Tôi quen Long từ lúc còn trong quân trường. Hai thằng có nhiều
thứ khác nhau. Cái tên Nguyễn Vĩnh Long của nó cũng đủ làm cho tôi cảm thấy
cách xa nó đến cả… vài trăm cây số. Nó cao lêu nghêu, tôi thuộc loại chỉ đủ thước
tấc đi lính. Mỗi lần xếp hàng diễn hành hát bài Đường Trường Xa, nó cầm cờ đi
hàng đầu, còn tôi ách ê hàng áp chót. Tôi ăn nói vụng về nên thường thầm lặng
còn nó thì giỏi lý sự nên nói hơi nhiều. Cái giọng nam bộ của nó thường mở đầu
bằng mấy tiếng chửi thề, nên tôi ngại nói chuyện với nó. Dường như hai thằng chỉ
có một điều giống nhau duy nhất : Con nhà nghèo, gia đình lại ở quá xa, cho nên
những ngày cuối tuần, hai thằng đều mồ côi tại chỗ. Không ngờ chính cái điều giống
nhau duy nhất ấy mà sau này hai thằng trở thành bạn chí thân
Quả thật là nó có nhiều thứ khác tôi, nói cho đúng là có nhiều cái hơn tôi. Ra trường nó đỗ cao, được chọn về quân trường Đồng Đế, ngay tại quê tôi, làm huấn luyện viên, còn tôi thuộc loại “lè phè” nên phải ra làm trung đội trưởng ở một sư đoàn tận trên cao nguyên xa tít mịt mùng.
Sống xa nhau, nhưng cứ mỗi lần về phép, hoặc có dịp dẫn quân
qua thành phố Nha Trang là tôi ghé lại thăm nó. Có khi ở chơi với nó cả tuần.
Hoạn lộ của Long coi bộ thênh thang hơn tôi nhiều lắm. Phải
nói thật là nó có tài, chứ không hề chạy chọt, hay nhờ vả một ai. Làm huấn luyện
viên, cán bộ, chỉ một thời gian ngắn, nó được rút về làm Trưởng Phòng, rồi lên
Trưởng Khối. Chức vụ cao, cứ theo bản cấp số, nó lên lon lên lá vù vù. Còn tôi
quanh năm đánh đấm, nằm núi lội rừng, thương tích mấy lần cũng chỉ được mấy cái
huy chương, mà chẳng có dịp nào đeo trên nắp túi áo làm oai với mấy cô em gái hậu
phương.
Chỉ sau mấy năm, nó đã lên đến quan ba. Tôi về phép đúng lúc
ăn khao. Nó dặn dò tôi hai tháng nữa, cố gắng dọt về đây làm phụ rể cho nó. Nó
lấy vợ. Nghe nói vợ nó là trưởng nữ của một nhà giàu nên đám cưới sẽ linh đình
ghê lắm. Hai tháng sau tôi đang đóng quân ở Lâm Đồng, năn nỉ ông Tiểu đoàn trưởng
xin ba ngày phép, theo trực thăng của Phi Đoàn Thần Tượng 215 biệt phái, bay về
Nha Trang mừng đám cưới thằng bạn chí thân. Vào nhà nó trong cư xá khi trời sắp
tối. Cửa đóng im ỉm.
Tôi vào cổng quân trường hỏi sĩ quan trực. Ông cho biết Long
đang còn ở trong văn phòng.
- Cái thằng này, lúc nào cũng gương mẫu. Ngày mai cưới vợ mà
bây giờ còn cặm cụi làm việc. Hèn gì nó cứ lên lon lên chức là phải. Tôi nghĩ
thầm trong bụng.
Đẩy cửa vào văn phòng, thấy nó đang nằm dài trên bàn, mặt
mày thiểu não. Tôi có linh tính là ngày mai tôi không có cái vinh dự được làm
phụ rể. Nó không nói năng gì và cũng chẳng đưa tôi về cư xá mà lái xe chở tôi
chạy một vòng xuống quán số 5 dưới bờ biển Nha Trang, uống mấy lon bia trút mọi
điều ẩn ức:
- Đ.M. bà già dịch của con bồ tao không chịu gả con gái cho
tao.
Lâu rồi, tôi mới nghe lại cái giọng chửi thề ngày xưa của
nó. Tôi trố mắt nhìn nó chờ lời giải thích.
