Hồi mới vượt biên vào trại tỵ nạn Thailand, tôi làm thiện
nguyện tại văn phòng bưu điện của trại. Cuối giờ trưa hôm ấy vắng khách, nhìn
qua cửa sổ thấy chị Ngao và mấy chị cùng lô nhà tôi, đang tụm lại nói chuyện gì
đó rất nghiêm trọng, rồi lại nhìn vào phòng bưu điện như có ý chờ đợi ai. Tôi
bước ra ngoài, chị Ngao liền tiến tới: –
– May quá, em rảnh không, chị nhờ chút chuyện?
– Dạ chị cứ nói, nếu trong khả năng em làm liền à.
Chị Ngao lưỡng lự:
– Không biết em có chịu giúp hay không nữa?
– Thì chị nói ra em mới biết chớ.
– Vậy em có thấy con Liễu không? Cái con bận bộ đồ hồng mới
lãnh thư bưu điện cách đây mấy phút.
– À, chị đó em biết, vì hầu như tháng nào chỉ cũng lên lãnh
thư bảo đảm, thân nhân gửi tiền đều đặn lắm.
– Chồng nó bên Mỹ đó, nó qua đây với thằng con tên Tí, 7 tuổi.
– Vậy à? Mà chị tính nhờ em chuyện gì?
– Thủng thẳng cái đã, để chị nói cho có đầu có đũa đàng
hoàng, em có biết ông Sỹ không? Cái ông không đi lính ngày nào nhưng khoái bận
quần rằn ri và nổ banh cái nhà lồng, là đại uý Việt Nam Cộng Hoà đó.
Tôi liền ngắt lời:
– Khoan khoan, sao chị biết người ta không đi lính mà nói chắc
như bắp vậy?
Chị Ngao trề môi:
– Xời ơi, trại tỵ nạn mà, đừng tưởng dễ qua mắt thiên hạ.
Quá khứ ở Việt Nam ra sao cũng có người này người kia biết hết trơn.
Tôi đùa:
– Chị hay thiệt. Bao nhiêu chuyện đời thập phương tứ phía là
phải qua cái “đài phát thanh quán chè”của nhà chị hen?
Chị Ngao nheo mắt:
– Còn nhiều bí mật động trời của nhiều người nữa, bữa nào rảnh
chị kể cho em nghe. Mà nãy giờ mình nói tới đâu rồi?
– Tới chỗ ông Sỹ khoái mặc quần rằn ri, mà có liên quan gì tới
chị Liễu hả chị?
– Có chớ sao không, họ cặp bồ với nhau, nên bây giờ mới có
chuyện cần em giúp nè.
Rồi chị Ngao mỉm cười, bí hiểm:
– Chỉ có em mới giúp được thôi nhe. Lần tới con Liễu lên
lãnh thư, em ráng chép lại cái địa chỉ thằng chồng nó cho chị, được hôn?
– Trời đất! Em không dám đâu. Mà chị cần để làm gì?
– Vì chị muốn viết thư cho thằng chồng, cho nó biết nó đang
bị con vợ nó cắm sừng!
– Mà chị có bà con gì với họ không? Chị lấy tư cách gì mà viết
thư?
Chị Ngao ú ớ:
– Ờ… tư cách người chung trại!
– Theo em nghĩ, mình là người ngoài cuộc, nào biết bên trong
thực sự ông Sỹ và chị Liễu ra sao?
Chị Ngao hậm hực:
– Nhưng ngứa mắt lắm, lần nào lãnh tiền cũng nấu nướng ăn uống
rộn ràng, thấy ghét!
Tôi nhận thấy trong lời nói là sự ganh ghét của phụ nữ thường
tình. Chị Ngao qua đây với chồng và hai đứa con, không có thân nhân nước ngoài
viện trợ nên mở quán chè trong trại buôn bán qua ngày, thành ra thấy chị Liễu
lãnh tiền đều đều nên… không vui.
Tôi tiếp:
– Chị nghĩ xem, chị qua đây có chồng lo các việc nặng nhọc,
còn chị Liễu một thân một mình, con thì nhỏ, nên đôi lúc cần người giúp các việc
chân tay.
Chị Ngao có vẻ hơi cảm động, tôi cười cười:
– Em bảo đảm nếu chị đi vượt biên một mình, với bản tính vui
vẻ tốt bụng, chắc chắn cũng có mấy ông bám theo, biết đâu chị cũng xiêu lòng rồi
á. Nói nhỏ nhe, em thấy ông Thừa lô đối diện hay ngắm chị đứng múc chè cho
khách lắm đó, hèn chi ổng đến quán chị hoài.
