Định cư tại Hoa kỳ ba mươi năm rồi tôi chưa một lần về Việt
Nam. Thỉnh thoảng cũng muốn về để ăn một cái Tết ở quê nhà, đồng thời thăm viếng
mồ mả ông bà, thăm lại cảnh cũ người xưa, bà con làng xóm, thăm bạn bè ai còn ai
mất, họ đang làm ăn ra sao, họ đang sống như thế nào. Điều này cứ ám ảnh mãi
trong tôi mỗi lần Tết đến trên xứ người. Năm nào còn chừng mười lăm, hai mươi
ngày đến Tết lòng cứ nôn nao. Vậy mà cũng chưa thực hiện được mộng quy cố hương
để được nhìn lại nét đẹp truyền thống ngày Tết quê hương. Ra hải ngoại bao
nhiêu năm cũng nêu cao, pháo đỏ, bánh chưng, trà hương, bánh mứt, mai vàng, lân
múa xập xòe...ở các cộng đồng người Việt, nhưng chưa đậm đà hương vị Tết như
trên quê hương mình.
Suốt năm lo làm ăn thế mà tiền bạc không mấy dư dả. Công việc bề bộn, tất bật
suốt năm không ngớt. Nếu có để dành được trong năm, đến cuối năm phải lo mọi thứ
cho cái Tết gia đình rồi đâu lại vào đó. Không còn dư lại đành hẹn Tết năm tới.
Ngọc, bà xã dễ thương của tôi và mấy đứa nhỏ cứ vài năm lại về Việt Nam một lần
ăn Tết. Mỗi lần đi là Ngọc cứ thủ thỉ rù rì van nài tôi cùng đi cho có vợ có chồng
theo như ý nghĩ của nàng là vui cùng hưởng, buồn cùng chia, có khó khăn vất vả
giữa đường là có mà lo cho nhau. Nàng thật là con người quá lo xa. Nghe thì
cũng mủi lòng thật mà trong dạ thì ngần ngừ nửa đi, nửa ở. Tôi lên nước làm eo
nại cớ đi trọn bộ gia đình không ai trông nom nhà cửa, bỏ phế là mất sạch sành
sanh, qua lại lấy gì mà ở, xe đâu mà đi. Không ai chăm sóc mấy cái bill nợ nhà,
nợ xe, điện, nước...Đi nhiều người tốn tiền nhiều, có đi ít đỡ tốn cho gia đình
có sao đâu. Thôi thì em và các con đi đi, phần anh thì dành cho năm tới, năm tới,
rồi năm tới nữa...cứ mỗi lần Tết sắp đến lại…hẹn.
Nghe người ta nói nhiều chuyện vui, chuyện buồn xảy ra mỗi ngày trên quê hương
lòng cứ bâng khuâng điều này điều nọ. Phố phường nhà cửa bây giờ xây dựng ngổn
ngang, vô trật tự, mất hết những dấu vết ngày xưa. Người xe tấp nập không lối
chen chân. Thực phẩm thiếu vệ sinh, ăn vào thường bị tiêu chảy. Buôn bán giá cả
thách trên trời dưới đất người mua không biết đâu mà mò cho đúng giá. Đĩ điếm,
trụy lạc tràn lan như nước vỡ bờ. Nạn cúm gà đang hoành hành dữ dội. Tư bản đỏ
lắm tiền nhiều bạc nhờ tham nhũng bóc lột người dân, bòn rúc ăn cắp tài sản quốc
gia, vung tiền ăn chơi tiêu xài thật chóng mặt. Việt kiều bây giờ đã lép vế rồi,
mất đi cái hào phóng ngày trước. Nhắc hai tiếng Việt Kiều tôi rất hoảng sợ. Tôi
không dám nhận mình là Việt Kiều. Tôi chỉ là người dân đi lánh nạn cộng sản một
thời gian rồi về bà con ơi! Ai cũng nhận mình là Việt kiều, khúc ruột nghìn dặm
để hãnh diện với người dân nghèo trong nước, để cho nhà nước việt cộng ve vãn
nút sạch núm ruột. Còn người trong nước thì nghe đến hai tiếng Việt kiều nhất định
họ nghĩ trong túi phải có một xấp đô la dày cộm. Có đô la là có tiền đầy ắp
trong túi tiêu xài ngớp mặt ai mà không ham chứ, để ăn chơi vung vít cho đời biết
mặt. Hãnh diện cái mác Việt kiều, cứ thích tiếm dụng những tước vị kỹ sư, bác
sĩ, giám đốc, chuyên viên...tài năng xuất chúng trên xứ người để cho đời ngộp
thở với mình. Tàn cuộc, quay ra hải ngoại hì hục đầu tắt mặt tối xác xơ thân phận,
è cổ ra kéo cày chẳng khác nào một tên cu li hạng bét. Thấy vậy cũng buồn cho
người mình rồi chẳng muốn về nữa.
Mới năm ngoái, nhà tôi và mấy đứa nhỏ lại về, đã năn nỉ tôi cùng đi, vậy mà tôi
cũng chưa đi. Có lẽ nhà tôi ghiền về Việt Nam lắm. Rồi Ngọc nhất quyết bảo kỳ tới,
có nghĩa là hai năm tới anh phải về với em một chuyến, lần này em nói là anh phải
nghe em. Tôi chưa có ý kiến gì với "chỉ thị" của bà xã, cũng vì chuyện
về Việt Nam ăn Tết cũng chưa mấy hấp dẫn trong tôi.
Thế mà bây giờ cái "tiêu đề" về quê ăn Tết sao nó cứ sôi sục, thôi
thúc trong tôi một cách hết sức hấp dẫn và thú vị. Còn những hai tháng nữa mới
đến Tết mà tôi tất bật đủ chuyện. Lo dành dụm tiền bạc, chắt chiu từ nhiều phía
cất riêng. Rút tiền từ một credit card để dành sẵn. Những số tiền này là ngoại
lệ dành riêng không dính líu gì với ngân khoản mà nhà tôi chi cho. Dự tính làm
đơn nghỉ hai tuần lễ cộng với hai tuần vacation, vị chi tôi được rong chơi ở
quê nhà tròn tháng vào dịp tết năm nay. Đồng thời chuẩn bị những cái lỉnh kỉnh
mà tôi nghĩ rằng cần phải mang theo trong cuộc hành
trình.
