Ngâu mở cổng. Người cô bỗng lạnh cóng, tê cứng lại như muốn
đóng băng. Phản xạ tự vệ, Ngâu đưa đôi bàn tay lên che mặt, nhắm nghiền mắt lại.
− Ô kìa! Cô… cô làm sao thế?
_ ...
− Ồ! Xin lỗi! Tôi hiểu rồi. Tôi đến đây không phải để tạt
axit, hay làm bất cứ điều gì khác làm tổn thương cô. Cô hãy yên tâm.
Cơn lạnh đi qua nhưng chân Ngâu lại bủn rủn, muốn quỵ xuống. Cô vẫn đứng im, run rẩy, hé mắt nhìn qua kẽ ngón tay. Người đàn bà trông hiền lành, đang quan sát cô với ánh mắt đầy trắc ẩn, thương hại.
Cô buông thõng tay xuống. Cúi đầu xấu hổ tủi nhục cùng
cực, đến độ chỉ muốn tan biến đi.
Người đàn bà nói nhỏ nhẹ:
− Cô Ngâu có thể mời tôi vào nhà được không? Chúng ta
cần nói chuyện.
− Dạ… Xin lỗi… Dạ mời… vào nhà.
Ngâu lúng túng đến nỗi vấp chân vào ngạch cửa nhà mình, xuýt
té. Có vẻ thấu hiểu tâm trạng Ngâu, người đàn bà tiếp tục trấn an, rất dịu
dàng:
− Ngâu à, nhấn mạnh lần nữa là tôi đến đây không phải vì
ghen. Anh Thước đã kể hết mọi chuyện với tôi từ lâu rồi… Và tôi thật lòng muốn
giúp hai người. À, để tiện việc xưng hô, cô hãy kêu tôi là chị…
Ngâu vẫn chưa thôi cơn khiếp hãi:
− Dạ…
– Thú thật thì tôi cũng có một chút… tò mò. Chút chút thôi.
Mà lạ ghê, cô đúng như trong tưởng tượng của tôi.
− Dạ…
Có lẽ người đàn bà lớn tuổi hơn Ngâu nhiều nhưng còn phảng
phất nét đẹp thanh tú, đằm thắm. Bà trang điểm nhẹ, rất khéo. Không đeo nữ
trang. Quần tây đen và chiếc áo pull tím màu hoa khế. Tất cả đều giản dị mà lại
toát lên vẻ lịch lãm, sang trọng.
− Tôi hi vọng cô sẽ hiểu và tin sau khi nghe tôi nói. Trên đời
nầy chuyện gì cũng có thể xảy ra kia mà!
– Dạ…
− Thật ra thì cũng nhân tiện về thăm quê nhà, chứ tôi không
tốt đến nỗi bỏ thời gian và tiền bạc đi lo chuyện… cho chồng tôi và cô.
− Dạ…
Vợ Thước đan đôi bàn tay vào nhau, đặt trên quai túi xách.
Đôi tay trắng trẻo, nổi đầy gân xanh, lấm tấm những đốm nâu lão hóa. Mà sao chị
ấy không đeo nhẫn cưới?
− Ngâu à, cô và anh Thước rất hợp nhau. Đúng không? Vừa mới
gặp cô, tôi đã nhận ra điều ấy.
− Dạ…
Chị ấy quá nhạy cảm. Mà sao những móng chân của chị ấy không
hề sơn phết? Đúng là Thước và Ngâu rất hợp nhau. Họ còn có thể hiểu nhau kể cả
khi im lặng nữa kìa. Họ đã cùng học một ngôi trường lớn trong tỉnh. Cùng học một
số thầy cô. Cùng biết nhiều người trong trường, trong thị xã… Những đề tài giữa
hai người tưởng chừng không bao giờ cạn. Mà càng nói càng thú vị! Họ có thể ngồi
bên nhau thâu đêm suốt sáng không chán. Ngâu say sưa nghe Thước kể về những
phương trời xa lạ chàng đã từng đến. Còn Thước thì cứ đi từ ngạc nhiên nầy đến
ngạc nhiên khác về Ngâu. Ngâu không còn trẻ, không đẹp, lại có vẻ lạnh lùng. Lạnh
lùng một cách kiêu kỳ. Lạnh lùng đến khô khan. Nhưng trò chuyện với Ngâu thì
quá tuyệt, Ngâu thông minh, dí dỏm lạ lùng.
