mà thôi.
Quỳnh Hương gỏ vào máy trước, dòng
chữ hiện lên trên inbox sau tiếng bíp mà anh đã nghe từ ngoài ban công:
- Anh vẫn còn thức?
Khang cũng gỏ lóc cóc lên bàn phím trả lời:
- Ừ! Anh chưa ngủ.
- Chưa ngủ tức là con thức?
Khang bật cười bông đùa:
- Dĩ nhiên rồi. Còn em sao vẫn thức như mọi khi
sau 24 giờ ?
- Em cũng mới vừa viết bài xong. Bây giờ mới bắt
đầu là thời gian dành cho riêng mình. Buồn ngủ nhưng muốn trò chuyện với anh
giây lát.
- Lịch làm việc của em sát sao nhỉ?
Quỳnh Hương không trả lời mà chỉ hỏi:
- Hình như anh mới vừa ra ban-công?
Khang kinh ngạc:
- Ừ! Sao em biết?
Khang như nghe có tiếng cười khúc khích bên kia đầu máy:
- Em có
giác quan thứ sáu mà. Em thoáng thấy mùi hương quỳnh đâu đây truyền qua máy của
em.
- Ôi! Em
là thần thánh phương nào vậy? Đúng là có một đóa quỳnh vừa nở và anh mới vừa chạm
vào nó, thì thầm tâm sự với nó đây. Cánh hoa mượt mà tráng muốt tựa như làn da
của một cô gái vậy.
- Nghe anh
nói mà em cảm thấy ơn ớn nổi da gà.
- Sao thế.
Thần giao cách cảm phải không. Mà sao em biết chổ anh có cây quỳnh.
- Có lần
anh viết trên máy mà.
- Ừ nhỉ.
Anh quên mất.
- Giởn
chơi thôi, em đoán như vậy. Có lần em từng nói với anh em có cô bạn đồng nghiệp
từng sống ởcái cao ốc nầy mà, cô ấy rất thích hoa quỳnh.
Quỳnh Hương chuyển
sang công việc của anh:
- Bài phóng
sự về BC anh viết xong hết chưa?
- Bài cho
ngày mai đã xong, tuy có nhiều trở ngại nhưng cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.
- Em cũng mong thế.
Đấu tranh với hiện tượng tiêu cực thời nay không phải dễ anh nhỉ?. Công việc
chúng ta nhiều khi gặp khó khăn và đầy nguy hiểm, không phải có nhiệt tình của
tuổi trẻ là đủ.
- Anh biết nhưng
bên cạnh ta còn nhiều người tốt mà em. Còn em, công việc thế nào rồi.
- Vẫn vậy. Địa
bàn của em là các tỉnh nên đi suốt nhưng ít căng thẳng và nguy hiểm như anh.
Công việc cứ cuốn hút ta đi, bất kể thời gian và không gian, một ngày nào đó bỗng
dưng ta thấy già mà không hay anh nhỉ?
Khang dò hỏi:
- Có bao giờ em cảm
thấy mình nên dừng lại và nghĩ đến hạnh phúc riêng mình không?
- Ôi anh. Em
thích công việc nầy mà.
Quỳnh Hương lại gỏ
vào máy:
-
Ngày mai anh có đi xuống hiện trường không?
- Phải đi chứ.
Ngày mai anh gặp nhân chứng để lấy thêm chứng cứ, thuyết phục mãi họ mới đồng ý
đưa, ban đầu họ nghi ngờ anh là người của chủ đầu tư, tiếp cận họ để lấy chứng
cứ tiêu hủy bây giờ thì ổn rồi, có nó bài viết anh mới thêm phần thuyết
phục và có cơ sở để làm việc với cơ quan hữu quan nữa.
- Em đề nghị với
anh ngày mai không đi xe riêng nên đi xe ôm quen nhé
Khang ngạc nhiên:
- Sao thế?