Tôi quá nôn nóng đem chuyện bàn với bà xã dễ thương của tôi để dò xét phản ứng
của nàng có điều gì rắc rối không cho kịp thời giải quyết. Tôi biết đàn bà rắc
rối lắm, không đơn giản, dễ dãi như những người đàn ông chúng tôi đâu. Tôi khôn
khéo chọn một giờ giấc đẹp nhất trong ngày để tỏ bày tâm sự. Tôi vào đề:
- Em ạ, Tết này anh xin em để anh về Việt Nam ăn Tết nhen em. Em cho phép anh
đi không?
Nhà tôi chưng hửng:
- Hả?! Anh nói cái gì?
Tôi biết thế nào Ngọc cũng phản ứng thật đáng ghét. Tôi xuống nước, nói nhỏ nhẹ
như rót mật vào tai nàng:
- Tết này em cho phép anh về Việt Nam ăn Tết một lần đi em?
- Anh đi một mình hả?
- Ừa! anh đi một mình. Em đi nhiều lần rồi, giờ thì cho anh đi một lần chứ.
Ngọc đỏng đảnh trề môi:
- Sao anh không chờ năm tới về với em? Đi một mình đâu có được. Em nhất quyết
không cho anh đi về Việt Nam một mình đâu. Em nghe đồn nhiều rồi. Em sợ.
Tôi khẩn khoản nài nỉ:
- Đi một mình hoặc đi chung với em đâu có gì là khác, có gì em phải sợ. Anh đi,
em coi nhà. Cùng đi hết nhà cửa không ai trông nom?
Ngọc hạch tôi:
- Nhiều lần em bảo anh đi, anh nhất quyết không chịu đi, để em đi một mình buồn
muốn chết. Giờ hà cớ gì anh đòi đi về Việt Nam một mình. Anh đi, em đi nữa, có
chịu thì vợ chồng mình Tết này ăn Tết ở Việt Nam, em khỏi sắm sửa Tết nhất ở
đây nhen anh.
Mặt tôi bí xị, tôi lặp lại cái cớ:
- Đi hết, ai coi nhà hả em? Mấy cái bill ai trả? Sao em không ưu ái cho anh một
lần có được không?
- Anh đừng lo. Nhà đóng cửa, nhờ ông Mỹ hàng xóm trông giùm. Còn bill để đó về
trả.
Đúng là đàn bà lắm cái rắc rối. Biết làm sao bây giờ đây? Tôi cảm thấy không được
vui cho chuyến về Việt Nam một mình kỳ này. Nhưng tôi cũng chưa chịu thua bà xã
của tôi. Tôi đang tìm cách thuyết phục.
Nhưng tối lại tôi được tin vui. Trong phòng ngủ, tôi đang nằm trên giường đọc tờ
báo, Ngọc sà vào lòng tôi nũng nịu:
- Anh muốn về Việt Nam trong dịp Tết này, thôi thì em cho phép anh đi đó.
Thấy anh năn nỉ, không được vui, em thương anh ghê đi.
Nghe Ngọc thỏ thẻ nỗi thương hại chồng thật đáng ghét nhưng lòng thì mừng vô
cùng. Tôi ôm cứng Ngọc vào lòng nói ngọt như đường phèn:
- Cám ơn em. Anh cám ơn em vô cùng. Anh chỉ về vài tuần rồi
qua mà. Anh về với ý định thăm mồ mả, xem xét để ước tính xây các ngôi mộ, sợ để
lâu lạn mất có tội với bề trên, đồng thời để ăn một cái Tết tại Việt Nam mình
cho nó vui vậy thôi. Ba mươi năm rồi, anh thiếu chuyện đó. Đột nhiên lại thấy
thèm em ạ! Anh cảm thấy thèm ghê đi..!
Bà xã dễ thương của tôi nằm ép sát vào tôi lên nước dặn dò thật bài bản:
- Em chỉ cho phép anh về một mình lần này thôi đó. Lần khác có đi thì phải đi với
em nghe chưa? Về lo công việc rồi qua. Không còn ai thân nhân họ hàng, thì về ở
nhà ông chú mà ăn Tết, không được lăng nhăng lít nhít chuyện gì nhé. Em mà biết
được hả? là anh khổ với em dài dài, đừng có trách em cơ.
Tôi tiếp tục ca bài ca con cá rất ư là cảm động:
- Em ghen với anh nữa rồi. Ngoài em ra, những người khác đều vô nghĩa. Tin anh
đi. Anh thề với em...
Nghe tôi nói thề thốt, Ngọc bụm miệng tôi:
- Tin hay không là quyền của em mà. Không có thề. Đàn ông các anh khó ai lường
được. Anh là chồng của em, em có quyền chăm sóc và gìn giữ anh. Đừng có thắc mắc
với em.
Tôi chỉ lo sợ Ngọc hiểu biết chuyện thì nguy mất. Tôi áy náy suy nghĩ, lo lắng.
Đã quá năm mươi, hai lần sinh nở, Ngọc vẫn trẻ đẹp mơn mởn, trông quý phái dễ
thương lắm. Nàng là người vợ đảm đang trong gia đình và đã cho tôi một hạnh
phúc toàn vẹn kể từ ngày cưới nhau. Ngày ấy, Ngọc và tôi cùng dạy học tại trường
trung học công lập Duy Tân, Phan Rang. Còn Lài, bạn gái rất thân của Ngọc cũng
là cô giáo dạy chung trường. Cả ba chúng tôi đã trở thành những người bạn rất
thân. Từ tình bạn chuyển sang tình yêu không mấy chốc. Tôi yêu Lài. Tôi lại yêu
luôn cả Ngọc. Hai người bạn gái đồng tuổi, đồng tài sắc mười phân vẹn mười. Ngược
lại cả Lài và Ngọc yêu tôi say đắm và mối tình tay ba thật đằm thắm và khắn
khít. Ngọc và Lài đều nhận ra rằng mình cùng đang yêu say đắm một người.
Ai cũng muốn chiếm cho bằng được người mình yêu, vậy mà không ai tỏ ra giận hờn,
ghen tị với nhau. Chúng tôi có nhiều kỷ niệm cho tình yêu của những ngày tháng
nóng bỏng đó.
