Cảnh sát viên David Ruthfield đến hiện trường cùng một lúc với
xe cứu thương. Một cảnh tượng thê thảm hiện ra trước mắt anh. Một người đàn bà
Á đông nằm úp mặt trên một vũng máu. Các nhân viên cứu thương xác nhận nạn nhân
đã chết tức thì ngay khi gặp tai nạn. Chỉ có một nhân chứng trong vụ đụng xe
này. Ông ta khai rằng đây là một vụ “đụng rồi bỏ chạy”. Nhân chứng là một người
đàn ông da trắng. Ông cho biết ông rất bất mãn về các tai nạn kiểu này, vì thế
ông cố gắng chờ đợi gặp nhà chức trách khai một vài chi tiết quan trọng, với hy
vọng giúp điều tra viên tìm được kẻ gây ra tai nạn càng sớm càng tốt. Nhân chứng
cũng cho biết khi xảy ra tai nạn cả bãi đậu xe trong khu thương mại này chỉ có
mình ông và nạn nhân. Nếu ông bỏ đi, nhà chức trách sẽ vô cùng khó khăn khi điều
tra. Lúc đó, trời đã nhá nhem tối, xe gây tai nạn là một xe SUV, màu nâu hay đỏ
xẫm. Tai nạn xảy ra quá nhanh mà người lái xe lại phóng đi ngay nên ông không kịp
nhìn thấy bảng số xe.
David ghi lại mọi chi tiết cần thiết kể cả số thẻ căn cước của nhân chứng, rồi để ông ta ra đi thong thả. Lúc đó đã có một số người hiếu kỳ đứng xa xa nhìn tới. David gọi điện thoại về trạm cảnh sát để báo cáo. Tức thì có hai xe cảnh sát khác tới ngay. Các nhân viên cứu thương đặt xác nạn nhân lên một chiếc băng-ca, rồi phủ kín từ đầu đến chân bằng một tấm vải trắng, đẩy băng-ca tới sau xe cứu thương. Khi cửa xe cứu thương vừa mở ra, David bỗng thấy xác chết ngồi nhỏm dậy. Anh thốt kêu:
“Ồ, còn sống !”
lại nhìn David với
vẻ mặt ngơ ngác, hỏi :
“Mày nói gì lạ vậy
? Nạn nhân nào chưa chết?”
Vừa lúc đó, các
nhân viên cứu thương đóng cửa xe, rồi sửa soạn cho xe chạy. David chớp mắt mấy
cái, nhìn kỹ lại, chỉ thấy xe cứu thương chớp đèn đỏ, từ từ rời khỏi bãi đậu
xe. Một cảnh sát viên mới tới nhìn David đăm đăm hỏi:
Chính anh cũng bắt
đầu nghi ngờ đôi mắt mình. Hay tại anh mệt mỏi quá sau một ngày làm việc vât vả
? Anh đã từng phải đuổi theo kẻ gian len lỏi trong các con đường đông xe. Anh
cũng đã phải đáp ứng lời kêu gọi của các bạn đồng nghiệp đến giúp họ bắt một
tên cướp xe có súng…Nhưng so với nhiều ngày khác cũng có gì mệt nhọc hơn đâu.
Anh vẫn cảm thấy khỏe mạnh và bình tĩnh.
Khi xe cứu thương
và hai cảnh sát bạn bỏ đi rồi, David còn phải đợi thêm một lát nữa mới thấy xe
của sở vệ sinh đến quét dọn nơi vừa xảy ra tai nạn. Sau hết, anh vừa định lên
xe về trạm cảnh sát làm báo cáo thì lại trông thấy nạn nhân lảng vảng trước mũi
xe của anh…
Suy nghĩ thêm một
vài giây, David quyết định quẹo tay mặt vì một phần tò mò, một phần không muốn
làm ma thất vọng. Con đường vắng vẻ, không có đèn, anh liền mở đèn pha để trông
rõ bóng ma hơn. Nhưng trong vùng cực sáng của hai ngọn đèn, anh không còn trông
rõ bóng ma nữa, chỉ thấp thoáng như ẩn như hiện. Anh nhấn ga cho xe chạy nhanh
hơn xem có đụng phải nó không. Nhưng lúc nào nó cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Bóng ma đưa David
chạy quanh co qua mấy con đường vắng và tối om, rồi rẽ vào một khu có đèn hai
bên đường. Anh giảm tốc độ và tắt bớt đèn.xe. Bóng ma vẫn ở phía trước. Anh
nhìn nó chăm chú để xem nó chạy hay bay hay đi thong thả. Nhưng anh không xác định
được. Nó không có một cử động nào, chỉ lơ lủng, cao hơn mặt đất một chút. Đã
nhiều lần anh tự hỏi anh có ảo giác không ? Rõ ràng có một cái bong trước mặt,
xa không xa mà gần cũng không gần. Anh đã thử chớp mắt nhiều lần mà không xóa
nhòa cái bóng lờ mờ đó.