Vợ Thước điềm tĩnh:
− Đương nhiên cô phải thắc mắc. Anh Thước đâu phải là một
người đàn ông mất giá, càng không phải là người chồng để vợ phải chán chê. Thậm
chí, có thể nói tuy lớn tuổi nhưng anh vẫn còn phong độ, lại trí thức, lịch thiệp,
khá giả. Tôi biết, cỡ như ảnh, về đây có thể tìm được cô gái trẻ đẹp hơn Ngâu
nhiều. Nhưng ảnh đã chọn Ngâu.
− Dạ…
Chị ấy duyên dáng quá! Vẻ duyên dáng tự nhiên vốn có. Vậy
anh ấy có so sánh khi nhìn Ngâu không?
Chuyện bắt đầu từ hai bên bờ của con sông nho nhỏ quanh năm
nước xanh biêng biếc, chảy hiền hòa. Tình cờ trong lần về Việt Nam thăm cha mẹ,
Thước để ý cứ sáng sáng chiều chiều nơi vườn hoa lung linh sắc vàng bên kia
sông thấp thoáng bóng dáng con gái. Thước chợt thấy vui vui khi tưởng tượng thuở
nhỏ, lúc chàng và lũ bạn trần truồng bơi lội bên nầy sông, hẳn bên kia sông, cô
gái đó còn quấn tã nằm nôi.
− Tôi còn biết Ngâu đến với anh Thước không hề vì tiền, hay
vì ham ra nước ngoài.
− Dạ…
Dường như lối đi bí ẩn của số phận đã kéo chân Thước sang
đây. Hôm đầu tiên, Thước không có gì để chú ý ngoài việc tự hỏi sao Ngâu có thể
sống một mình trong căn nhà cổ kính, mênh mông, âm u lạnh lẽo thế kia!
− Hai người đã thực sự yêu nhau?
− Dạ…
Thước luôn âu yếm, chiều chuộng, nâng niu, tôn trọng Ngâu hết
mực. Và chính Ngâu đã tự nguyện dâng hiến. “Nếu em thấy bất tiện, chúng ta lấy
hai phòng.” Thước đã nói vậy khi họ đứng trước quầy lễ tân, nhưng Ngâu đã im lặng.
Rồi họ thực sự tận hưởng tuần trăng mật ở một khu resort có những căn phòng
mang hình dáng gốc cây cổ thụ, đứng riêng biệt, cách xa nhau, kín đáo, vắng vẻ.
Họ đã chọn một phòng sát bờ biển, có lối đi nhỏ giữa hai hàng dương liễu non vừa
mới cao bằng đầu người dẫn ra mé nước. Đó là những buổi sáng biển trời bao la
mênh mang màu ngọc bích. Nắng mai óng ả như mật ong chảy lai láng tràn trề trên
mọi vật; từng con sóng nhỏ rụt rè trườn vào, vỗ về bờ cát nóng. Đó là những buổi
chiều ấm áp hoặc lất phất mưa phùn se lạnh. Là những đêm rất sâu, mềm mại mượt
mát như lụa, vang vọng tiếng sóng nhè nhẹ rì rầm. Biển ở đó độ mặn cao và êm
như mặt hồ nên Ngâu tha hồ nhẹ nhàng bơi cạnh Thước. Bơi mỏi, họ cùng thả người
bên nhau trên ghế dựa dưới mái che bằng lá dừa có hình chiếc vỏ sò, nhìn ra
khơi xa nghìn trùng. Và cùng chung ly vang đỏ lấp lánh ánh chiều, sóng sánh sắc
trời sắc biển. Đó là những ngày mà nhiều lúc Ngâu không biết mình đang lạc ở
góc nào của vườn địa đàng.
− Ồ, vậy là rất good!
− Dạ…
Ngâu choáng ngợp, bồng bềnh trong hạnh phúc rõ ràng có thật
mà cô chưa từng biết đến trong đời. Trong nỗi đam mê nguyên thủy của tổ tông,
cô tiếc lắm cho nửa phần đời đã trôi qua. Sao mình lại dại khờ mông muội đến
như vậy trong khi cuộc sống thì ngắn ngủi quá chừng?