Những lúc vắng Lài là có Ngọc âu yếm chia xẻ tình yêu bên tôi như bóng với
hình. Khi Ngọc vắng mặt, Lài và tôi trao cho nhau tình yêu nồng thắm quấn quít
bên nhau không rời nửa bước. Trước tình huống hai người bạn gái cùng yêu tôi một
lúc, đôi khi tôi lại cảm thấy phân vân khó xử vô cùng. "Đàn ông năm bảy
trái tim - Trái trao cho vợ, trái tim người yêu ". Hoặc, Sông bao nhiêu nước
cũng vừa - Trai bao nhiêu vợ cũng chưa vừa lòng." Chuyện ông bà mình ngày
xưa bảo người đàn ông là như thế đó. Bây giờ tôi biết đặt ai là vợ, ai là người
yêu, vì hai người bạn gái đều cân phân vẹn toàn cả hai. Vợ thì ăn đời ở kiếp.
Người yêu thì nay gần mai xa. Thật là khó xử cho tôi lắm người ơi! Thương người
này mà bỏ người kia thì cũng tội. Mà thương hết hai người cũng khó xử lắm cơ!
Tôi nảy sanh ra ý định rời bục giảng, ghi tên vào quân đội để nhờ thời gian và
sự xa cách giúp tôi một thử thách chọn lựa. Nhưng càng đi xa, thì... em càng nhớ
anh, thế mới khổ. Ngọc và Lài cứ đồng loạt cùng rũ nhau đi thăm tôi tại quân
trường, ở các vùng đóng quân xa xôi vào những ngày cuối tuần hoặc trong các dịp
nghỉ hè.
Cho đến lúc chuyện tình tay ba không biết có đẹp hay là không đối với Lài sau gần
ba năm trời ươm mộng. Còn với Ngọc thì đã vẹn câu thề khi tôi quyết định làm
đám cưới với nàng. Ngày cưới của tôi và Ngọc, Lài đã ngẩn ngơ chua xót để buồn
thương cho một mối tình mất mát.
Trước ngày cưới, Lài mời tôi và Ngọc dự bữa cơm đạm bạc tại nhà nàng. Lài chúc
mừng vợ chồng tôi vẹn toàn hạnh phúc và cũng đừng bao giờ quên nàng.
Lài nói thẳng với Ngọc:
- Em chúc mừng anh chị. Hạnh phúc của chị có hôm nay cũng chính là hạnh phúc của
em hy sinh cho chị. Chị biết chứ? Em không có gì phải ghen tuông hoặc trách móc
chị, vì chúng ta mỗi người đều có duyên phận mỗi người. Với anh Tâm, em có
duyên, không phận. Chúng ta hãy gắng giữ tình bạn cho nhau. Em chỉ mong chị một
điều, hãy chăm sóc anh thật chu đáo để anh được hạnh phúc bên chị. Như thế chị
Ngọc nhé.
Lài nói với tôi trong nước mắt:
- Không được làm vợ của anh, chính đó là nỗi bất hạnh đối với em. Em thề có đất
trời chứng giám, không được sống bên anh, em sẽ ở vậy suốt đời cho đến ngày nhắm
mắt. Ngoài anh, em không thể yêu thương một người nào khác. Em hy vọng anh được
hạnh phúc bên cạnh người vợ tài sắc của anh. Còn em, tình yêu anh vẫn không
phai mờ trong tim em, anh Tâm, hãy hiểu cho
em.
Chuyện tình tay ba kết thúc sau ngày cưới của tôi và Ngọc. Thời gian đi qua,
tôi cầu xin mọi điều may mắn đến với Lài, giúp nàng tìm được hạnh phúc bên cạnh
một người đàn ông vừa ý . Đến một năm sau miền Nam bị giặc cộng nô phương Bắc
cưỡng chiếm, tôi đưa gia đình di tản tìm tự do. Từ lúc đó vợ chồng tôi không
còn nhận tin tức về Lài. Chỉ một lần tôi được biết Lài vẫn còn ở trong nước,
cùng vài người bạn vào Saigon mở tiệm may và sau đó không còn biết gì thêm nữa.
Đối với Ngọc, thỉnh thoảng tôi nhắc đến Lài, nàng cảm thấy khó chịu và không bằng
lòng. Những năm sau nữa, vài lần tôi nhắc đến Lài, Ngọc thẳng thừng nói với
tôi:
- Em không muốn anh nhắc đến chuyện cũ nhất là nhắc đến tên chị Lài là em không
thích. Trong tim anh chỉ có em mà thôi. Chuyện ngày xưa anh hãy quên đi nhất là
chị Lài. Anh phải hiểu như thế cho em.
Thôi thì tôi phải nghe theo lời bà xã, nhưng trong lòng tôi vẫn còn vấn vương đến
người bạn ấy với những suy nghĩ thánh thiện. Hơn ba mươi năm, đời sống của Lài
ra sao? Nàng đã lập gia đình chưa? Tôi hy vọng Lài đang hạnh phúc bên chồng.
Tôi đã không còn nghĩ gì đến tình yêu của hai người đã có trước. Tôi hy vọng được
giúp Lài điều gì đó trong tình bạn mà mình có thể làm được.
Tình cờ mấy tháng trước tôi được đọc một tờ báo trong nước do một người bạn về
Việt Nam mang sang. Khi đọc các mục quảng cáo tôi biết Lài đang làm chủ một xưởng
may lớn. Trong trang quảng cáo xưởng may của Lài có đủ địa chỉ, số điện thoại,
cả địa chỉ email. Tôi mừng và dấu kín Ngọc việc này, vì Ngọc đã không còn muốn
nhắc đến Lài cũng chỉ vì nàng không còn muốn tôi nhắc nhở đến người bạn gái
ngày
xưa.
Tôi khởi sự email cho Lài để thăm hỏi. Lài trả lời ngay sau đó. Lài rất mừng
khi được biết tin tức về tôi và Ngọc. Lài vẫn giữ lời từ ngày đó, không lập gia
đình với ai. Lài miệt mài với công việc kinh doanh hằng ngày, và phụng dưỡng
cha mẹ già ở quê. Nàng vẫn còn nghĩ về tôi và Ngọc và hy vọng sẽ có ngày gặp lại
nhau. Lài cho biết cuộc sống tương đối đầy đủ và không còn mong gì hơn. Lài nài
nỉ vợ chồng tôi Tết này về Việt Nam ăn Tết để được hội ngộ, vì xưởng may cũng sẽ
nghỉ nhiều ngày trong dịp Tết để nàng có nhiều thì giờ tiếp đón chúng tôi.
