Chị Định chết giữa mùa xuân, chị trút hơi thở cuối
cùng trên căn nhà sàn dưới chân núi Án Đổ. Hôm chị Định mất, người đầy tớ thân
tín của chị từ ngoài Liên khu III vào, mặc áo đại tang đưa người chủ xấu số đến
cánh đồng cỏ phía tây ngọn suối. Phía nam, con đường đất đỏ từ chân núi Án Đổ
men theo một bờ lạch sâu, bằng qua một miền đồi đất trơ trụi về mạn Kim Tân, Thạch
Thành.
Chị Định nằm trong mộ, đầu hướng về Kim Tân, Thạch Thành. Người chết còn như theo dõi chúng tôi. Tôi tin chị chết thoải mái yên tâm. Dù chị đã chết xa vắng một mình ở một góc núi hẻo lánh không được nhìn thấy cái mái nhà cổ cũ yêu dấu của đời chị ở mãi tận Cửa Nam trong Hà Nội. Chị Định vẫn thường nói chuyện với chúng tôi cái mái nhà cổ cũ ấy, nhìn xuống một khoảng sân hẹp bên trong. Một cái bể non bộ khô cạn. Một bức mành, một lối đi mát lạnh dưới hành lang có những chùm hoa tím ngát thả ngọn xuống sát đụng mái tóc.
Chị Định ra khỏi Hà Nội chỉ còn giữ lại cái hình ảnh duy nhất
này, nó tạo nên cái khối tình cảm thuần hậu trong đẹp của chị trên những khía cạnh
thăm thẳm của thương nhớ mỗi khi từ Án Đổ, từ những vùng bên ngoài Hà Nội, chị
Định hồi tưởng về Hà Nội, Hà Nội với cái phố của Nam thân yêu của đời chị.
Không được về chết dưới mái nhà cũ như chị chắc đã mong muốn,
nhưng tôi tin chị chết yên tâm. Tin thế qua đời sống, qua con người chị, chứa đựng
cái tình vị tha đằm thắm nhất mà tôi được biết trong những phút sống may mắn của
đời tôi trong phần không và thời gian đất nước này từ khi chính thể cộng sản bắt
nguồn như một thảm họa ghê gớm mà thế hệ này phải chịu đựng.
Gặp chị Định, riêng tôi đã có cái may mắn to lớn của con người
còn gặp được con người theo cái nghĩa cao đẹp nhất, gặp được ngay trên đất cộng
sản giữa khoảng thời gian 50-51.
Thời gian này của thế giới cộng sản, con người chỉ còn là một
sự kiện sống sót hiếm hoi. Phần lớn đã chết rồi. Đại đa số đã bị huỷ diệt. Sau
này nghĩ cho kỹ, tôi mới khám phá thấy rằng những đợt đấu tố mà cộng sản hiện
đang phát động bằng tra tấn, bằng cực hình, bằng căm thù, bằng xương máu ngoài
vĩ tuyến 17 với những người còn phải ở với chúng nó, chỉ là tối thậm vô ích. Thừa
vì không cần. Thừa vì con người ở với chúng nó bị chúng nó giết chết từ rất lâu
trước đấu tố. Con người bị cộng sản đem ra đấu tố đầu mùa xuân 56 đã chết từ những
đợt chỉnh huấn cải tạo đầu mùa xuân 50, 51. Bởi chỉnh huấn cải tạo tư tưởng
chính là một hình thức đấu tố tâm hồn. Người chết khi tâm hồn bị đấu tố. Người
chết vì mất tâm hồn.
Bởi vậy, mà đến Án Đồ, gặp chị Định, tôi đã có được cái cảm
giác vừa chua xót vừa ngạc nhiên thích thú khi còn được nhìn nhận thấy ở chị một
con người với một đời sống đứng thẳng băng cái hình dáng thẳng băng của con người,
của đời sống tự do. Như một thân cây rừng đứng thẳng. Như một trái núi đứng thẳng.