Chị Ngao mắc cở, đấm vai tôi:
– Quỷ sứ! Vậy mà cũng giỡn được hà…
– Thiệt chứ giỡn gì. Tóm lại mình không cổ vũ chuyện tình
ngoài vợ ngoài chồng, nhưng trại tỵ nạn phức tạp quá. Hơn nữa, nếu chị nhúng
tay vào, biết đâu gia đình chị Liễu sẽ tan nát, mà chị là Phật tử đi chùa mỗi
ngày, ai lại gây nghiệp xấu như vậy, đúng hôn?
Chị Ngao coi vậy mà dễ dụ, liền gật gù rồi vẫy mấy chị kia lại:
– Thôi về bay ơi, bỏ luôn “plan B” nha.
Tôi thắc mắc:
– Plan B là gì nữa
đây?
Chị Ngao thú nhận:
– Chẳng giấu gì em, tụi chị tính nếu em không giúp thì tụi
chị sẽ rình buổi tối, lúc con Liễu dẫn thằng Tí đi chùa, tụi chị sẽ đột nhập vô
nhà nó ăn cắp thư.
– Cái đó càng không được nghen! Chị Liễu bắt gặp, thưa lên Cộng
Đồng là coi như mấy chị vào ăn cơm tù.
Rồi trại có biến động, biểu tình, thời gian sau đó là chuyển
trại lên Sikiew. Một buổi chiều, tôi gặp lại chị Ngao. Hai chị em mừng rỡ kể
nhau nghe tình hình chuẩn bị thanh lọc. Tôi chợt nhớ chị Liễu và hỏi thăm, chị
Ngao lắc đầu:
– Kết cục buồn lắm em ơi.
– Có chuyện gì xảy ra hở chị?
Chị Ngao thở dài:
– Vợ ông Sỹ ở Việt Nam bị xe đụng chết, ổng chưa có kết quả
thanh lọc nhưng vẫn quyết định ghi danh hồi hương về Việt Nam an ủi và chăm sóc
mấy đứa con mồ côi.
– Em cũng thấy tội cho ông Sỹ, và mừng vì ổng là một người
cha có tình thương với con cái. Còn chị Liễu, đã sẵn sàng giấy tờ thanh lọc chờ
ngày đoàn tụ chồng chưa?
Chị Ngao xua tay, lắc đầu:
– Nếu được vậy thì nói làm chi nữa.
– Chị nói vậy là
sao? Có gì chị nói ra hết một lần cho em nghe, chớ đừng nhỏ giọt úp úp mở mở,
nóng ruột bắt mệt.
– Thì em cứ nhảy
vào họng chị liền liền, có cho chị nói đâu nà! Mới tuần trước, chồng con Liễu gửi
thư qua thú tội, hồi mới đến Mỹ, cũng vì cô đơn xứ người mà có người đàn bà
khác, có một thằng con trai với nhau rồi. Khi con Liễu và thằng Tí tới trại, ổng
âm thầm làm giấy bảo lãnh, gửi thư gửi tiền hàng tháng. Nào ngờ con mụ kia mới
phát hiện ra, ghen ngược, không cho liên lạc và huỷ luôn giấy tờ bảo lãnh.
– Có chuyện đó nữa
à?
– Thì bởi! Con Liễu
khóc hết nước mắt, rầu thúi ruột. Tiền bạc không có thì cơm Cao Uỷ nuôi cũng đủ
no, nhưng cái vụ giấy tờ gãy gánh, sợ nó bị rớt thanh lọc, u ám lắm.
– Chị về khuyên
chị Liễu đừng thất vọng. Khi đi thanh lọc, cứ mang hết hôn thú, thơ từ hình ảnh
gia đình, giấy bảo lãnh, cũng như lá thư cuối cùng thú tội, nói chung là “có
sao khai vậy người ơi”, em tin rằng chị Liễu sẽ đậu thanh lọc vì chính sách
nhân đạo.
Chị Ngao mừng rỡ:
– Em nghĩ là có
hy vọng sao?
– Đúng vậy, dù gì
thì còn thằng con, nó phải đoàn tụ ba nó, người ta nhân đạo mà chị.
– Ừ, để chị lựa lời
an ủi cho con Liễu lên tinh thần.
Tôi tính bước đi,
chị Ngao bỗng níu tay tôi:
– Kỳ này dứt
khoát chị phải kêu con Liễu đưa địa chỉ chồng nó cho chị đó nghen.
Tôi nhăn mặt:
– Chi nữa?