Tôi nhận lời về Việt Nam một mình trong dịp Tết này. Nếu có rủ Ngọc, tôi biết
nhà tôi sẽ từ chối thẳng thừng, còn có thể ngăn trở chuyến đi của tôi. Thôi thì
đi một mình cũng được, về thăm quê hương, ăn Tết một lần ở quê nhà, thăm mồ mả,
thăm bạn bè, cảnh cũ người xưa và nhất là để biết được cuộc sống của Lài một
cách cụ thể. Email cuối cùng tôi cho Lài biết những suy nghĩ của tôi, ngày giờ
về, chuyến bay và một vài chi tiết đón tại phi trường. Còn mười hôm nữa đến Tết
tôi thu xếp công việc. Ngọc căn dặn tôi việc gởi, nhận hành lý, lúc chuyển máy
bay, khai báo hải quan...theo kinh nghiệm mấy chuyến đi vừa rồi của nàng. Ngọc
nghiêm chỉnh cứ nhắc chừng tôi đừng đi rong chơi nhiều, coi chừng móc túi, bệnh
tật lúc này nhiều lắm, không chừng chúng cuỗm hết giấy tờ, không còn để trở lại
Mỹ mà nàng đã từng nghe và từng chứng kiến. Ôi thôi! Ngọc nhắc đi nhắc lại đủ
thứ chuyện nghe nhức cả cái đầu!
Chưa hết, Ngọc còn chọn những bộ quần áo thật đẹp của tôi và mọi thứ lỉnh kỉnh
xếp vào một va ly đầy ắp. Những món quà Tết cho vợ chồng ông chú và của mấy người
bạn của Ngọc được nàng ghi chú cẩn thận từng món xếp vào một va ly khác. Những
món tôi cần mang theo thì Ngọc vứt ra, những cái tôi không thích, nàng lại xếp
đầy trong hai va ly. Tôi chịu trận để cho bà xã muốn sao thì muốn, căn dặn điều
gì đó thì căn dặn, thật ra thì mình cũng không đến nổi nào ngu ngơ, và cũng muốn
chuyến đi được êm thắm, nếu rủi, lỡ Ngọc thay đổi ý định thì tôi cũng chẳng biết
làm sao bây giờ.
Lúc ngồi trên máy bay lòng tôi nôn nao, bề bộn những suy nghĩ. Tôi đang nghĩ về
Lài nhiều hơn cho chuyện gặp gỡ sau hơn ba mươi năm. Nếu ai bảo rằng dứt khoát
quên đi như Ngọc thường nói với tôi thì chắc chắn cũng khó có thể dứt khoát được.
Tôi vạch cho tôi chương trình vui Xuân ăn Tết trong những ngày đầu năm trên quê
hương. Nhất định tôi phải thuê phòng ngủ để thuận tiện thăm Lài trong thời gian
ở Saigon. Tôi phải về nhà vợ chồng ông chú, đi trao quà Tết cho những người bạn
của Ngọc, đi thăm mồ mả, thăm vài người bạn thân... trở lại Saigon cùng Lài đón
giao thừa, mừng Xuân, đi du ngoạn các thắng cảnh...và còn những tiết mục khác sẽ
có sau đó để cho qua hết ba mươi ngày được phép về quê ăn Tết. Càng phác họa,
suy tính, lòng tôi rộn lên niềm vui như chưa từng có.
Phi cơ đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhất trong quang cảnh nhiều thay đổi không
còn gì quen thuộc trong ký ức của tôi. Tôi cũng đã nghe nhiều về bộ mặt đất nước
đổi thay sau ngày đổi chủ. Ba mươi năm thời gian nửa đời người, sự khác biệt giữa
quá khứ và hiện tại là điều phải xảy ra.
Người Việt Nam ở nhiều nước trên thế giới về Việt Nam ăn Tết đông đảo. Hôm nay
ngày đưa ông Táo về trời, lượng người về nườm nượp. Họ đi và về hằng năm không
biết mệt mỏi cũng vì tình cảm con người luôn gắn bó với quê cha đất tổ. Từ lúc
xuống máy bay, nhìn mọi nơi tôi chẳng còn tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tôi cảm thấy đang như kẻ xa lạ, lạc lõng giữa lòng quê hương không còn gì gắn
bó ràng buộc.
Làm thủ tục hải quan, nhận hành lý, tôi vội vã tiến ra khu vực thân nhân đưa
đón đang lố nhố dày đặc người. Lòng tôi càng lúc càng nôn nao kỳ lạ. Sự mệt mỏi
sau những giờ ngồi trên máy bay bị lắc lư nhồi sốc vì thời tiết xấu đã không
còn nữa. Tôi đang chuẩn bị tinh thần để nhìn ngắm người bạn cũ ba mươi năm lắng
sâu trong tiềm thức. Mọi người nối đuôi nhau bước qua khu vực chờ đợi. Hai tay
tôi kéo hai va ly, mắt thì nhớn nhác tìm kiếm Lài trong đám đông người dày đặc
trước mặt.
Đã năm phút, tôi vẫn chưa tìm thấy Lài giữa đám đông. Có thể nàng đến trễ hoặc
đang đứng một nơi nào đó chờ tôi. Xung quanh tôi bao nhiêu cảnh đưa, đón diễn
ra đầy nước mắt cũng như vang vang tiếng cười thật náo nhiệt và cảm động. Lòng
tôi se thắt và chùng xuống trước cảnh kẻ ở người đi, hoặc vui vui trước nỗi reo
mừng đoàn tụ của người trở về. Đột nhiên, Lài đến bên cạnh tôi lúc nào không
hay. Lài ôm chầm lấy tôi sau lưng, reo lên trong tiếng cười giòn giã:
- Anh Tâm ơi ! Em đây này..! Anh Tâm ! Anh không nhận ra em sao? Em đã nhìn thấy
anh từ đằng xa kia.. và...và .em làm cho anh ngạc nhiên đây...anh Tâm...
Lài ôm cứng bất ngờ sau lưng tôi khiến tôi không kịp phản ứng. Tiếng nói
của Lài hồn nhiên và tươi vui quá. Vẫn là giọng nói ngọt ngào trong trẻo ngày
xưa tôi đang có lại. Giọng nói nhẹ nhàng ấy đã cuốn hút tôi vào tình yêu của
nàng ngày ấy thật mãnh liệt. Tôi thả vội hai va ly xuống đất, xoay người lại.