- Mày biết không, ông già tao với mấy bà dì từ Vĩnh Long
khăn gói ra đây. Sợ không môn đăng hộ đối, tao phải nhờ ông đại tá chỉ huy phó
dẫn nhà trai đến nói chuyện với ông bà. Ông chồng thì vui vẻ tay bắt mặt mừng,
tao thấy đời cũng còn lên hương. Tới lúc mọi người đứng vào vị trí “thao diễn
nghỉ”, bà vợ mới nghiêm mặt phán cho một câu làm tao muốn xỉu luôn tại chỗ.
- Câu gì mà ghê gớm như lời chúc tết của “bác ” trước tết Mậu
Thân vậy ? Tôi đùa.
- Bà hỏi ông già tao: Ông hỏi con trai của ông, là lương
tháng của cậu có đủ cho con gái tôi mua xà phòng giặt quần lót nó hay không mà
đòi cưới với hỏi.
Có vài lần đi chơi chung với Long và cô vợ.. hụt này. Nàng
trông cũng dễ thương, gốc Bắc Kỳ 54, nên giọng Hà Thành còn “ngàn năm văn vật”
lắm. Cha mẹ cô là chủ một hãng thầu có máu mặt ở Nha Trang, nàng thì học xong
tú tài thì theo nghiệp mẹ cha, kinh doanh, làm chủ mấy tiệm may, mấy cái sạp vải
trong chợ Đầm, và còn làm thêm cái nghề tay trái là thầu cung cấp lễ phục cho
khóa sinh trường Đồng Đế. Chính cái nghề phụ này mà cô nàng gặp và mết Long, một
trưởng phòng trẻ tuổi cao ráo đẹp trai. Qua mấy năm tình yêu còn mặn nồng hơn
nước biển Nha Trang, nhưng biết bà mẹ chê lính nghèo, nên nàng không dám mở lời.
Cuối cùng thì nàng năn nỉ ông già. Cái đám hỏi là do chính ông đưa đường chỉ lối.
Ông hiền lành tốt bụng, nhưng kẹt là mọi việc bà vợ đều nắm quyền. Mà đã là vợ
nắm quyền thì cái nhà sẽ trở thành vô phúc. Tôi đã từng nghĩ, miền Nam sụp đổ
cũng có sự góp phần không nhỏ của những bà vợ mấy ông lớn ưa nắm quyền chồng.
Sau đám hỏi bất thành, ông già nó trở về Vĩnh Long, buồn và
tủi thân nên bệnh cả mấy tháng trời. Nó bảo là vẫn nặng tình với cô con gái,
nhưng rất hận bà già Bắc kỳ giết giặc.
Tôi lên mặt dạy “chiến thuật” cho nó :
- Mày là lính văn phòng mà còn bị chê, cở tao là lính tác
chiến thì chắc chỉ phải đứng xa ngoài cửa. Tao như mày thì một là áp dụng chiến
thuật “tiền pháo hậu xung”, còn nếu mày thấy con tim chưa đến nỗi lao đao, thì
cứ tìm mục tiêu khác ngon lành hơn mà “đột kích”. Mày là lính, đừng để mất mặt
KBC.
Nó đập vai tôi cười méo mó.
Không biết có phải nhờ nó áp dụng “triệt để” bài học chiến
thuật tôi dạy lần trước, nên vừa “đột kích”được mục tiêu nào mới, mà chỉ gần ba
tháng sau nó lại nhờ một anh bạn phi công Sao Mai L19 từ Nha Trang lên bao vùng
liên lạc nhắn tôi trên tần số không lục : Ninh Kiều hạ san gấp ăn đám cưới của
Victor Lima ở tango hai lần Delta (ám danh đàm thoại có nghĩa là Vĩnh Long ở
trường Đồng Đế). Báo hại lần này tôi phải nói dối với ông Chiến đoàn trưởng một
lần nữa, để bỏ rừng theo trực thăng vù về thành phố biển.
Nó đón tôi ở phi trường. Vừa gặp nó tôi đã “biểu dương thành
tích” :
- Tao phục mày. Tao là dân đánh đấm mà cũng chưa chiếm được
mục tiêu mới trong vòng ba tháng, nhất là sau một lần chiến bại còn thương tích
đầy mình. Mày mà ra cầm quân chắc cũng đã là “đại bàng”của tao từ lâu rồi.
Nó đấm vào bụng tôi một cái :
- Mục tiêu mục tiết cái con khỉ. Tao áp dụng chiến thuật “tiền
pháo hậu xung” của mày đó.
Tôi tròn mắt :
- Tao còn phục tài mày hơn nữa. Cái gì mày cũng đáng là “sư
phụ “của tao.