Chị Ngao mỉm cười,
đắc thắng:
– Để chị viết thư
chửi cái con đờn bà cướp chồng kia một trận, em đừng có cản nha!
Thời gian trôi
qua thật mau, mới đây đã gần ba mươi năm. Tôi vừa liên lạc được với chị Ngao
trên Facebook, và bất ngờ hơn là chị đang ở chung thành phố Everett tiểu bang
Washington với chị Liễu. Chị mở màn cuộc nói phone với giọng hồ hởi:
– Vui lắm em ơi!
Thực ra hồi đó thằng chồng con Liễu sau khi gửi lá thư thú tội, đã kiên quyết
tranh đấu với vợ mới, tiếp tục gửi tiền tiếp tế và giấy cam kết bảo trợ thằng
Tí, nên hai mẹ con nó được đậu thanh lọc qua Mỹ. Rồi ổng ra điều kiện với vợ mới,
là ổng phải có trách nhiệm lo cho thằng Tí ăn học thành tài, nên kêu con Liễu dọn
về Everett này, cách nhà ổng bên Seattle nửa tiếng lái xe. Còn gia đình chị ban
đầu qua định cư ở Arizona, rồi con Liễu kéo lên đây cùng mở tiệm Nails cho tới
giờ.
– Vậy thì quá vui
rồi, còn chị Liễu thì sao, có lập gia đình khác không?
– Thì cũng phải
có chớ. Chồng mới của Liễu hiền lành, làm công nhân trong hãng máy bay Boeing
cũng khá, hai vợ chồng có đứa con gái, đang học lớp 12. Còn thằng Tí, giờ đã
trên ba mươi, sau khi ra trường nghành Tâm Lý, đang làm cho nhà thương quân đội
chính phủ liên bang Mỹ, sắp cưới vợ.
– Đúng là một kết
thúc có hậu, như trong phim.
– Chị chưa nói
xong thân bài mà em đã kết luận là sao?
– Ủa, còn nữa hở
chị?
– Sao không?! Vài
tháng trước, ông chồng cũ của con Liễu bất ngờ bị stroke khi bà vợ đi Việt Nam
lo tang cha chưa kịp về, một tay con Liễu chăm lo cho ổng ở bệnh viện, cũng may
là ổng mau chóng bình phục. Khi bà vợ về tới, ổng họp mặt “gia đình”, đầy đủ vợ
cũ vợ mới, con trước con sau, một lần nữa dốc hết tâm tư ruột gan. Rằng vì hoàn
cảnh đất nước, chúng ta chạy trốn cộng sản liều thân vượt biển tìm đất mới tự
do. Từ đó xảy ra chia lìa, cách ngăn, và ổng đã yếu lòng mà làm tổn thương hai
người phụ nữ và hai đứa con máu mủ. Nhờ ơn trên, nhờ nước Mỹ cưu mang, mọi người
đã vượt qua khó khăn, ổn định cuộc sống, có những thành công cũng như lòng bao
dung như ngày nay. Ổng đã bàn bạc với vợ, để di chúc chia đều cho thằng Tí và
thằng em cùng cha khác mẹ của nó số tiền trong 401K của ông hơn tám trăm ngàn
dollars (tiền ổng dành dụm mấy chục năm làm kỹ sư hãng Microsoft). Căn duplex ở
Everett đang cho thuê, cũng chia cho hai thằng con. Hai vợ chồng ổng chỉ giữ lại
căn nhà đang ở tại Seattle, khi về hưu dưỡng già cùng một số tiền khác trong ngân
hàng.
– Wow!! Chị cho
em kết luận được chưa nà? Ba thằng Tí thiệt là người đàn ông có lương tâm đạo đức,
thương con hết mình và đoạn kết câu chuyện đẹp hơn mơ ước. Coi như bấy lâu nay
chị thất nghiệp hen?
Chị Ngao thắc mắc:
– Em nói gì chị
không hiểu? Gia đình chị từ trại qua đây chỉ ăn welfare và food stamps một hai
năm đầu, rồi cùng Liễu mở tiệm nails, bây giờ tách ra riêng, mỗi người làm chủ
hai tiệm, chưa bao giờ ế khách, ngoại trừ thời gian tránh dịch Covid, sao gọi
là thất nghiệp?
Tôi cười lớn:
– Ý của em là hai
gia đình cũ, mới của chị Liễu đều hạnh phúc ấm êm, không xào xáo, nên chị mất
cái job “ghen giùm” như hồi ở trại á.
Chị Ngao hiểu ra,
trước khi cúp phone còn kịp quở tôi:
– Quỷ sứ! Lúc nào
cũng giỡn được à!!
Kim Loan