− Tôi còn biết, những ngày qua, hai người rất hạnh phúc. Nhất
là Ngâu. Ồ, xin lỗi… Tôi cũng là đàn bà và đã từng đi qua chặng đường đó. Tôi
hơi ghen chút khi hình dung cảnh hai người bên nhau. Hơi chút chút rồi thôi.
− Dạ… Em…
Ngâu lạ lẫm, bỡ ngỡ trong căn phòng mát lạnh, nệm gối êm ái
trắng muốt của khách sạn. Ngâu bối rối, bẽn lẽn trước ánh mắt chàng mãnh liệt,
nồng nàn men say. Cái ranh giới tưởng chừng vững chắc lắm mà lại rất đỗi mong
manh kia đã không còn. Ngâu ngất ngây, buông trôi tất cả. Ngâu mê say đón nhận
và mê say trong tình yêu dồn nén bao tháng năm dài. Còn Thước, xúc động lạ lùng
khi nhận ra niềm tin giản đơn và tình yêu trong trẻo của người con gái trinh bạch.
Thước cuống quýt, say đắm, cuồng si như chàng trai biết yêu lần đầu.
− Có điều, Ngâu chưa trải nghiệm cuộc sống vợ chồng
trong đời thường. Nó không phải là tuần trăng mật đâu. Cuộc sống vợ chồng của đời
thường là những va chạm rất vụn vặt, nhỏ xíu như những hạt cát. Lắng đọng mỗi
ngày. Im lặng… Chờ.
– Dạ…
Trong cơn mê tình ái, Ngâu nhắm mắt quên tất cả. Thế nhưng
đôi lúc tỉnh ra, cô bỗng giật thót, không rõ mình là ai nữa. Sở dĩ cô vẫn còn
cô độc, có thể vì duyên nợ, mà cũng có thể vì cô vốn khép kín, quá nền nếp, nết
na. Ngày nao dưới giàn thiên lý trước hiên nhà, Doãn đã bao lần ngỏ lời. Nhưng
Ngâu ngượng ngùng, mắc cỡ, chỉ biết cúi mặt im lặng. Có lần Doãn bạo dạn cầm
tay Ngâu, Ngâu xấu hổ hất ra bỏ chạy. Rồi Doãn nản. Bỏ cuộc. Đến Văn, Ngâu cũng
cứ như vậy… Những chàng trai đã đến rồi đi. Chỉ còn lại mình Ngâu. Và tất cả
tình yêu còn lại giờ đây Ngâu dồn cho Thước.
Giọng người đàn bà bỗng trầm xuống, gần như tâm sự:
− Yêu nhau thì dễ. Sống với nhau cả đời mới khó. Vả lại … bọn
tôi cũng gần cả đời rồi, chán nhau rồi. Giờ tôi lại thích ở một mình. Tự do.
Hoàn toàn tự do. Không còn bất kỳ ràng buộc, gò bó, vướng mắc, lệ thuộc nào;
ngay cả những thói quen cố hữu của một gia đình trong sinh hoạt hằng ngày. Nói
chung tôi mong muốn được giải thoát. Được nhẹ tênh. Được sống hoàn toàn theo ý
mình.
− Dạ…
− Thêm nữa, khi không cần đến nhau thì chung sống chỉ là
gánh nặng cho nhau. Gánh nặng! Ngâu hiểu không? Gánh nặng!
Hiểu ư? Ngâu không thể nào hiểu được. Tại sao đến nông nỗi
đó? Nếu được trở lại từ đầu, nếu được chọn lựa, Ngâu vẫn chọn Thước, dù chỉ để
có được vài khoảnh khắc yêu thương và bao ngày đêm đằng đẵng mong chờ. Hôm đó,
Thước tiện tay lấy cây đàn guitar treo trên tường. So dây. Vài hợp âm réo rắt,
rộn ràng tuôn ra, luồn vào từng ngóc ngách trong căn nhà hiu quạnh. Rồi Thước
chơi vài bản nhạc tiền chiến quen thuộc. Cây đàn ngân lên những giai điệu xao
xuyến, thiết tha. Rồi Thước hát. Giọng Thước vẫn khỏe, ấm và truyền cảm, âm vực
rộng. Ngâu ngơ ngác. Ngẩn ngơ. Bần thần. Thước đã khuấy động bao cảm xúc trong
tâm hồn cô vốn đã lãng quên, lắng chìm từ lâu. Thước cứ vừa đàn vừa hát, hết
bài nọ đến bài kia. Ngâu ngồi đó mà như chìm trong cõi mộng. “Hôm xưa
tôi đến nhà em, ra về mới nhớ rằng quên cây đàn. Tình tang tính tính tình
tang…” “Nắng chia nửa bãi chiều rồi. Vườn hoang trinh nữ, xếp đôi lá sầu. Sợi
buồn con nhện giăng mau. Em ơi hãy ngủ anh hầu quạt đây…”
Cả thời tuổi trẻ mộng mơ sống lại. Ánh mắt Ngâu khao
khát, đợi chờ. Thước bỏ cây đàn xuống, ôm Ngâu vào lòng. Cô run rẩy, rùng mình.
