- Đánh dấu ngày đi dự “Trà Đạo” với các bạn
Người phụ nữ Nhật ngồi trên hai gót chân mình, bà cúi đầu thật
sát vào hai bàn tay úp trên mặt chiếu, bà chào khách. Mười người khách ngồi
chung quanh chiếu tatami, họ lễ phép cúi đầu chào lại, sau lưng họ những
cánh cửa Shoji khép kín. Trong chiếc kimono cổ truyền, bà thong thả cử
hành nghi thức pha trà.
Bên ngoài trà thất, mùa xuân mới đi được một phần ba đời xuân, xuân còn trẻ lắm. Buổi sáng tháng năm, trời quang, nắng như mật, vàng ươm, ấm áp; hoa nở trên mỗi bước chân đi: tử đinh hương, linh lan, thạch thảo, đỗ quyên, sơn lựu, bồ công anh, diên vỹ, anh túc… Mỗi hoa một vẻ, một màu, không hoa nào chịu nhường sắc, thua hương. Cỏ xanh ngọc bích, trải những tấm thảm nhỏ, mỗi nơi một mảnh, lá nõn vừa nhú ra trên những bụi phong Nhật, cá anh vũ bơi lượn trong hồ khoe những chiếc lưng màu son đỏ hay màu trắng bạc lấp lánh, những con rùa nâu chui ra từ dưới một cành hoa súng màu tím. Thỉnh thoảng từ đâu một cặp vịt trời, con đực với đôi cánh sặc sỡ vươn lên, cất tiếng kêu khàn đặc, gây chú ý cho thiên nhiên, con cái đập đôi cánh khiêm nhường vỗ vỗ xuống mặt hồ, một con ếch nhỏ nhảy tõm xuống nước rung mặt hồ khiến du khách liên tưởng đến câu thơ hài cú (Haiku) bất tử của thi sĩ Nhật: Matsuo Basho
Bài Furuike
ya (Ao xưa)
Chiếc ao
xưa
Ếch nhẩy tõm
Tiếng nước
khua
Cả mười người
khách bước vào vườn, đều ở tuổi mua vé được hưởng giá “Senior.” Nhưng họ
như những người đang đuổi bắt mùa xuân trên cành lộc biếc. Ba, bốn cái máy ảnh
đưa lên, đưa xuống, vịn vai, nghiêng đầu, cười vỡ cả một góc vườn yên ả. Nắng
còn bao nhiêu họ thu hết vào lòng. Hai cụ đứng tuổi nhất, lại là hai người diện
đẹp nhất, chụp ảnh trông Uyên-Ương nhất.
Máy ảnh, túi sách
tay và giầy được để lại ngoài ngưỡng cửa. Khom lưng bước vào trà thất là để lại
đằng sau tất cả những bồn chồn, hấp tấp và hệ lụy của đời sống. Ngồi trên hai
gót chân với một cái tâm yên, đầu rỗng và lồng ngực thở chậm rãi. Không hấp tấp,
không sốt ruột. Bốn chữ đầu tiên cần được nhớ là: Hài hòa (Harmony) Kính trọng
(Respect) Tinh khiết (Purity) và Tĩnh lặng (Tranquility).
Thêm một người
đàn ông mặc kimono đen phụ lễ, xuất hiện, người này đứng ở cửa chính,
nhìn vào, giảng từng nghi thức người chủ lễ thực hành. Hai người phụ nữ mang đến
cho mỗi người khách một chiếc bánh đậu xanh, chỉ to bằng chiếc lá trà tươi, để
khách thưởng ngọt trước khi uống trà.