- Có bạn chung đường
đở nguy hiểm hơn. Kinh nghiệm của một người bạn làm báo nói cho em biết điều
đó. Cô ấy từng bị theo dỏi và suýt chút nguy hiểm.
- Anh biết rồi.
Cám ơn em. Sao em không trả lời anh câu hỏi lần trước?
- Câu hỏi gì thế
anh?
Khang hỏi cắc cớ:
- Em quên hay cố
tình quên nhỉ?
- Thật mà.
- Mình quen đã
lâu mà chưa từng có dịp gặp nhau. Anh muốn gặp em một lần mời cà phê hoặc đải
món gi đó được không?
Bên kia ngập ngừng
giây lát:
- Chưa phải lúc
anh ạ.
Khang hơi thất vọng:
- Nhưng anh vẫn
muốn một lần được gặp.
Bên kia lại im lặng
khá lâu, tin nhắn hiện lên:
- Em công tác xa
thành phố thường xuyên. Về nhà chưa nóng ghế lại đi rồi, công việc cứ cuốn em
đi.
- Cứ đi mãi sao,
em không mỏi chân à?
- Mỏi chứ anh
nhưng phải cố gắng thôi. Nhiều người còn cần ngòi bút của ta anh à.
Mà thôi, em
hứa bài phóng sự của anh thành công, tranh thủ thời gian anh em mình gặp nhau ăn
mừng được không?
Khang mừng ra mặt:
- Hứa rồi đấy
nhé.
- Tất nhiên. Em hứa
mà.
*
Khang bước ra khỏi
thang máy đi nhanh ra hành lang của chung cư. Một chiếc xe máy trờ tới, Lâm - cậu
thanh niên chạy xe ôm, quen cười thân thiện:
- Anh lên đi em
chở cho.
Khang cười cười:
- Lâm biết anh đi
đâu không mà chở?
- Thì anh bảo đi
đâu em chở anh đến đó mà.
Sau khi Khang ngồi
yên ở phía sau, cậu xe ôm xoay người ra phía sau nói nhỏ vừa đủ anh nghe:
- Anh ngồi chắc
nhé em chạy cắt đuôi đây. Đừng nhìn lại phía sau bọn mọi nghi ngờ.
Khang hơi ngơ
ngác nhưng nhanh chóng hiểu, khẻ gật đầu. Cậu bạn trẻ lướt nhẹ ra đường phố,
qua một đoạn đông người, cậu bắt đầu tăng tốc. Với tay nghề thuần thục của một
tài xế xe ôm, Lâm luồn lách qua những con phố có lúc ngoặt vào con hẻm nhỏ trước
khi thoát ra dường cái khác, chẳng mấy chốc cậu ta đã bỏ xa chiếc xe gắn máy
phân khối lớn bám theo. Nhỉn qua kính chiếu hậu Lâm nói với Khang một cách
thích thú: Thành công.
Khang hơi
thắc mắc;
- Sao gọi bọn
chúng là mọi?
- Vì bọn tay sai
nầy chỉ biết bám đít chủ, chủ sai đâu làm đó giống bọn mọi trên rừng vậy thôi.
- Chuyện lần trước
cám ơn Lâm nhé.
- Chuyện gì vậy
anh?
- Chuyện hôm trước
bọn côn đồ muốn hành hung anh đấy mà.
Khang nhớ ngày
hôm đó trên đường đi công tác xuống địa bàn ở một khoảng đường khá vắng, xe anh
đang chạy bỗng nghe có tiếng rồ ga mạnh và hơi gió lướt tới sau lưng. Linh tính
của một người phóng viên biết có chuyện chẳng lành anh vội hụp đầu xuống thì thấy
một cây dầu vuông lướt ngang qua đầu và cái đạp thật mạnh vào chiếc xe anh đang
chạy làm xe anh loạng choạng ngã xuống mặt đường, anh chỉ còn kịp nhìn thấy hai
thanh niên bịt khẩu trang che kín mặt xẹt ngang. Bọn chúng nhìn lại thấy anh bị
ngã nhưng không có vẻ gì bị thương nặng, nên chúng muốn quay đầu xe lại hành hung
tiếp thì phía sau anh có tiếng la lớn:
- Cướp! Ăn cướp!