− Nhưng Ngâu thì OK. Bởi… cũ người mới ta. Mà thôi, tất cả rồi
cũng chẳng có nghĩa gì trong cõi ta bà vô thường nầy.
− Dạ…
Với Ngâu, giờ đây cả thế giới nầy chỉ có Thước. Thước. Và
Thước. Miệng cô lúc nào nói ra cũng có tên Thước. Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn,
cô luôn tìm cách đưa Thước vào, giọng êm như ru, ngọt ngào, nồng nhiệt. Mắt cô
bỗng sáng long lanh, má bỗng hồng và môi bỗng thắm. Cứ như có phép lạ. Hình ảnh
Ngâu chính là hiện thân của hạnh phúc cả thế gian. Họ hàng, bà con lối xóm bắt
đầu xì xèo dị nghị, dù Ngâu khéo léo che chắn bằng mọi cách nhưng không thể qua
được những con mắt tò mò của họ. Bọn trẻ con rất khoái rình. Chúng về nhà kể
cho người lớn nghe những gì chúng thấy. Các bậc chú bác, cô dì lúc đầu còn nói
xa nói gần. Sau đi thẳng vào vấn đề, rằng Ngâu không thể sống già nhân ngãi non
vợ chồng như vậy. Phải rõ ràng, phải đâu ra đó!
− Mà thôi, tôi đã chừng tuổi nầy, những cái lẽ đời ấy nói ra
cũng bằng thừa. Vậy chuyện nãy giờ chắc đủ để Ngâu hiểu vì sao tôi có thành ý
muốn giúp hai người? Nói rõ ra, tôi tự nguyện nhường anh ấy cho Ngâu. Nói trắng
ra, nghe như phũ phàng với Thước, nhưng tôi đành nói để cô hiểu và tin: Tôi phải
cám ơn Ngâu.
− Dạ… Em…
Nàng công chúa Ngâu đang ngủ quên trong rừng bỗng được chàng
hoàng tử Thước đặt nụ hôn trên môi khiến nàng thức dậy. Thước khiến cô nhận ra
cuộc sống trước đây của mình hiu hắt ảm đạm, tẻ nhạt biết chừng nào. Tuổi tác
và thời gian không cho phép họ chần chừ, chậm chạp. Nên họ phải bay. Bay. Bay,
kẻo không kịp. Họ bàn bạc: Một là, Thước qua bển li dị vợ rồi cưới cô, bảo lãnh
cô sang. Hai là Thước về bên nầy sống với cô.
− Có lẽ anh Thước về đây sống với Ngâu là tiện nhất. Anh ấy
đã nói ý đó với tôi. Được vậy, phần tôi cũng nhẹ nhàng.
Ngâu như bị đóng đinh trên ghế. Mắt cay cay mà không hiểu vì
cớ gì. Sự thẳng thắn, sòng phẳng hết mức của vợ Thước khiến cô tự dưng thấy bẽ
bàng. Sự thành thực đến trần trụi, mà sự tinh tế sắc sảo của vợ Thước làm cô vừa
kinh ngạc, khâm phục vừa mơ hồ âu lo. Ừ, thì cũ người mới ta. Vậy là cô đã có
Thước. Rồi cô sẽ được công khai mặc chiếc đầm bầu dễ thương. Cô sẽ cùng Thước
đi sắm những bộ quần áo, mũ vớ em bé sơ sinh xinh xắn. Rồi căn nhà nầy sẽ rộn
rã tiếng nói cười, tiếng bi bô của trẻ con. Hạnh phúc biết dường nào!