Người chủ lễ
khoan thai tẩy trần dụng cụ pha trà, chiếc khăn nhỏ giắt ở đai áo kimono phía
trước được lấy ra. Mỗi động tác từ mở khăn ra, gấp khăn lại, lau bát, lau vá
múc nước, là một nghi lễ rất từ tốn chậm rãi. Người thuyết giảng cắt nghĩa: tất
cả dụng cụ đã thanh tẩy sạch sẽ, đây chỉ là nghi thức chứng tỏ mọi sự cần được
tinh sạch cho việc pha trà, đây là: “Đạo”. Chiếc khăn dùng xong, lại được từ tốn
gấp lại giắt vào đai áo. Một người khách khe khẽ đọc:
Mở
khăn ra
vuốt
cho thẳng
gấp
khăn lại
Cô bé phụ lễ nhận
bát trà đầu tiên trong tay chủ lễ. Cô làm mẫu cho sự cung kính giữa chủ và
khách. Nghi thức: đặt bát trà trước mặt chủ và khách, úp hai lòng bàn tay xuống
chiếu, cúi đầu sát lưng bàn tay, khách và chủ cúi đầu vái nhau, chậm rãi cung
kính, khách nâng bát trà lên, tay trái đỡ bên dưới bát, tay phải cầm áp vào bát
với ngón cái nằm trên miệng bát, nhẹ nhàng xoay bát ba lần từ trái sang phải,
trước khi cúi xuống uống, rất “Đạo”. Nghĩa là phải đặt cả: Hài hòa,
kính trọng, tinh khiết và tĩnh lặng vào bát trà mình đang cúi xuống
nhìn. Sau đó, từ tốn, rất từ tốn, nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn nhau, mầu
xanh của trà loang trong mắt nhau và hương trà thấm vào khứu giác trước khi vào
vị giác.
Xong phần làm mẫu,
cô mang đến cho mỗi người một bát nước trà, mỗi lần đến trước mặt một người khách
cô đặt bát trà xuống chiếu, giữa cô và khách, cô lập lại nghi thức, cúi sát đầu
xuống hai lưng bàn tay mình, cô mời trà hoàn toàn trong thinh lặng. Suốt buổi
trà, cô không hề nói một tiếng, nhưng trên môi cô ngậm một nụ cười, như một đóa
hoa mới he hé nở.
When we sip tea, we are on our way to serenity (Alexandra
Stoddard)
Mười người khách cúi xuống mười bát trà xanh, nhấp từng ngụm
nhỏ, hướng lòng mình về nơi thanh thản. Nhấp xong ngụm đầu tiên, họ ngửng đầu
nhìn nhau, bột trà còn trên lưỡi, họ hỏi nhau khe khẽ, chia sẻ vị đăng đắng, ngọt
ngọt của loại trà bột, hầu như là lần đầu tiên cho mọi người.
Người chủ lễ mỉm cười với khách, khẽ khàng cắt nghĩa thêm về
loại nõn trà đầu tiên và mỗi vụ trà chỉ hái có một kỳ để dành làm thứ trà bột đặc
biệt này. Tinh sương của trời đất được tán ra cùng với nõn trà cho ta một ngụm
mầu xanh trong miệng hôm nay.
Người chủ lễ thu dọn trà cụ cũng bằng những động tác từ tốn,
chậm rãi. Mỗi lần đi vào gian trong, cánh cửa shoji kéo ra, được đóng
vào ngay sau lưng, khách bên ngoài không bao giờ nhìn thấy gian trong, sự kín
đáo riêng tư như hoa trà nép dưới cánh trà.
Bên ngoài trời mưa nhỏ hột. Khách nhìn nhau, mắt trong mắt,
trong tình bạn, họ đã cùng chia nhau một khoảnh khắc tuyệt vời của trời, đất và
con người hòa chung làm một.
Cơn mưa xuân quay trở lại, tiễn họ ra khỏi cổng vườn. Hai,
ba người chia chung một chiếc dù hay đi sát vào nhau dưới một cái áo mưa. Tiếng
thông xào xạc cùng đi theo chân họ.
Trần Mộng Tú
5/24/2010
Japanese Garden-Seattle
- Matsuo
Basho (1644-1694)
- Furuike
ya - Ao Xưa
Furuike ya
Kawazu tobikomu
Mizu no oto
* Thơ Haiku nếu dịch theo luật phải là : 5 âm/ 7 âm/ 5 âm
Có thể dịch như sau:
Trong chiếc ao ngày cũ
Một chú ếch nhẩy nghe kêu tõm
Khua tiếng nước vang vang