Đám cưới vội vã, nhưng cũng linh đình. Có lẽ vì thế giá của
ông bà thầu khoán. Chỉ có điều đại diện bên nhà trai chỉ toàn là lính. Cha của
Long thương thằng con, nhưng còn hận đời đen bạc nên đành “vắng mặt có lý do”.
Sáu tháng sau tôi về phép ghé thăm. Vợ chồng nó vẫn ở trong
khu cư xá, nhưng được cấp ưu tiên một căn rộng và khang trang hơn. Trong nhà
bày biện sang trọng. Gặp tôi bất ngờ nó mừng ra mặt, vì đúng lúc nó tổ chức ăn
khao lên lon và lên chức, nhưng lần này là chức… Cha, vì vợ nó vừa sinh đứa con
trai đầu lòng. Niềm vui của nó còn lớn hơn khi cha nó lặn lội từ Vĩnh Long ra
thăm để được bồng thằng cháu đích tôn. Nó nâng thằng con lên khoe với mọi người
:
- Như vậy là tao cũng báo hiếu được cho ông già, vì sau này
cũng có người bưng hình cho ổng.
Có người không hiểu hỏi bưng hình làm gì. Nó giải thích : ”
là khi nào ông già tao quy tiên, nó bưng hình ổng đi trước quan tài đó “. Tôi
thúc tay vào hông nó, bảo đừng nói điều gỡ.
Chia tay, tôi nắm chặt tay hai vợ chồng nó :
- Mừng cho ông bà, tài lộc gì có đủ rồi đó nghe. Trong đám bạn
nghèo, mày là thằng số một đó nghe Long.
Hai vợ chồng ôm lấy tôi cười rạng rỡ.
Sau cái ngày ăn mừng “chiến thắng” của nó, thì trên chiến
trường thực sự của tôi lại bắt đầu sôi động. Từ Sông Mao, đơn vị tôi di chuyển
khẩn cấp lên An Khê vào đúng chiều ba mươi tết. Đánh một trận thần tốc, giải tỏa
mấy cái chốt ở đèo An Khê xong là trực chỉ lên phi trường Pleiku để không vận
lên Kontum, giữa “mùa hè đỏ lửa”.
Đầu tháng 3/75,sau khi Ban Mê Thuột thất thủ, tôi được theo
BTL Tiền Phương về Nha Trang trong kế hoạch tái chiếm thành phố đất đỏ “bụi mù
trời” này. Tôi ghé thăm vợ chồng Long một lần vội vã, nhưng chỉ gặp nó, còn vợ
con thì phải “di tản” về ở với ông bà già ở đường Độc Lập Nha Trang.
Một tuần sau, những người đầu tiên sống sót từ dòng người di
tản theo tỉnh lộ 7B về đến Nha Trang mang không khí hốt hoảng bao trùm lên
thành phố biển. Long liên lạc tôi qua tần số vô tuyến, hẹn gặp gấp trước cổng Grand
Hotel, đang được xử dụng làm BTL tiền phương QĐII.Trên xe vừa bước xuống, nó bảo
tôi đi với nó tới Nam Việt Ngân Hàng ở góc đường Độc Lập – Nhà Thờ, dẫn theo một
tiểu đội lính.
Tôi vừa được trung tâm hành quân cho hay: một số tù trong
quân lao vừa phá cổng thoát ra ngoài, nên nghĩ ngay đến chuyện có cướp ở ngân
hàng. Tôi bảo nó :
- Lính tráng trong tình trạng ứng chiến, muốn đi đâu phải
xin lệnh. Để tao vào nói với ông Tham Mưu Phó Hành Quân.
Nó ngăn tôi lại, ghé miệng vào tai tôi nói nhỏ :
- Tao nhờ mày việc riêng. Mày có lính tráng dễ nói hơn tao.
Tao mang cái phù hiệu quân trường, nói không mạnh lắm. Bao nhiêu tiền vợ chồng
tao đều gởi trong ngân hàng. Bây giờ đến rút nó không cho, bảo phải vào ngân
hàng chính trong Sài Gòn.
Tay giám đốc chi nhánh bảo là cả tiền bạc và sổ sách đã gởi
đi Sài gòn rồi. Nhưng tao không tin. Bọn này thừa nước đục thả câu. Hơn nữa tao
là lính tráng, đâu có muốn bỏ đi Sài gòn lúc nào cũng được.
Tôi ngần ngừ, nhưng nghĩ nó là thằng bạn thân, sống chết có
nhau, hơn nữa nó nói có lý: của mình mình lấy, có gì là phi pháp. Tôi vào nói
nhỏ thằng bạn SQ trực trong TTHQ, rồi lái xe chở nó đi, gọi hai chú lính trinh
sát đi theo hộ tống.