Tất cả đều đã mất tâm hồn. Chỉ còn chị với cái thế giới tình cảm của chị, với sự
thương nhớ đôi khi chị gửi về cho cái bờ mái cổ cũ trong Hà Nội. Bóng dáng đơn
độc của chị Định, tôi nhìn thấy giữa thế giới cộng sản, đẹp cái đẹp anh dũng của
một người còn dám sống mãnh liệt trọn vẹn đời mình chung quanh những lớp người
đã chết. Hàng ngàn hàng vạn, chồng chất la liệt.
Ít lâu sau đó, chị Định cũng chết. Nhưng chị chết vì cái bệnh
lao phổi của chị đã sang đến thời kỳ thứ ba, chứ quyết không phải chị chết vì đấu
tố tư tưởng. Giữa hai cái chết, chết vì tâm hồn bị đấu tố ngoài đấu trường chỉnh
huấn cải tạo, với cái chết vì bệnh hoạn, vì thời kỳ thứ ba, vì những con vi
trùng Koch, tôi thấy cái chết bệnh nhẹ tênh, bởi chỉ có nghĩa là yên nghỉ chứ
không có nghĩa là gục ngã.
Giữa mùa xuân, những người đã chết vì đấu tố tâm hồn đưa một
người chết vì lao phổi ra cánh đồng cỏ phía tây Án Đổ, hoa núi nhiều màu nở
tưng bừng trong khắp thung lũng. Không ai biết có mùa xuân, không ai biết có những
chùm hoa núi. Vì tất cả đã chết rồi. Tôi nghĩ đến đám tang chị Định gồm toàn những
người đã chết đi theo linh cữu để mà nhận thấy tất cả cái hoang vắng của khu vực
cộng sản khi tội ác của chúng đã được thể hiện bằng những đợt chỉnh huấn cải tạo.
Chị Định nằm xuống được rồi. Tôi nghĩ vậy. Tôi biết trước
khi nhắm mắt chị Định cũng nghĩ vậy.
“Những đứa em
tôi. Những đứa em tôi tự do. Những đứa em tôi đã về tự do. Tôi đã giúp những đứa
em tôi về được với tự do…” phải là câu thì thầm sung sướng của chị Định lúc mắt
chị khép lại, thu vào một lần cuối cùng cảnh tượng Án Đổ sau khung cửa nhà sàn.
Bên ngoài, rừng
núi Án Đổ xanh biếc giữa mùa xuân.
Cái chết của chị
Định xanh biếc như mùa xuân.
Tôi đến Án Đổ lần
sau cùng vào buổi chiều. Lên bộ từ Kim Tân Thạch Thành. Dãy phố Kim Tân vắng
hoang vì những người dọn nhà mở hàng ở đó đã bỏ đi hết. Không khí chiến tranh,
đổ vỡ. Đường đất đỏ khé. Sông Thạch Thành đen đặc. Hôm qua một người thiếu nữ vừa
tự tử chết ở mé sông bên kia vì bị công an cộng sản bắt được trong người một số
bạc Đông Dương. Ông lão lái đò bảo tôi là người thiếu nữ đẹp lộng lẫy làm bao
nhiêu cán bộ cộng sản mê mệt, xác nổi lên giữa dòng sông lớn vào khoảng 3 giờ
sáng.
Tôi lên đường vào
Án Đổ với hình ảnh người thiếu nữ chết oan khuất vì những tờ giấy bạc Đông
Dương. Đường vào xóm Án Đổ lượn nghiêng trên một chiều nghiêng của hình thể rừng
núi vừa khởi đầu. Phía sau, Án Đổ xanh thẳm hoang rậm. Tôi đi thật mau. Tôi gặp
những tốp thương binh từ một quân y viện trong núi ra ngoài Thạch Thành. Tiếng
nạng gỗ khua gõ lạ tai trên nền đất rừng. Những đoàn người cụt tay cụt chân, vỡ
mặt mất mắt. Họ đi qua tôi thành những hàng dài lầm lì câm tối.