Bà con ơi có ăn cướp.
Biết bị động hai
thanh niên lạ mặt phóng xe chạy mất. Khang chỉ xây xát chút đỉnh, cũng may lúc ấy
Lâm tới kịp nếu không chắc tính mạng anh nguy hiểm mất, không biết bọn nào mà
khốn nạn thế, chúng hành hung anh để được gì?
- Lâm chở khách về
ngang đó à?
Lâm ầm ừ:
- Thì cũng có chở
khách.
- Sao thế.
Lâm cười:
- Thì em bám theo
anh, nếu có khách gọi thì em chở khách.
- Tại sao bám
theo anh, nói gì lạ vậy.
- Số là khi anh vừa
chạy khỏi chung cư bên tai em nghe như có tiếng thì thầm rất quen: Chạy theo
anh ấy, có chuyện đó Lâm ơi. Em như bị bỏ bùa chạy theo anh thôi.
Khang nghe lạnh
sau gáy, nhưng anh cố trầm tỉnh bật cười:
- Nói gì nghe ghê
vậy. Coi bộ anh có quới nhơn phù hộ chắc.
Lâm cười hề hề:
- Chắc vậy. Giờ
điểm đến là đâu ông anh?
- Lâm đưa anh qua
BC.
*
Buổi sáng
vào tòa soạn giao bài rồi qua phòng tài vụ nhận tiền nhuận bút, đẩy cửa vừa bước
ra chạm mặt anh phó tổng biên tập. Thấy Khang anh ta hồ hởi: Loạt bài của chú về
sự sai phạm của chủ đầu tư và chính quyền địa phương về đô thị mới ở BC trong
công việc bồi thường và tái định cư cho người dân tạo được hiệu ứng tốt lắm đó
nghe. Người dân họ nhìn mình với cặp mặt thiện cảm hơn, chính quyên thành phố
đã chú ý tới và giao cho phía công an vào cuộc rồi, chắc chắn mọi việc sẽ được
xử lý rốt ráo trong thời gian tới. Tuần sau mình có một sự kiện khác hay lắm,
ban đầu mình định giao cho tay Cang nhưng nay mình đổi ý giao công việc nầy cho
chú mình yên tâm hơn. Vậy nhé.
Khang hơi
đỏ mặt vì được sếp khen khá bất ngờ, nói cám ơn sếp đã tin tưởng và tạo
điều kiện cho mình làm việc rồi đi ra. Vừa bước ra khỏi cổng tòa soạn thì anh
trưởng phòng nhân sự đi công tác ở đâu cũng mới vừa trờ tới. Thấy Khang anh ta
dừng xe lại hỏi:
- Định về à.
Khang gật đầu:
- Vâng thưa anh.Ờ!
Mà anh có bận gì không vậy?
Ngữ - Tên người
trưởng phòng cười khà khà:
- Xong công việc
hết rồi. Định vào báo cáo thủ trưởng một tiếng rồi thăng luôn
Khang đang có
chuyện không vui trong lòng nên cũng không muốn về nhà lúc nầy, nên nói với Ngữ:
- Vậy mình đi vui
một chút được không anh?
- Mới lãnh tiền
nhuận bút rồi chứ gì? Cũng định mời chú đây. Mình thích cách viết về BC của cậu
quá. Phải nói hay không chê vào đâu được. Phải vậy mới không uổng công của tôi
không đánh giá lầm người. Thôi mình đi luôn nhé.
Khang hơi lựng khựng:
- Anh không vào
báo cáo à?
Ngữ nhún vai làm
ra vẻ bất cần:
- Chuyện cũng
không quan trọng mấy. Ngày mai cũng không muộn. Thôi mình đi.