Hai thằng nói nhỏ với mấy anh cảnh sát gác cửa xin vào gặp
ông giám đốc. Bắt tay chào hỏi xong tôi “dùng tình cảm xuống nước nhỏ”:
Nhờ ông giám đốc đặc biệt giúp cho anh bạn thân của tôi. Chắc
ông cũng biết, đây là tiền buôn bán làm ăn của vợ ảnh chứ có thụt két tham
nhũng gì đâu. Hơn nữa tụi tôi là lính, phải đi theo đơn vị, đâu có biết lúc nào
mới vào được Sài Gòn mà rút tiền. Tôi biết là khó khăn cho ông, nhưng mong ông
giúp đỡ đám nhà binh tụi tôi trong cái cảnh dầu sôi lửa bỏng này.
Ông giám đốc nghiêm mặt chau mày suy nghĩ, rồi hạ giọng.
- Thực là khó cho tôi quá, vì tôi phải làm theo lệnh của trung
ương. Nhưng thôi được, nể tình mấy anh, tôi phải lấy quỹ dự trữ an toàn ra mà
phát cho anh. Nhưng xin các anh đừng nói cho ai biết nghe.
Chúng tôi nói cảm ơn đến mấy tiếng. Và như để đáp lễ tôi
cũng báo cho ông biết (mà có lẽ người Nha Trang nào cũng biết rồi) là tình hình
nguy hiểm lắm, tù trong quân lao đã thoát được ra ngoài. Ông phải đề phòng.
Trước đây tôi đã nghe nó khoe mấy lần là con vợ bắc kỳ của
nó làm ăn rất giỏi, nhưng tôi cũng không ngờ thằng bạn nghèo của tôi ngày xưa
bây giờ lại có nhiều tiền đến như vậy. Tôi không rõ bao nhiêu, nhưng thấy nó phải
dùng đến năm, sáu thùng đạn đại liên để chứa tiền. Xong còn nhờ đám tụi tôi hộ
tống về trường Đồng Đế. Tôi bảo sao không cất ở nhà ông bà già vợ mà đem vô chỗ
lính tráng làm gì. Nó lắc đầu :
- Tao chẳng bao giờ muốn dính dáng tới cái bà già Bắc kỳ giết
giặc đó. Hơn nữa ở cư xá tao còn có lính tráng canh gác.
Hôm sau, Trung Tâm Hành Quân được báo cáo là địch quân đã chọc
thủng phòng tuyến cuối cùng của Lữ Đoàn Dù ở Khánh Dương. Các Trung Tâm Huấn Luyện
ở Dục Mỹ đã di tản về Cam Ranh. Toà Lãnh Sự Mỹ cũng đã rời khỏi Nha Trang, và
ông tỉnh trưởng kiêm tiểu khu trưởng Khánh Hòa cũng đã biến mất từ lúc nào,
không có mặt trong buổi họp khẩn cấp sáng nay của Tiểu Khu. Tôi liên lạc với
người bạn thân trong TTHL Hải Quân, được biết chiến hạm 401 HQ sẽ ủi bãi tối
nay để di tản toàn bộ SVSQ /HQ vào Vũng Tàu hoặc Cát Lở. Anh ta cũng có trách
nhiệm phải đi theo. Tôi xin anh can thiệp dành cho mười chỗ để gởi vợ con tôi
và gia đình Long, còn tôi thì đi theo đơn vị vào Phan Rang. Anh trả lời OK
ngay.
Đồng hồ trên tay tôi chỉ 3 giờ 15 phút chiều. Tôi gọi vô tuyến
cho Long, bảo nó cùng vợ con chuẩn bị sẳn sàng tại cư xá. Tôi về Ninh Hòa đón vợ
con vào rồi ghé đón gia đình nó luôn. Chúng tôi hẹn gặp nhau lúc 6 giờ chiều.
Khi xe vừa xuống đèo Rù Rì, tôi giật mình khi thấy xe cộ,
dân, lính đủ loại nối đuôi hối hả chạy ngược chiều về hướng Cam Ranh. Chỉ cái
xe của tôi là đơn độc hướng về phía Ninh Hoà. Tôi giành tay lái và bảo anh tài
xế ôm súng ngồi bên cạnh. Anh cũng là dân Ninh Hòa nên xin về với gia đình
luôn, không muốn đi theo tôi. Có một chi tiết nhỏ nhưng đã làm tôi cảm động và
không bao giờ quên : Khi tới ngã ba cải lộ tuyến Ninh Hòa, tôi thấy một chiếc
xe đám cưới, mà cô dâu là người láng giềng của bà xã tôi, và chú rể là một sĩ
quan pháo binh trẻ. Đôi tân hôn nhớn nhác hối hả chạy theo dòng xe định mệnh.