Buổi tối tôi đến
Án Đổ. Đầu óc tôi choáng váng mệt mỏi. Tôi kể chuyện cho chị Định về người thiếu
những tự tử và những người thương binh. Chị Định thở dài bảo tôi:
“Đấy là những cảnh
tượng chị em mình nhìn thấy hàng ngày. Có gì lạ lòng mà em phải ngạc nhiên?”
Qua câu nói chị Định,
tôi đo lường được tận cùng cái không khí âm u của chiến thời và cái tính chất
sâu kiến của đời người. Cộng sản. Một người thiếu nữ tự tử trên một dòng sông
đêm. Những con người huỷ hoại. Những đợt chỉnh huấn cải tạo. Sau bữa cơm, tôi
đi theo chị xuống suối. Hai chị em cô độc giữa đêm rừng rộng lớn. Chị Định đến
ngồi trên một tảng đá. Nước suối chảy mát lạnh qua những ngón tay. Cây có đứng
yên từng chùm từng khối nhờ nhờ. Những lớp rừng núi xa gần trùng điệp. Tôi nghĩ
đến Hà Nội. Đến một đoạn đường tôi sắp đi khỏi khu vực cộng sản, xa những đợt
chỉnh huấn cải tạo, để cứu vớt lấy đời mình, lấy tâm hồn mình.
Tôi nhìn chị Định.
Chị gầy quá. Tôi biết chị sắp chết. Chị có thể sống được nếu chị chịu về chữa lại
cái bệnh hiểm nghèo của chị trong Hà Nội. Nhưng chị đã ở lại. Chị đã hứa với chồng
chị rằng chị bằng lòng ở lại nếu anh Định để chị hoàn toàn tự do trong việc thu
xếp cho chúng tôi bỏ đi.
“Các em còn trẻ.
Các em còn có thể làm được rất nhiều điều. Sự bỏ đi của các em cần hơn cả đời
chị”.
Chị Định biết chị
cũng chẳng còn sống được bao nhiêu. Chị bận tâm cho những người như chúng tôi một
ngày đến với Kháng chiến cao đẹp bây giờ đang tìm cách bỏ đi vì Kháng chiến đã
chết rồi, vì cộng sản đã giết chết Kháng chiến, chứ cái chết của chị, chị biết
rồi, nên chị có thái độ hết sức thản nhiên. Chưa bao giờ cái tinh thần trách
nhiệm của một người với một người, với thế hệ, lại thể hiện sáng tỏ rực rỡ đến
thế.
Chị Định chống
tay nhìn xuống mặt suối gờn gợn xuôi chảy. Côn trùng rì rầm trong cỏ tối. Bóng
chị Định in lên nền trời sao là hình bóng của một giai đoạn rộng lớn. Giai đoạn
này khởi đầu, chấm dứt cho những giai đoạn cộng sản, đánh dấu cho những ngày
tháng tôi tìm đến tự do.
“Chị tính rồi. Em
còn phải ở Án Đổ mười ngày nữa. Bây giờ mới là đầu tháng. Ít nhất cũng phải đến
mười hai mươi ba gì đó em mới đi được. Cậy có vào được đến đây cũng phải hơn một
tuần nữa. Hồi này đi lại khó khăn lắm. Công an mật vụ cộng sản đông như kiến khắp
nơi. Mà nhất định phải đợi Cậy vào chị mới để em đi được”.
Cậy là người đầy
tớ thân tín của chị Định ngoài khu Ba. Trung bình cứ nửa tháng Cậy lại từ khu
Ba vào Án Đổ một lần. Mang tin tức thư từ cho chị vào Hà Nội và đem ra những ống
thuốc Streptomycine cho bệnh lao phổi của chị nữa. Như thế đều đặn đã hai năm,
kể từ ngày cơ quan của anh Định bị oanh tạc phải dời vào Thanh Hoá. Có điều là
từ tháng trước, Cậy vào nhưng không còn mang theo những ống thuốc Streptomycine
nữa. Chị Định dặn Cậy không phải mua thuốc. Chị đã khỏe nhiều, chị đỡ rồi. Kỳ
thực chị đau trầm trọng, và những ống thuốc mang giấu bí mật qua những chặng
khám xét của công an cần cho chị hơn bao giờ hết.