Lài cũng vừa buông hai tay ra. Chúng tôi nhìn nhau trong say đắm lòng bồi hồi
xúc động. Niềm vui đang tràn ngập trong ánh mắt, nụ cười, trên nét mặt rạng rỡ
của hai kẻ đã từng một thời yêu nhau và xa cách nhau. Tôi nắm hai bàn tay mềm mại
tươi mát của Lài kéo nàng sát vào người, nhưng rồi tôi kịp thời dừng lại. Tôi
nhìn Lài kỹ hơn. Lài vẫn trẻ đẹp như ngày nào chẳng một thay đổi nào khác trên
dáng sắc đài các của nàng.
Tôi nói:
- Nếu anh nhìn thấy em trước là anh nhận ra em liền. Em không có gì thay
đổi. Ngày trước thế nào, ba mươi năm sau vẫn vậy. Xa nhau lâu rồi mà cứ ngỡ như
ngày hôm qua.
Lài nheo đôi mắt nhìn tôi cười thật tươi, nét mặt nàng sao quyến rũ lạ thường:
- Anh Tâm ơi, anh biết không, em gặp lại anh, em mừng lắm anh Tâm à. Mừng
vì được gặp lại anh ngày hôm nay. Mấy đêm nay em đã không ngủ được, chỉ chờ đợi
giây phút được gặp anh. Nhờ trời, cuộc sống của em bình thường, ăn, ngủ, làm việc,
vui chơi bạn bè... hồn nhiên vô tư, em chẳng suy nghĩ hoặc lo lắng gì, thỉnh
thoảng thoáng nhớ đến anh và chị Ngọc để cho lòng ấm lại. Còn anh...anh
Tâm.....anh có nhớ đến em không hả anh Tâm...?
Lài nói một thôi dài như trút cạn tâm sự bị dồn ép từ lâu, chúm chím đôi môi hồng
xinh xắn lạ thường, cười mủm mỉm nhìn tôi đắm đuối. Đôi mắt đen long lanh quyến
rũ ấy, đôi môi hồng xinh xắn ấy đã một thời làm tôi điên dại cõi lòng, giờ đang
ở trước mặt tôi. Bao vấn vương tình yêu một thời của hai người đang bừng dậy
trong lòng. Bây giờ cũng đôi mắt này, đôi môi này đang chờ đợi, mời gọi, khiêu
khích. Lài nhìn tôi say sưa trong nỗi mừng rỡ và cuốn hút....Tôi đang ngất ngây
tê dại, nhưng cố sức kiềm lòng. Tôi thoáng nhìn chỗ khác, rồi giả vờ cúi xuống
nắm hai quai va ly để cố tránh nỗi đam mê đang bộc phát của người yêu cũ. Tôi
nói như để giải thích cũng bởi tình cảm đột biến không còn kiềm giữ được như để
vui lòng người bạn gái:
- Em, sau bao nhiêu xa cách, chúng mình không gặp nhau, giờ gặp lại em, anh xiết
bao vui mừng. Anh sẽ có nhiều thì giờ để chúng ta hàn huyên trong một tháng về
đây ăn Tết. Ăn Tết bên cạnh em. Một tháng dành trọn cho em, Lài ạ.
Lài vẫn hồn nhiên như ngày xưa khi tôi nói những điều gì vừa ý:
- A hả! Phải là như thế với em. Nhớ đó nhen anh Tâm. Em muốn anh phải ở
bên em tất cả thời gian anh về đây. Hơn ba mươi năm, em mới có được ngày hôm
nay. Anh Tâm, anh có hiểu lòng em không? Anh Tâm, anh có suy nghĩ gì về em? Đừng
để em thất vọng, vì em cũng đã hy sinh cho anh chị nhiều lắm rồi. Anh trả lời
em đi, anh Tâm.
Tôi không trả lời những câu hỏi tới tấp của Lài, cũng vì tôi lại rất lo ngại phải
trả lời những điều Lài vừa hỏi trong lúc tôi cũng vừa quân bình được tinh thần.
Tôi giả tảng nói sang chuyện khác:
- Mình về bằng cách nào? Em có thể gọi cho anh taxi, chúng ta về.
Lài xuýt xoa:
- Cứ mãi vui mừng gặp gỡ nhau rồi quên mất. Em đưa anh về. Anh hãy đến chỗ này
chờ em đi lấy xe.
Tôi đứng đợi Lài sau chừng năm phút. Nàng lái chiếc Camry màu xanh đậm đến.
Chúng tôi đưa hai va ly lên xe. Chiếc toyota đời mới vun vút trên đường. Ngồi
bên cạnh Lài, tôi nhìn nàng rõ hơn. Lài cùng tuổi với Ngọc, vẫn đẹp, vẫn còn trẻ
măng như Ngọc. Chiếc jupe màu xám bạc, với áo lụa trắng mỏng, không tay, hở cổ,
sít sao, nổi bật làn da trắng mịn, những đường nét khêu gợi cơ thể. Mái tóc thật
dày, đen mượt xỏa tràn xuống đôi bờ vai cân đối trên vùng ngực nâng cao phập phồng
theo hơi thở.. Lài đẹp rực rỡ, quí phái, càng nhìn càng say đắm cuốn hút. Tôi lại
đang bị ngây ngất trước nhan sắc rực lửa nhìn Lài không chớp.
- Gớm! anh nhìn em say sưa dữ dội thế, em có gì khác không hả anh Tâm?
- Chẳng khác gì, và còn đẹp hơn ngày xưa. Người đẹp, lái xe đẹp...thế mà cứ ở vậy
đến già. Có thể nhiều kẻ si tình, tương tư ...tội nghiệp cho họ.
Lài tỏ ý không bằng lòng:
- Anh nói cái gì? Cho đến giờ phút này, anh Tâm vẫn chưa hiểu em. Ngày xưa đã
có lần em nói như thế nào với anh rồi, sao anh chóng quên. Đời em chỉ có anh,
không còn ai ngoài anh, và em, em như thế. Còn ai si tình, tương tư là quyền của
họ.
Tôi bồi hồi vừa xúc động vừa cảm phục đức tính chung thủy của Lài đã dành cho
tôi và nghĩ rằng mình cần phải tôn trọng người bạn gái mình nhiều hơn . Tôi
nghĩ không nên nói thêm gì nữa vì hôm nay tôi đâu còn cơ hội. Tôi nói lảng sang
chuyện khác:
- Em giúp anh lấy một phòng ngủ nào đó gần nhà em để anh dễ dàng đi lại với em
trong những ngày về đây.