Trong những ngày trong tù, đôi khi tôi nghĩ tới cô dâu chú rể giờ thứ 25 này và
không biết tình duyên của họ giờ đã ra sao.
Khi chở vợ con trở lại Nha Trang, từ quốc lộ rẽ vào trường Đồng
Đế để đón gia đình Long như lời hẹn, tôi chứng kiến một cảnh tượng thật thê
lương : quân phục, súng ống vất dọc đường, mấy ngôi nhà đang cháy, có vài ba
xác chết. Khó khăn lắm tôi mới lái xe tới được khu cư xá của Long. Nhà mở toang
cửa, trong nhà vật dụng ngổn ngang, không một bóng người. Tôi gọi Long trên máy
vô tuyến, nhưng không nghe lên tiếng. Tôi lo lắng cho nó khi nghĩ tới số tiền lớn
của nó mang về từ Ngân Hàng .
Vào Sài Gòn, sau khi sắp xếp nơi ăn chốn ở cho vợ con xong,
tôi ra Vũng Tàu trình diện lại đơn vị cũ. Tôi tìm Long khắp nơi, nhưng không ai
biết.
Rồi cái biến cố đau thương cũng đến hồi kết cuộc : miền nam
thất thủ. Ngày 28 tháng 4, cả gia đình tôi có mặt tại bến Bạch Đằng với mấy thằng
bạn Hải Quân. Nhưng cuối cùng, tôi không bước xuống tàu mà quyết định ở lại.
Tôi không đành lòng bỏ quê hương, và nhất là cha tôi, đang còn kẹt lại một mình
ở quê nhà. Hơn nữa dù sao đất nước cũng sẽ thống nhất hòa bình. Rồi nam bắc một
nhà sẽ cùng nhau xây dựng lại quê hương. Và cái ngây thơ đó của tôi đã được
“người anh em một nhà” đãi ngộ bằng tám năm đọa đày trong các trại tù cải tạo tận
vùng Việt bắc. Vợ con ở nhà thì nheo nhóc, không được phép làm một thứ công
dân, dù chỉ là hạng bét.
Ra tù, không còn đất sống, tôi phải liều thân dẫn vợ con vượt
biển ra đi. Sau bốn năm định cư ở Na Uy, cuộc sống gia đình tạm ổn định. Hai cô
con gái lớn may mắn được một trường đại học bên Mỹ nhận, vợ chồng tôi đưa hai
cháu sang Cali tìm nơi ăn chốn ở, nhân tiện thăm đám bạn bè cùng đơn vị ngày
xưa. Gặp thằng bạn này thì nghe thêm tin tức của vài thằng bạn khác, đứa còn đứa
mất, mỗi thằng một cảnh long đong, và bất ngờ tôi biết được tin Long. Một thằng
bạn cùng đơn vị, khi mới chân ướt chân ráo từ trại tị nạn Bidong sang Mỹ, được
ông chủ gốc nhà binh ưu ái nhận vào làm trong một siêu thị trên Michigan. Người
chủ ấy chính là Long. Thằng bạn cho biết Long sang đây từ năm 75, và có tài
kinh doanh nên bây giờ đã là triệu phú. Anh ta rất tốt với đám nhà binh lưu lạc
sang đây. Biết ai là lính ngày xưa, Long cũng đến thăm, giúp đỡ tận tình, nếu
chưa có việc làm, anh sắp xếp vào làm tại các siêu thị, nhà hàng của anh, đảm
trách những công việc nhẹ nhàng, lương bỗng cũng khá. Anh bạn lục lọi trong cuốn
sổ tay tìm được số phôn gọi lên tìm, nhưng siêu thị đã bán cho chủ mới. Lần mò
đến ba hôm sau, chúng tôi gọi được Long. Vợ chồng nó làm chủ đến mấy cái siêu
thị, cây xăng ở tiểu bang Washington và một xưởng gỗ ở vùng Portland, tiểu bang
Oregon. Nó đúng là thằng bạn chí tình. Giàu nhưng không đổi bạn. Nhận ra giọng
nói của tôi trong điện thoại, nó hét lên mừng rỡ:
- Bây giờ mày đang ở đâu ? Mày đi một mình hay có vợ con
không ? Nghe tin mày vượt biên, tao tìm mày khắp nước Mỹ mà không ra.