Hai anh em chạy
lên đường NĐC ghé quán Vỹ Dạ. Quán nầy của một ông nhà văn gốc Huế, khá nổi tiếng,
có một thời gian chuyển qua làm báo viết kịch bản phim truyện truyền hình nhưng
coi bộ không sống nổi với nghề viết lách nên bàn với vợ mở quán nhậu các món đặc
sản của Huế.Thời buổi giao thông thuận tiện nên mỗi ngày đều có những chuyến
hàng hải sản tươi, rau trái Huế nhờ máy bay làm cầu không vận đưa vào nên quán
không thiếu những món tươi ngon của miền sông Hương núi Ngự, cánh văn nghệ Sài
Gòn cũng thương nên lui tới ủng hộ khá đông vì thế cuộc sống gia đình ông nhà
văn nầy cũng dễ thở. Hai anh em cụng ly chúc mừng sức khỏe nhau. Khang cũng có
chút tâm sự có người đồng điệu nên cũng vui. Ngữ một thời cũng là phóng viên của
mảng xã hội nên anh có thừa kinh nghiệm chỉ dẫn cho Khang lúc Khang mới chập chững
bước vào nghề nên Khang rất quí anh, coi Ngữ như là anh của mình, Khang kể:
- Có một điều lạ
mà em không biết nói cùng ai. Kỳ phóng sự nầy hình như tổ đãi hay sao đó anh?
- Chuyện gì? nói
tao nghe.
- Em có quen một
cô bạn gái đồng nghiệp trên fb tình cờ cũng không lâu. Hôm đó đi công tác về thấy
người dân kêu oan mãi vụ đất đai mà không thấu đến ai. Cái sai phạm của chủ đầu
tư cấu kết với chính quyền địa phương rành rành như thế mà mình là phóng viên
chỉ biết viết bài, nêu chứng cứ phản ánh sự việc còn lăng kính của cấp thẩm quyền
về sự việc đó như thế nào mình không thể đoán được nên cảm thấy bất lực, buồn
tình than thở một chút câu chuyện khó khăn đó trên fb, cô ấy vào chia sẻ, mình
thấy cô ấy có kiến thức, kinh nghiêm nên mình rất khâm phục nhờ đó mà việc điều
tra của mình thuận lợi hơn.Chẳng hạn như em đi lấy tin tức, có người theo dõi
thậm chí gây sự đều có người giúp đở.
Ngữ hỏi:
- Thật vậy sao?
- Em cũng không
rõ nữa, avatar của cô ấy chỉ là một đóa hoa quỳnh.
Ngữ cười ha hả, vỗ
vai Khang:
- Ông kết bạn ngộ
quá. Không biết mặt cũng không biết tên luôn mà tin người ta à? Có ngày bị mắc
bẩy đấy ông em.
- Ban đầu em cũng
định delete đó chứ, nhưng thấy mấy comment của cô ấy viết hay quá nên thôi, vào
trang của cô ấy mình biết cô ấy có một thời gian làm phóng viên phụ trách mảng
xã hội nên cũng có ít nhiều kinh nghiệm, trao đổi với nhau về công việc riết rồi
tự nhiên thân với nhau lúc nào không biết.
- Tên cô nàng?
- Chỉ có cái tên
Quỳnh cụt ngủn. Em thắc mắc hỏi, cô ấy bảo thích vậy. Nhưng em lại thích gọi cô
ấy là Quỳnh Hương hơn,
Ngữ đâm chiêu
nhìn ra ngoài sân. Nắng lấp lóa xuyên qua tàng cây bàng vừa thay lá xanh mướt
rượt. Anh nói bâng quơ:
- Tao cũng có một
đứa em họ, Hắn từng làm phóng viên mảng xã hội cho báo Người Đồng Bằng, rất
xông xáo và say mê công việc vô cùng. Nhiều bài báo cô ấy viết rất tốt có tác động
tích cực làm bọn sai phạm vừa sợ vừa ghét.