Lại một lần nữa Lài lườm tôi tỏ ý không bằng lòng điều tôi nói. Nàng phụng phịu
sa sầm nét mặt:
- Em ghét anh nhiều lắm rồi đấy, anh Tâm, anh có biết không? Trong email em đã
nói với anh, giờ anh lại nói khác đi. Anh phải để cho em một cơ hội chăm sóc
anh dù rất ngắn ngủi. Anh về đây là phải ở với em cho dù anh không muốn. Anh phải
nhớ như thế, đừng làm điều gì khác ý em.
Nói xong, Lài nhìn tôi say đắm trong ánh mắt đen long lanh như cuốn hút tôi.
Lài nói tiếp:
- Anh hãy cho em một điều kiện. Nghĩa là, em đặt anh đâu là anh ngồi đó trong
thời gian anh về đây ăn Tết. Được chứ anh Tâm? Sự hy sinh tình cảm của em dành
riêng cho anh chị và trong bao nhiêu năm em sống một mình, buộc em đặt anh một
điều kiện như thế. Nhà em có nhiều phòng, anh được tự do theo ý muốn, anh chớ
lo chỗ ăn, chỗ ngủ...em sẽ chăm sóc anh hết mình như chị Ngọc đã chăm sóc anh
hơn ba mươi năm qua. Một tháng anh ở bên em, chưa bằng ba mươi năm ở bên chị Ngọc,
anh có nhận thấy em đang chịu thiệt thòi. Đó là điều kiện, mà em nghĩ rằng anh
Tâm không nỡ quay lưng với em.
Từng lúc tôi lại như đang bị thôi thúc, nói chẳng suy nghĩ:
- Anh chẳng có ý kiến. Anh đang bị em bắt cóc rồi.
- Cứ nghĩ như vậy đi anh. Trong bao nhiêu năm chị Ngọc "cầm tù" anh.
Đối với em, chỉ một tháng em giam lỏng anh trong nhà em, thật hết sức nhỏ nhoi,
ngắn ngủi. Anh cảm thấy bằng lòng chứ?
- Không bằng lòng cũng không được và cũng không ai nỡ từ chối lòng tốt của em.
Nói thì nói vậy mà trong lòng cũng hơi lo, rủi mà Ngọc biết được cũng
không để tôi yên, mặc dù Lài và Ngọc là hai người bạn rất thân.
Đã 5 giờ chiều. Xe và người di chuyển trên các con lộ đông đặc không lối chen
chân. Người, xe đâu mà lắm thế này. Lài rất vất vả lách tránh để tìm lối đi. Tất
cả đang như chờ húc vào nhau và tai nạn sẽ xảy ra liền liền trước mặt. Phố xá rực
rỡ, náo nhiệt trong quang cảnh những ngày giáp Tết. Tôi không còn đoán ra được
với những con đường mình đã đi qua. Tất cả như xa lạ khiến tôi cảm thấy chóng mặt.
Lài nói:
- Thành phố thì chật, người ở đâu tràn về mỗi ngày mỗi đông, nhất là xe gắn
máy nhiều vô số kể. Có hôm ra phố, em chỉ muốn đi bộ còn nhanh hơn anh ạ.
- Nếu bảo anh lái xe, có lẽ anh chịu thua thôi.
- Vậy mà không xảy ra tai nạn thế mới tài chứ. Ai ai cũng quen lối sử dụng
công lộ theo kiểu bát nháo này.
Nhà của Lài nằm trên đường Thạch Thị Thanh, một tên nghe lạ hoắc mà trước đây
chưa hề nghe, gần Dakao đi vào từ hướng đại lộ Võ Thị Sáu. Đó là dãy nhà trệt
được phân ra nhiều căn theo kiểu nhà phố, chiều sâu rất dài và có nhiều phòng.
Lài cho xe vào sân và cùng tôi đưa 2 va ly vào nhà. Lài dẫn tôi đi qua từng
phòng từ trước ra sau. Nhà có máy lạnh, đầy đủ tiện nghi cho một gia đình trung
lưu ở đất Sài Gòn . Mọi vật được sắp xếp thứ tự, ngăn nắp, không thừa thãi và dễ
thương. Lài chỉ cho tôi một phòng phía trước kế phòng khách dành riêng cho tôi,
có giường nệm trải drap thẳng tắp cùng các tiện nghi để tôi sử dụng trong thời
gian ở Saigon cũng vì tôi đã yêu cầu như thế qua email. Lài nhắc tôi thay quần
áo, tắm rửa, nghỉ ngơi và nàng khởi sự chuyện bếp núc.
Tôi phụ Lài đem các thức ăn lên bàn ăn ở phòng ăn phía sau. Nàng líu lo:
- Em đã chuẩn bị những thức ăn lúc sáng để đãi anh. Mọi thứ từ lớn đến nhỏ
cho cá nhân anh, em đã lo cho anh đâu vào đấy. Một giờ nhỏ nhoi bên anh là một
giờ em sống trong hạnh phúc. Em chỉ cần như thế thôi. Từ giờ phút này em đang sống
trong hạnh phúc mà từ lâu em mơ ước bên anh, khi anh và em cùng ăn bữa cơm tối
đầu tiên tại nhà em. Em cũng đã mua sắm mọi thứ đâu vào đấy để anh và em vui một
cái Tết trọn vẹn. Anh Tâm, anh có cảm thấy vừa ý không? Anh hãy đón nhận nguồn
hạnh phúc với em, vui vẻ và thật tình với em nhé, anh Tâm.
Tôi đang bị dồn vào thế chẳng đặng đừng, lòng cảm thấy rất vui và nói thật tình:
- Nhất định như thế. Như em đã nói, em đặt anh đâu, anh phải ngồi đấy. Anh về
chuyến này cũng để ăn một cái Tết thuần túy trên quê hưong mà bao nhiêu năm rồi
anh chưa có lại được, và nhất định là phải ăn Tết bên cạnh em, nếu không em sẽ
giận anh .
- Cám ơn anh. Như thế là em mãn nguyện rồi. Em sẽ tổ chức một party dạ vũ tại
nhà vào chiều 30 Tết, mời một số bạn rất thân của em đến dự, trong đó, anh là
thượng khách của bữa tiệc. Em sẽ giới thiệu anh với các bạn của em, vì thỉnh
thoảng em có nhắc đến anh cho các bạn em nghe. Đến khuya thì chỉ còn hai chúng
mình cùng thức đón giao thừa.
