1.
Sự thật là đàn cá voi chết cạn
bên bờ đại dương bao la
nhưng có hề chi đâu
bởi cùng muôn triệu điều
không hiểu khác
tôi đánh mất tinh cầu.
Đôi mắt sâu đêm kéo tôi vào bóng tối
hàng cây ngây tạnh chẳng thể tỏ
khúc nôi
rồi tôi khờ dại đánh đổi linh hồn
để lấy một câu ước nguyện
làm thân bến lạ
tôi chong đèn chờ đêm qua đi.
2.
Nơi trú ẩn đó có bóng đêm che phủ
cho tôi lắng nghe điệu hát phù trầm
nhưng sự vắng mặt kéo dài thao thiết
phía bên kia màn đen tôi không rõ
là gì.
3.
Trận mưa đêm day dứt đêm mất ngủ
tiếng gõ lên mặt kính thoi thót hồi
kinh
trong bóng tối sao góc bàn này
hoang vắng lạ
và tôi hình dung những giọt nước
lăn tròn
chảy xuống con phố nhỏ thâm đen.
Tôi tự hỏi rồi mai người có đến
đất trời vô lượng bóng tối khôn
cùng
tiếng côn trùng nỉ non bên bờ cát
cùng tiếng gió thảng thốt âm âm.
4.
Thanh âm tháng Chạp
tôi quên mất từ lâu
chỉ còn tràng cười nhiếu nháo
như trêu chọc những âm hồn lưu cư.
5.
Những người đàn bà khỏa thân mặt nạ hóa trang
bước ra từ bóng tối
tôi bỗng thất vọng
khi nhận ra em đứng ở hàng đầu.
6.
Chẳng hiểu sao tôi vẫn tìm về chốn đó
có gì đâu ngoài những mái nhà nâu
cũ
và một mớ ký ức ngổn ngang.
Con đường lở lói thảm thương
như muốn phân trần trong ngày tang
chế
điểm hẹn ở đâu khi mưa đổ ngập quan
tài.
Tôi vẫn làm những chuyến hành hương bí mật
kiếm tìm những gì định mệnh khước từ
tôi
trong muôn một tôi thấy một đốm lửa
từ xa trông như ánh mắt ngọn hải
đăng mù.
Sự thật là tôi đã kiệt sức
và chỉ dám tiêu pha thật dè sẻn
những gì còn lại của cái gọi là
tình yêu.
Một ngày cửa đóng linh hồn u hiển
nghịch âm tháng Chạp
trôi về những bản nháp thời
gian
khi tôi không biết làm gì với
chính tôi.
Trịnh Y Thư