Từ bỏ những ống
thuốc được coi như thứ khí giới độc nhất trong cuộc chiến đấu lẻ loi của chị với
bệnh hoạn, chị Định đã tự ý rút ngắn những ngày sống của chị đến cái độ có thể
lượng trước được những giây phút cuối cùng.
Chị làm thế, cũng
lại cho chúng tôi. Vì chúng tôi.
Hồi đó, chúng tôi
đến Án Đổ mỗi ngày một nhiều. Những đợt chỉnh huấn cải tạo của cộng sản càng rộng
thì số người bỏ càng thêm đông đảo. Góc núi Án Đổ biến thành một thứ cứ điểm của
tự do. Chúng tôi đều tìm về chị Định. Mỗi người đến Án Đổ, chị tuỳ tiện giữ lại,
hoặc gửi đi ngay, tùy theo tình trạng an ninh ở dọc đường. Người nào đi cũng cần
một số tiền ăn đường. Chúng tôi đến càng ngày càng đông, chị Định lấy tiền mua
thuốc để đưa cho chúng tôi.
Tôi không muốn ca
ngợi chị nhiều ở điều này. Ca ngợi là thừa. Đó chỉ là một hành động cao đẹp bé
nhỏ trong bao nhiêu hành động cao đẹp rộng lớn. Tôi cảm thấy đầy đủ thế là được.
Người ta nói nhiều về hy sinh. Tôi chỉ cần nói là chị Định đã hy sinh cho chúng
tôi.
Trong thời gian
50, 51 và trong khu vực Thanh Hoá, chị Định, riêng chị có đủ phương tiện đưa
chúng tôi đi thoát. Bởi chị có một người chồng đứng vào hàng ngũ cao cấp của cộng
sản. Khu vực Án Đổ, bọn công an mật vụ hạ cấp không dám dòm ngó tới, dù chúng
nó có nghi ngờ là chúng tôi tới để sửa soạn bỏ đi. Anh Cậy, người đầy tớ thân
tín của chị lại thông thuộc hết tất cả đường lối, ngõ ngách từ khu Tư ra khu
Ba, qua đất Tề vào đến tận Hà Nội.
Chúng tôi tìm đến
Án Đổ mỗi ngày một nhiều. Mới đầu, mỗi tháng chỉ một hai người đến. Về sau tuần
nào cũng ba bốn người đến. Chị Định thu xếp chỗ ăn ngủ cho chúng tôi trong thời
gian chờ đợi ở Án Đổ rồi có cơ hội thuận tiện, Cậy vào chị lại gửi chúng tôi
đi. Khi tôi đến, những người được chị thu xếp cho đi thoát đã nhiều lắm. Muốn
đi thoát cứ việc tìm đến chị Định. Ai cũng đi thoát. Chị thu xếp cực kỳ chu đáo
qua những tính toán thông minh đầy kinh nghiệm.
Đêm phủ xuống đen
đặc. Những ánh lửa le lói từ những khu nhà phía cơ quan.
Chị Định dặn tôi:
“Những ngày ở đây
em kín đáo nhé! Cần nhất phải kín đáo. Đừng đi đâu ra khỏi Án Đổ, ngộ nhỡ có xảy
ra chuyện rắc rối gì với địa phương chị không can thiệp được. Lần trước Hồng đến
đây cũng phải chờ như em, không chịu được buồn, mò ra Kim Tân chơi có một tối
mà bọn chúng nó cũng biết đấy. Chúng nó vào hỏi chị nhiều câu bóng gió khó chịu”.
Hồng là một tiểu
đoàn trưởng trong quân đội cộng sản. Tôi nghĩ đến Hồng mà cũng tìm đến Án Đổ,
cũng bỏ đi. Sự bỏ đi đông đảo không làm tôi ngạc nhiên nữa.