Lài ngừng nói, gắp thức ăn vào chén, nàng tiếp:
- Ngày mùng 1,mùng 2 Tết trở đi em sẽ lái xe đưa anh đi thăm viếng Dalat,
Nhatrang, Vũng Tàu...nếu có đủ thì giờ chúng mình đi Hà Nội, cùng vài nơi khác
trong thành phố. Sau đó chúng mình về chúc Tết ba má em nhen anh Tâm ? Đồng ý với
em chứ?
- Không đồng ý sao được, nếu không thì anh chẳng về Việt Nam chuyến này. Cũng
vì em mà anh về một mình, nếu không, anh sẽ phải đi cùng Ngọc.
Lài hỏi thăm về Ngọc và hai đứa con của tôi. Nàng phân trần:
- Em không có ý gì với chị Ngọc, giữa hai người, em vẫn quí trọng tình bạn.
Ngày trước em và chị Ngọc cùng yêu anh, anh hiểu chứ? Em lại không được cơ may
sống bên anh. Nếu em quyết chiếm được anh thì cũng chẳng khó khăn gì. Mỗi người
đều có một duyên phận. Em đành chấp nhận hy sinh, có lẽ chị Ngọc không thông cảm
cho em, em buồn thật đó.
- Anh rất quý và cảm phục em đã chấp nhận sự hy sinh đó.
Lài nhìn tôi say đắm:
- Anh Tâm của em! Bao nhiêu năm anh lập gia đình với chi Ngọc và sống trong hạnh
phúc, anh đã nghĩ gì về em? Anh còn yêu em như ngày nào nữa không? Em nghĩ rằng
ai cấm được anh điều đó, cũng như ai cấm em yêu anh hả anh Tâm? Anh hãy nói cho
em nghe đi. Em thích nghe.
Tôi biết thế nào Lài cũng trở lại chất vấn tôi chuyện đó mà
trên đường đi từ phi trường về nhà lúc xế chiều cũng như qua email nàng cũng đã
hỏi. Trong khung cảnh rất riêng tư im vắng hôm nay giữa hai người tôi phải trả
lời như thế nào đây để không phiền lòng hai người đàn bà đang yêu tôi. Tôi nói
thật lòng:
- Em cũng đã biết, anh yêu em, cũng như anh yêu Ngọc, Lài ạ. Sự có mặt của anh
hôm nay trước mặt em đã nói lên điều đó. Nhưng Ngọc cũng là người vợ tuyệt vời
của anh, anh yêu nàng và tình nghĩa vợ chồng luôn mặn nồng. Từ lúc đã không được
sống bên em cho đến hôm nay, anh luôn mong em tìm được người bạn đời theo ý muốn.
Cả Ngọc cũng thế. Trước đây nếu em là vợ của anh thì cũng đâu thua kém gì Ngọc.
Lài ạ, em hiểu cho anh, có được chuyến đi về với em cũng không mấy dễ dàng vì
Ngọc đâu muốn thả anh đi một mình, còn nằng nặc đòi đi với anh. Trong email anh
đã hứa với em, nên bằng mọi cách anh phải dối Ngọc để không thể thất hứa với
em.
Nói xong, tôi cảm thấy nhẹ người. Lài trề môi:
- Anh nói, em tin. Nhưng mà coi chừng thiên hạ bắt cóc anh nếu anh đi lạc. Đất
Saigon này giờ ghê lắm, anh chưa biết đấy thôi. Chị Ngọc cũng cẩn thận gìn giữ
anh ghê gớm. Nói thật, không ai dám bắt cóc anh ngoại trừ em. Em có thể bắt cóc
anh và giữ anh mãi mãi trong ngôi nhà này. Em làm được chuyện đó rất dễ dàng,
vì em yêu anh, đơn giản thế thôi. Anh Tâm, anh sợ không, cần là em ra tay
ngay...em nói thật, nhiều đêm nằm suy nghĩ, em ấm ức.
- Bắt cóc anh em có lợi gì đâu, còn phải lo nuôi anh, chứ ở Việt Nam anh không
thể làm nên tích sự gì.
- Em đủ sức nuôi anh, bảo bọc anh suốt đời anh Tâm ạ.
Tôi nói thêm cho Lài biết rằng tôi ở tại đây vài ngày rồi về quê thăm gia đình
ông chú, trao quà Tết cho mọi người, sẽ vào lại trước 30 Tết. Chúng tôi tiếp tục
chuyện trò đến khuya xoay quanh những kỷ niệm ngày xưa và cuộc sống hôm nay.
Tôi cố gắng gìn giữ trong lúc hai người đang ở bên nhau vì nghĩ rằng chúng tôi
đã không còn cơ hội. Hãy mãi giữ tình yêu này trinh nguyên với thời gian và nhất
là tôi đã dối Ngọc để có được sự gặp gỡ Lài hôm nay.
Sáng hôm sau, Lài đưa tôi đi thăm xưởng may của nàng với hơn một trăm công nhân
làm việc, Lài và một người bạn gái đã đứng ra kinh doanh gần ba mươi năm nay.
Ba mươi năm dài, Lài đã tạo nên sự nghiệp vững vàng và tôi rất cảm phục. Lài giải
bày:
- Sau tháng 4/75 nghe tin anh chị di tản, em tìm cách vượt biên, nhưng
còn ba má em không nỡ rời xa. Chế độ này đã buộc em nghỉ dạy học, buồn quá, em
cùng người bạn vào Saigon kiếm công ăn việc làm. Từ đó, em và bạn em đã phấn đấu
mới có được ngày hôm nay. Giờ thì em chỉ cầu xin cuộc sống được an bình là em
mãn nguyện lắm rồi.
- Anh chúc mừng em. Đời sống em đã ổn định, anh an tâm cho em, anh đâu còn gì
có thể giúp em nữa.
Lài cười ngất, bông đùa :
- Nếu anh sa cơ thất vận thì anh nhớ chạy về với em nhen anh Tâm. Lúc nào em
cũng dang hai tay đón anh .....chờ anh mãi cho đến ngày cuối cùng.
Tôi ở cùng với Lài vài ngày kế tiếp. Chúng tôi bên nhau chuẩn bị cho một cái Tết
thật huy hoàng đầy đủ. Tôi và Lài đi mua sắm, trang hoàng nhà cửa để đón Xuân.