Khang hơi tò mò:
- Cô ấy vẫn còn
công tác chứ anh?
Giọng Ngữ trầm buồn:
- Không! Cô ấy đã
đi xa rồi.
- Là sao?
- Trong một đêm
đi công tác xa về, cô ấy bị tai nạn giao thông.
- Ở đâu anh?
- Hình như ở góc
đường bùng binh HCR thì phải.
Khang nghe hơi thở
mình nóng lên hấp tấp hỏi:
- Cô em họ anh
tên gì? Tai nạn giao thông xảy ra lúc mấy giờ anh nhớ không?
- Thằng em
mầy hỏi lạ. Em tao mà tao không nhớ. Hắn tên Quỳnh Hương mới vừa 24,Theo tao biết
trong biên bản giao thông tai nạn chết người đó xảy ra cũng vào 24 giờ đêm. Sau
nầy bên công an điều tra người ta phát hiện đây không phải là một tai nạn giao
thông bình thường mà đó là một vụ án giết người. Bọn tội phạm đã theo dõi và
dàn dựng, mướn sát thủ hại Quỳnh Hương để bịt đầu mối một vụ ăn chia đất đai rất
kinh tởm của bọn quyền thế mà Quỳnh Hương đang theo đuổi để đưa ra ánh sáng.
Khang nghe hơi lạnh
hình như chạy dọc theo sống lưng, thở hắt một tiếng không nói được tiếng nào. Địa
điểm đó là nơi Quỳnh Hương hẹn gặp anh sau khi kết thúc loạt bài phóng sự về BC
thành công như đã hứa, cô nói: xong công việc em bắt xe về có lẻ rất trể, nhà
người quen ở bùng binh HCR, khoảng 24 giờ em sẽ về đến. Anh đến sớm trước
hơn một tiếng đem theo một bó hoa thật đẹp. Chờ mãi qua 24 giờ mà vẫn không thấy,
anh bồn chồn lo lắng không biết vì sao Quỳnh Hương vẫn chưa tới, sau đó Khang
nhận được tin nhắn của nàng trong inbox: Xin lỗi anh. Xe hư. Em không về được.
Anh đừng chờ.
Khang buồn
nhưng đành chịu không hiểu vì sao Quỳnh Hương không đến. Đã hứa với nhau rồi
mà.
Chợt Ngữ
quay mặt qua hỏi Khang:
- Ờ! Mà cậu nói
đang cái cao ốc Trần Hưng Đạo gì đó ở Q.5 phải không?
Khang ậm ừ vâng dạ,
Ngữ hỏi cặn kẻ hơn:
- Phòng mấy?
Khang trả lời cụt
ngủn:
- 10.5
Ngữ vô tình nói:
- Quỳnh Hương
cũng ở phòng đó gần một năm trước khi nó bị tai nạn giao thông. Mình có đến
chơi chổ nó ở một lần, ngoài ban-công nó có trồng một chậu quỳnh thật đẹp, cậu
dọn vào đó ở không biết chậu quỳnh có còn không hay chủ nhà đã vứt đi mất rồi
Khang không trả lời Ngữ, mặt anh tái nhợt thở như không ra hơi. Trong phút chốc
anh xâu chuổi lại các sự việc và hiểu tất cả: Vì sao Quỳnh Hương không đến điểm
hẹn. Điểm hẹn chính là nơi Quỳnh Hương gặp nạn, có lẽ nàng muốn mình cảm nhận
được nỗi bất hạnh mà nàng chịu đựng quá lớn. Quỳnh Hương ơi! Trong cái thời
gian và không gian vô tận của thế giới nầy em mãi mãi tồn tại trong anh, dù em
chỉ còn là sương khói em vẫn mãi mãi là đóa hoa quỳnh mảnh mai trong trắng dù chỉ
nở một lần duy nhất về đêm nhưng luôn đem đến cho đời một hương thơm dịu dàng
thanh khiết và vĩnh cửu.
Nguyễn An Bình