***
Đóng kín cửa lại. Ngâu đếm viên gạch thứ bảy tính từ góc bếp
ra. Cạy lên. Túi vàng nặng trịch. Gia tài của cha mẹ để lại. Ngâu kêu người sửa
sang lại nhà cửa. Cô chạy tới chạy lui. Lăng xăng. Tíu tít. Bận rộn trong niềm
vui chất ngất, Ngâu nâng niu chăm chút từng chi tiết. Có cả phòng dành cho em
bé. Một lâu đài hạnh phúc nho nhỏ, tiện nghi, êm ái, lãng mạn.
Cuối cùng, ngày đợi mong cũng đến! Ngâu lên phi trường đón
Thước. Ngâu có mặt từ tám giờ sáng dù giờ máy bay đến là mười một giờ. Nhưng
mãi đến khuya, trong dòng người từ phòng thủ tục đi ra, không hề có Thước! Và
điện thoại, email của Thước bỗng bặt tăm. Lòng Ngâu như có lửa đốt. Ngâu liên tục
gọi cell phone của Thước nhưng không được trả lời.
“Thước ơi! Sao anh nỡ đối xử với em như vậy?”
***
Lòng tự trọng của người đàn bà trong tình yêu không cho phép
Ngâu tìm cách liên lạc với Thước nữa. Vả lại, Ngâu còn đang dồn sức đối mặt
hàng ngày với những lời dè bĩu, ánh mắt khinh bỉ của mọi người xung quanh.
“Nhưng Thước ơi, tận đáy lòng em vẫn không tin là anh lừa dối em. Hẳn có một
nguyên nhân nào đó? Dù sao em vẫn cảm ơn anh. Nếu quay lại từ đầu, em vẫn làm
như vậy. Em đã sung sướng đến nhường nào khi được cùng anh bay lên miền hạnh
phúc. Anh biết không, giờ đây, trong từng hơi thở, trong mỗi giấc mơ, em vẫn
đang bay lên, bay lên cùng anh khi em sống lại những giây phút đó”.
***
Bọn nhóc tì rất thích rình nhà Ngâu. Hiếu kỳ nhất là những
lúc chúng thấy Ngâu ôm cái gối trong lòng, kiểu như mẹ ôm con. Cái gối nho nhỏ,
được mặc quần áo hệt như em bé. Ngâu vừa hát ru, vừa vạch áo cho “con” bú. Hoặc
Ngâu áp vào tai cái vỏ ốc màu trắng chừng bằng nắm tay, nói với “con”: “Sóng biển
đang vỗ vào bờ nè con!” Hoặc Ngâu ôm “con” đi tới đi lui, vỗ về… Ngâu hay ru: “Ầu
ơ… Gió đưa cây cải về trời. Rau răm ở lại chịu lời đắng cay.” Có bữa, để “con”
nằm trên giường, Ngâu ngồi cạnh vừa ôm đàn, vừa hát, hết bài nọ tới bài
kia: “Ngủ đi mộng vẫn bình thường. À ơi có tiếng thùy dương mấy bờ. Cây
dài bóng xế ngẩn ngơ. Hồn em đã chín mấy mùa buồn đau...”
Thỉnh thoảng, Ngâu bồng “con” ra cửa, nhìn xa xăm về phía mặt
sông lăn tăn sóng nhỏ, loang loáng, hanh hao nắng chiều, thầm thì dỗ dành con:
“Nín đi con! Ba con về kìa!”
Bọn nhóc lè lưỡi, bỏ chạy.
***
Ở một nơi rất xa. Xa hàng muôn dặm. Thước đang nằm trên giường
bỗng giật mình muốn chồm dậy nhưng không thể. (Thước đã nằm một chỗ chừng vài
tháng nay, sau tai nạn hôm tới sân bay để về Việt Nam). Thước thở một cách khó
nhọc. Trái tim đau đớn đến nhức nhối. Nước mắt ứa ra.
Hình như giọng Ngâu thoang thoảng đâu đây, rưng rưng, như gần
như xa.
Thước ao ước được nói với Ngâu rằng, khi yêu người ta có thể
vượt qua tất cả, nhưng không bao giờ bước qua được định mệnh. Tuy nhiên Thước
đã im lặng sau nhiều ngày đêm suy nghĩ kỹ càng.
Trương thị Kim Chi