Chiều nay, Lài đi vắng lo một số vấn đề cần giải quyết cho công việc xưởng may
cuối năm và có thể sẽ về trễ hơn. Tôi thu xếp mọi thứ ngày mai về quê thăm gia
đình ông chú và trao quà cho mọi người chừng một hai hôm rồi trở vô ngay với
Lài trong ngôi nhà này.
Đang thu xếp vật dụng trong hai va ly, đột nhiên, điện thoại nhà reo, và tiếng
nói đầu dây bên kia là của Ngọc.
- Alô! Anh yêu của em đó phải không?
- Anh đây. Em và con khỏe chứ? Em đang ở đâu gọi anh thế?
- Em và con vẫn khoẻ. Anh ạ, anh khỏe không? Em không ở bên Mỹ. Hiện em đang ở nhà
ông chú ở Việt Nam đây. Anh đã về Việt Nam đến mấy hôm nay rồi, anh đang ở đâu
vậy? Sao không thấy anh về nhà ông chú? Anh trả lời em nghe đi anh.
Vừa nghe xong, tôi ngỡ ngàng đến hốt hoảng. Không lẽ tôi đang trong giấc mơ.
Tôi vội tìm cách bào chữa.
- Em ạ, anh đang ở nhà người bạn, ngày mai anh sẽ về quê nhà ông chú. Em về Việt
Nam lúc nào?
Tiếng Ngọc gằn từng tiếng trong điện thoại :
- Anh yêu của em, anh nói thật đấy chứ? Em không tin. Chứ không phải hiện anh
đang ở nhà chị Lài hay sao?
- Em có nói đùa với anh không?
- Em không đùa với anh, anh ạ. Em nói anh nghe nhé, email của chị Lài gởi
cho anh, anh in ra và em đã tìm thấy nó dưới tập giấy của anh để trên bàn viết
sau ngày anh đi. Do đó, em mới biết được, và còn biết cả địa chỉ, số điện thoại
để em gọi cho anh đây. Em xin lỗi anh. Em yêu chồng quý chồng em, em đâu có thể
để cho anh như vậy được, nên em đã về Việt Nam liền ngày hôm sau xem anh đang
làm gì. Đúng không ông chồng yêu quý của em? Hiện anh đang làm gì tại nhà chị
Lài, nói em nghe đi?
Tôi nghẹn ngào. Cổ họng tôi dường như nghẹt cứng không thốt được lời nào. Mồ
hôi lấm tấm trên mặt, đôi tai lùng bùng, tay run rẩy. Tôi cố tìm cách biện
minh, nhưng chưa tìm được điều gì hữu lý. Tiếng Ngọc lại vang vang trong máy:
- Anh của em, ngay bây giờ anh phải về ngay nhà ông chú với em, để ngày mai vợ
chồng mình lên máy bay về Mỹ ngay. Vé máy bay em đang lo. Không có Tết nhất gì
cả. Chồng em như thế, em còn gì để nghĩ đến Tết. Phải về Mỹ gấp ngày mai anh ạ,
vì em phải gởi con nhà người bạn. Em đi bất ngờ không xin phép công ty, coi chừng
bị đuổi mất việc. Từ nay em nhất quyết không để cho anh về Việt Nam một mình
như thế này nữa đâu nhé. Nguy hiểm lắm cho cả anh và cả em. Em nói cho anh
nghe, lúc em xuống máy bay, em muốn đi thẳng đến nhà chị Lài ở Saigon nhưng vì
danh dự và lòng tự trọng của cả ba người đã dằn em xuống không cho phép em làm
như thế. Anh hãy hiểu cho em. Anh về với em ngay bây giờ tại nhà ông chú nhen
anh. Em đang chờ anh. Yêu thương anh lắm, anh có biết không ?
Dứt lời, Ngọc cúp máy ngay, và tôi cũng mong như vậy để tìm phương kế giải quyết.
Suy đi nghĩ lại không còn cách nào hơn là nên rời khỏi nơi này. Rời khỏi nơi
này là ổn thỏa đôi bên. Đối với Lài, tôi sẽ phân trần, năn nỉ, xin lỗi và an ủi
nàng sau. Đối với Ngọc, tôi phải giữ hạnh phúc trọn vẹn với nàng.
Cuối cùng tôi tìm giấy, viết cho Lài:
Lài thương yêu,
Anh không thể cùng em ăn Tết như chúng ta đã chuẩn bị. Ngọc đang có mặt tại
Việt Nam và hiện đang ở nhà ông chú của anh. Vì anh sơ sót, Ngọc đã đọc được những
email của em đã gởi cho anh.
Em thông cảm cho anh. Anh đã hiểu em vẫn yêu anh. Em sẽ buồn anh nhiều. Anh
hy vọng nỗi buồn đó sẽ dần dần vơi đi. Anh sẽ viết thư cho em sau khi anh về
bên đó. Vì danh dự và lòng tự trọng, nên Ngọc đã không đến đây đối mặt cả anh
và em. Chúng ta cám ơn Ngọc lối xử thế tốt đẹp đó. Đồng thời, anh xin lỗi em,
hãy tha thứ những sơ sót của anh.
Trong những ngày sống bên em, anh hiểu thêm về em. Anh hẹn em vào dịp khác.
Cầu mong tình yêu của chúng ta mãi mãi trong sáng, thánh thiện và vĩnh cửu.
Chúc em an lành trong mùa Xuân này.
Anh của em
Tâm
Tôi để tờ giấy viết trên bàn giữa phòng khách, lòng đau xót bồi hồi.Tôi đứng tần
ngần vài phút nhìn quanh cảnh thân yêu trong ngôi nhà mà tôi cùng với Lài đã
trang hoàng, sửa soạn để chuẩn bị cho một cái Tết huy hoàng và hạnh phúc. Tôi cố
thu hết cảnh trí thân thương mà trong những ngày qua tôi và Lài quấn quít bên
nhau. Từ giờ phút này tôi phải xa cách vĩnh viễn mang theo những hình ảnh thân
thương đang sắp mất đi.
Nhìn đồng hồ, tôi kéo vội hai va ly ra khỏi nhà và vẫy taxi để đến bến xe.
Thành phố xung quanh tôi vẫn diễn ra cảnh ồn ào náo nhiệt trong không khí Tết.
Thế mà tôi phải rời xa nó biết đến bao giờ mới trở lại...!
Nguyễn
Thế Hoàng