- Tao đang ở nhà người quen ở Sacramento với bà xã và hai đứa
con gái. Tao ở bên Âu châu qua, chứ có ở Mỹ đâu mà mày tìm. Tôi trả lời
- Tao “búc” vé máy bay ngay bây giờ, tụi mày lên tao ngay
chiều nay nghe.
- Không được, chiều nay tao đã có hẹn ở San Jose, hơn nữa
đâu có biết là gặp mày, nên tao đã mua vé đi một vòng qua nhiều tiểu bang lắm.
Chiều mai tụi tao bay lên Houston rồi sang Florida, North Carolina và một vài
nơi nữa, làm sao gặp mày bây giờ.
Nó bảo tôi cho số phôn và nó sẽ gọi lại sau năm phút. Nó hẹn
gặp tôi tại phi trường San Jose. Nó bảo vợ chồng nó có nhà nghỉ mát ở gần đó, rồi
dặn tôi cứ ở nhà người quen đợi, nó sẽ thuê xe đến đón. Vợ chồng nó sẽ đến San
Jose bằng chuyến bay 5 giờ chiều nay.
Tôi đón nó ở phòng đợi phi trường cùng với vợ chồng thằng bạn
khác ở San Jose mà tôi đã hẹn. Long nhận ra tôi trước, còn nó thì khác xưa nhiều
lắm, mập ra nhiều và trông bệ vệ như một chính khách hơn là một thương gia. Nó
ôm chặt lấy tôi quay mấy vòng.
Sau khi ăn tối xong nó đưa bọn tôi về nhà nghỉ mát của nó.
Ngôi nhà nằm trên một ngọn đồi nhìn xuống cây cầu nổi tiếng Golden Gate ở San
Francisco. Ngôi nhà nhỏ, nhưng khá xinh và được trang bị toàn là những thứ sang
trọng, có đứa cháu và hai người Mễ trông coi.
Hôm ấy, chúng tôi thức suốt đêm, nhắc nhở bao nhiêu kỷ niệm
vui buồn, điểm danh lại đám bạn bè, tính xem đứa mất đứa còn, đang trôi dạt nơi
đâu. Hai đứa sụt sùi, Tôi kể cho nó nghe hơn tám năm tù đày khốn khổ, vợ con
nheo nhóc, và nhớ lại trước ngày mất Nha Trang, như lời hẹn, khó khăn và nguy
hiểm lắm tôi mới đến được cư xá của trường Đồng Đế, nhưng không tìm thấy vơ chồng
nó.
Nó rơm rớm nước mắt :
- Tao thường nhắc với vợ con tao về mày, bảo tất cả phải nhớ
ơn mày. Vì nhờ mày tao mới rút được tiền ở ngân hàng Nam Việt hồi ấy. Và chính
nhờ số tiền đó, khi đưa cả gia đình tao và gia đình bà xã tao đến Cam Ranh, xe
cộ chật cứng, cả đêm không nhúc nhích được, tao trả giá cao mới mua được một
chiếc tàu máy rồi cả nhà chạy ra đệ thất hạm đội. Nếu không có tiền, chẳng hiểu
bây giờ tụi tao ra sao nữa.
Nghe nó nhắc gia đình vợ, tôi hỏi bố mẹ vợ nó bây giờ ở đâu
và sức khỏe ra sao. Nó bảo ông cụ thì mất hơn năm năm rồi, bà già “bắc kỳ giết
giặc” thì vẫn còn sống và ở San Jose cũng gần đây thôi. Có lẽ nó vừa nhớ tới
cái chuyện ngày xưa nên câu chuyện trở nên sôi nổi :
- Lúc chạy bà cũng gần trắng tay. Của chìm của nổi bỏ lại hết.
Tao hận cái nghèo, hận chuyện ngày xưa, nên qua đây tao đi làm đầu tắt mặt tối,
kiếm một số vốn rồi ra kinh doanh. Tao nghĩ ở cái xứ này chỉ có làm business
thì mới sớm đổi đời. Không ngờ tao có lộc trời, chỉ mấy năm sau tao có mấy cái
nhà hàng, và một siêu thị. Tao mua cho ông bà cái nhà cả triệu đô, nuôi đám con
của bả, em của bà xã tao, thằng nào cũng xong đại học, hai thằng ra bác sĩ, còn
con út học luật. Tao làm cho bà ấy thấy tiền bạc có nghĩa gì đâu, mà ngày xưa
bà khinh rẽ gia đình tao, làm cho ba tao buồn mà phát bệnh luôn. Cả đời này tao
cũng còn hận bà. Lo đầy đủ cho gia đình bà xong, vợ chồng tao move lên Texas, rồi
Washington DC, Michigan, Oregon và cuối cùng thì tới đóng đô ở Washington
State. Từ đó tao không muốn gặp bà ấy nữa, vì mỗi lần gặp bà tao lại nghĩ đến nỗi
hận của Ba tao. Chỉ có vợ tao lâu lâu về thăm bà mà thôi.