Chị Định còn dặn
thêm tôi là nên tránh nói chuyện với anh Định. Nhất là đừng bao giờ đả động đến
những vấn đề chính trị.
Chị cười:
“Anh ấy tin ở cộng
sản thì mặc anh ấy. Nhưng anh ấy không đụng chạm đến công việc của chị em chúng
mình là được rồi. Em có buồn xuống suối chơi hoặc đi loanh quanh trong Án Đổ
thôi. Đừng để việc nhỏ làm hỏng việc lớn thì chị sẽ ân hận lắm đấy!”
Đêm hôm đó tôi ngồi
nói chuyện với chị Định ở bờ suối đến khuya. Đêm rừng đẹp một vẻ huyền ảo quanh
tôi. Sao vắng muôn vạn trên khắp Án Đổ. Trời lạnh đặc. Sương phủ xuống trắng
xoá những thành đá. Chị Định thúng thắng ho. Tôi nghĩ đến những ngày tháng cuối
bệnh hiểm nghèo sẽ cướp mất của chúng tôi người chị thân yêu. Tôi nghĩ đến những
người bỏ đi. Đến một người ở lại. Đến tự do của con người, đến tất cả chúng
tôi. Xúc cảm dâng lên làm tôi nghẹn ngào muốn khóc. Tôi thấy thật xót thương
nhiều điều cho những cái gì mong thoáng sương khói. Người mai sau là tôi những
lúc nhớ những miền rừng núi hoang vu buồn rầu, và nếu có thương nhớ đến chị thì
đời chị và lòng chị sâu rộng bao nhiêu cũng chỉ còn là một khoảng thời gian, một
miền kỷ niệm, một giai đoạn quá khứ. Thế thôi.
Cuối cùng chị đứng
dậy:
“Thôi em lên đi
nghỉ. Có lẽ em là người cuối cùng đấy. Sau khi em đi Cậy sẽ không vào đây nữa
đâu. Dạo này công an nó lùng bắt người dữ dội lắm. Chị cũng không muốn cho Cậy
nó cứ phải đi lại mãi. Ngộ nhỡ có xảy ra chuyện gì thì chỉ khổ vợ con nó”.
Tôi không biết
tôi có phải là người cuối cùng không. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều là chị
Định đã ở lại. Chị sắp chết. Chị ở lại cho chúng tôi đi thoát. Cho chúng tôi tự
do. Tôi biết sẽ không bao giờ chúng tôi được gặp chị nữa. Tôi biết chị sẽ chết ở
Án Đổ. Chị sẽ không bao giờ được trở về dưới cái mái nhà cổ cũ yêu dấu của đời
chị ở Cửa Nam. Chị nằm xuống một mình trong khu vực cộng sản. Chị chết trong tự
do.
Chị Định đã chết
giữa mùa xuân. Sau khi tôi rời Án Đổ được vừa đúng một tuần lễ.
Từ Thanh Hoá 51 đến
Sài Gòn 56 tôi lại đến giữa một mùa xuân. Tôi nhớ đến Án Đổ. Đến một giai đoạn.
Đến một người đàn bà. Đến chị Định bé nhỏ của một giai đoạn rộng lớn. Đến con
đường nhỏ chạy theo bờ lạch sâu về mạn Kim Tân, Thạch Thành, bao giờ những chùm
hoa núi đỏ chói chang chắc đã nở tưng bừng trên hai bờ. Chị Định nằm ngủ dưới
những chùm hoa đỏ vẫn còn như theo dõi chúng tôi.
“Những đứa em
tôi, những đứa em tôi đã về được với tự do. Tất cả những đứa em tôi đều đã về
được với tự do”.
Tôi muốn trả lời
chị, trả lời chung cho tất cả chúng tôi:
“Vâng. Chúng em
đã về được với tự do”.
Tôi chắc chị nghe
thấy. Lúc nào và ở đâu, chị cũng vẫn nghe thấy.