Còn mấy đứa con của mầy ra sao, không nghe mầy nhắc tụi nó.
- Lúc tụi tao ra đi, chỉ có thằng Đăng ba tuổi và con Tâm mới
năm tháng. Sang đây đổi tên thành Danny và Tammy, Qua Mỹ, tuị tao chỉ có thêm
thằng Kevin. Thằng Danny thì tốt nghiệp luật ở Yale, đang làm cố vấn pháp luật
cho hãng Boeing, con Tâm thì ra trường Stanford ngay San Francisco này. Bây giờ
làm SFO cho Bank of America, còn thằng út Kevin thì tiến sĩ IT Harvard, đang
làm directeur cho ông Bill Gate ở Seattle, gần nhà tao.
Mắt tôi sáng lên, mừng cho sự thành công của vợ chồng nó :
- Tao phục mày. Con cái mày giỏi quá. Tụi mày vừa được vinh
dự lại vừa tha hồ hưởng phước.
Nó trợn mắt :
- Dự với phước cái con khỉ. Tụi nó lấy vợ Mỹ, chồng Mỹ hết.
Bây giờ tụi nó thành Mỹ hết rồi, mà lại là thứ Mỹ thượng lưu trí thức. Vợ chồng
tao cũng có chút hãnh diện, và các cháu cũng rất lễ phép và biết nghe lời,
nhưng vợ chồng tao cũng buồn khi nghĩ là càng lúc tụi nó càng xa cái nguồn cội
của mình.
Tôi đùa để an ủi nó :
- Que sera sera !
mày cứ khéo lo. Ở ngoài này đa số là vậy. Rồi đến khi lá rụng cũng sẽ về cội
thôi.
Nó thở dài :
- Có còn cội đâu
mà về. Chính tao cũng không còn có cội, chứ nói chi tới con cháu. Cội của tao
là ở cái xứ nghèo Chợ Lách, Vĩnh Long bên Việt Nam kìa. Tao cũng đã tính mai mốt
về già, vợ chồng tao mang tiền về Việt nam sống. Nhưng khốn nỗi chẳng còn chỗ để
mà về nữa. Bà già tao, như mày biết, qua đời hồi tao còn trung học. Ông già tao
thì mất từ năm 78. Ở cái làng nghèo mà có một thằng làm đến quan tư như tao là
được xếp loại ác ôn ghê lắm. Tao đi rồi, ở nhà ông già tao lãnh nợ cho tao. Bị
bắt lên bắt xuống, hành hạ đủ kiểu, nên phải chết sớm. Tao còn thằng em trai,
lúc nó theo ông già tao vào thăm tao trong Thủ Đức chắc mày còn nhớ. Hồi xưa nó
chịu khó học hành, hiền lành hiếu để lắm. Tao có mỗi nó là em, nên thương nó hết
mình, tiền bạc tao gởi về như nước. Không ngờ có nhiều tiền nó trở chứng, bỏ vợ
bỏ con xuống Sài gòn rượu chè bài bạc, sống hết với con này tới con khác. Cuối
cùng thì nó hút xì ke. Vợ nó bán cả nhà từ đường, thu tóm tiền bạc dẫn đứa con
trai đi biệt tích. Tao chưa về Việt nam, nhưng ở đây có nhiều người đã về thăm,
họ bảo là dường như bây giờ cái xã hội ” kinh tế thị trường” ở bên nhà đã làm
cho con người ta đổi thay nhiều lắm. Đồng tiền nó đã xói mòn tất cả mọi thứ đạo
đức ở quê nhà. Cái xứ Chợ Lách khỉ ho cò gáy của tao bây giờ cũng đầy dẫy quán
bia ôm. Cha mẹ còn đem con gái bán cho đám Đài Loan, hay mấy mụ tú bà. Bọn cán
bộ thì đua nhau tham nhũng, sống phè phở trên đầu trên cổ dân đen. Có thằng tiền
bạc thừa mứa không biết làm gì, mang đi mua tiết trinh cả những đứa con nít. Khốn
nạn thật .Chính quyền trong nước cứ bảo những người ở ngoài này là “khúc ruột
ngàn dặm”, là ” một bộ phận không thể tách rời” nhưng trong lòng thì vẫn còn
mang nặng ghen tị thù hằn. Mày có đọc luật nhà đất mới nhất của chính quyền
trong nước rồi chứ. Người Việt ở nước ngoài không được hưởng quyền thừa kế bất
động sản, mà chỉ được hưởng “giá trị” trên phần thừa kế đó mà thôi. Tao rất sợ
cái loại chữ nghĩa này. Người chết nằm trong nghĩa trang Biên Hòa còn bị đập
bia, phá mộ, san bằng, huống hồ những thằng còn sống như tao với mày. Chỉ có những
thằng khùng mới tin được.
Ngưng vài phút, nốc
cạn cốc Hennessy, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi :
- Mày thấy không.
Ngày xưa nghèo thì bị người ta khinh rẻ. Bây giờ giàu có, tiền bạc không biết để
làm gì. Cuộc đời này khốn nạn thật. Sắc sắc không không ! Có lẽ tụi tao sẽ đi
tu.
Tôi ôm chặt vai
nó :
- Thì mày còn bạn
bè, mày còn tụi tao đây. Có khi bạn già sống với nhau lại hay, vì mình dễ cảm
thông, dễ chia sẻ mọi nỗi niềm.
Không ngờ lời nói
chỉ cốt an ủi của tôi đã làm cho đôi mắt nó sáng lên :
- Hay là mày cho
hai đứa con mày ở lại đây với vợ chồng tao. Tụi tao hứa là sẽ coi nó như con tao.
Mấy cháu còn nói tiếng Việt giỏi quá, mà cũng lễ phép dễ thương. Nói chuyện với
tụi nó tao thấy sao mà gần gũi quá, nhất là bà xã tao cứ ôm tụi nó mà nói đủ thứ
chuyện dưới đất trên trời. Tao sẽ lo cho tụi nó vô trường Stanford hay ít nhất
là Berkeley, chứ học mấy cái trường State đó làm gì. Còn vợ chồng mày cứ sang
đây, tao nhường lại cây xăng, hay một cái nhà hàng. Mọi thứ đều free. Khi nào tụi
mày giàu rồi thì từ từ trả vốn cho tao cũng được. Để tụi mày còn sớm được cấp
thẻ xanh nữa.
Tôi cảm động vỗ vai
nó,
- Cảm ơn mày. Mày
là thằng bạn lính chí tình. Nhưng các con tao sang đây đã lớn, bên Việt nam thì
cũng chẳng được nhà nước bọn Cộng sản cho phép học hành gì. Tụi nó học không giỏi
lắm, vào được State là tao mừng rồi. Tao chỉ mong ra trường tụi nó kiếm việc gì
đó làm, đủ để tự lo cho mình. Còn tụi tao có biết buôn bán kinh doanh gì đâu.
Tao ở lại sau tháng 4/75 nên thấy mọi thứ sao mà phù du quá. Nhiều kẻ vong ơn,
phản trắc quá. Con người đối xử với nhau sao mà ác độc quá. May mà đám nhà binh
tụi mình còn giữ được cái tình. Cái này quý lắm, nên tụi mình cố mà giữ lấy, dừng
để giàu nghèo nó làm mai một. Thôi, để tụi tao về Na Uy làm tà tà cũng đủ sống.
Hơn nữa tao cũng thích ở cái xứ Bắc Âu hiền hòa yên tĩnh, hợp với những thằng
chậm chạp như tao. Và tao cũng còn tịnh dưỡng để chữa những vết thương khó mà
lành được trong lòng tao nữa.
Sáng hôm sau, khi
mặt trời lên cao trên đỉnh đồi, hai thằng mới chui vào phòng ngủ. Trước khi chợp
mắt, hồi tưởng lại ngày xưa, tôi thấy lòng lâng lâng tiếc nuối. Dù sống trong
nghèo khó, hiểm nguy, nhưng lòng lúc nào cũng vui, cũng thấy yêu đời. Hình như
lúc ấy cả đất trời và ai nấy cũng dễ thương, ở đâu con người cũng nặng tình nặng
nghĩa với nhau. Còn bây giờ quê hương tôi chỉ còn là một “dòng sông tật nguyền”
hay ” cánh đồng bất tận ” như hai nhà văn nào đó trong nước đã viết về quê
hương nguồn cội của mình .
Phạm Tin An Ninh