Rồi David rẽ vào
một khu nhà cho thuê, bãi đậu xe có đèn sáng. Bóng ma ngừng lại bên cạnh một
chiếc xe SUV đã cũ.màu đỏ xẫm, nước sơn đã bị tróc nhiều chỗ. Anh nhớ lại lời
mô tả của nhân chứng duy nhất: “Đó là một chiếc xe SUV màu nâu hay đỏ xẫm…” Bây
giờ thì David hiểu rõ ý định của bóng ma. Anh ngừng xe và mở cửa, đi về phía
bóng ma. Khi anh đến sát xe SUV thì không thấy bóng ma đâu nữa.
Anh nhìn quanh,
nhưng không tìm ra bóng dáng người đàn bà Á Đông xấu số. Anh đi vòng quanh chiếc
xe và nhận ra ngay cái cản phía trước, bên tay mặt, bị móp khá nặng. Anh chiếu
đèn bấm để xem xét kỹ chỗ bị móp. Anh thấy có vết máu chưa khô. Rõ ràng xe mới
gây tai nạn. Anh ghi bảng số xe, rồi gọi về trạm cảnh sát để hõi lý lịch của
chiếc xe, đồng thời xin thêm người hỗ trợ. Chỉ trong vòng một phút, anh nhận được
trả lời, cả tên chủ xe và sơ lược những chuyện xảy từ khi hắn có bằng lái xe. Hắn
đã có thành tích hai lần chạy quá tốc độ và một lần lái xe trong khi say rượu.
Nhà của hắn ở tầng lầu 3 trong khu nhà cho thuê này. Hắn mới ngoài 30 tuổi và
làm công nhân cho một hãng thầu xây cất.
David vừa định đi
vào khu nhà cho thuê, một cảnh sát viên khác đã đến hỗ trợ cho anh. Người bạn đồng
nghiệp chưa kịp hỏi han gì, anh đã kể sơ qua tai nạn mới xảy ra trong bãi đậu
xe của một trung tâm buôn bán cách đây mấy dặm. Anh cũng cho biết anh nghi người
chủ xe SUV này là thủ phạm gây ra tai nạn ấy.
Người bạn đồng
nghiệp liền hỏi:
“Làm sao mày tìm
ra cái xe này và nghi chủ nó là người vừa gây ra tai nạn chết người ? Những dấu
vết này chưa đủ chứng cớ để buộc tội nó.”
David hơi lúng
túng vì anh biết rằng chẳng ai có thể tin anh đã được bóng ma hay chính hồn ma
của nạn nhân hướng dẫn đến đây. Anh đáp lững lờ :
“Tình cờ đến đây,
cũng tình cờ thấy xe này. Mới chỉ nghi ngờ thôi…Mình cứ lên gặp chủ xe xem
sao.”
Người bạn gật đầu:
“Lắm khi nghi mà
lại đúng. Cũng nhờ may mắn.”
Trong thâm tâm,
David đã tin chắc chủ xe là người vừa gây ra tai nạn rồi bỏ chạy. Không lẽ bóng
ma lại chỉ bậy, oan cho người khác.
David gõ cửa nhà
số 317. Anh và người bạn đồng nghiệp không phải đợi lâu. Cửa hé mở và một khuôn
mặt đàn bà ló ra hỏi :
”Muốn gì ?”
David ôn tồn đáp:
“Chúng tôi là cảnh sát, muốn gặp ông Michael Wright để hỏi ông ấy mấy điều.”
Người đàn bà liền
trả lời xẵng :“Đang ngủ !”, rồi định đóng xập cửa lại ngay, nhưng David đã kịp
thời để một chân vào bên trong ngưỡng cửa. Lần này anh ra lệnh :
“Mở cửa rồi đánh
thức Mike dậy.”
Nghe giọng đanh
thép và nghiêm nghị của David, người đàn bà lưỡng lự một vài giây, rồi đành mở
rộng cửa. Hai cảnh sát viên bước vào nhà trước vẻ mặt cau có, bực mình của nữ
chủ nhân.
David giải thích
:
“Chúng tôi đang
điều tra một tai nạn “đụng rồi bỏ chạy” làm chết một người cách đây hơn một tiếng
trong bãi đậu xe của một trung tâm buôn bán.”
David thoáng thấy
vẻ hoảng sợ trong đôi mắt của người đàn bà.
Nhưng mụ lấy lại
được bình tĩnh ngay, cãi :
“Chồng tôi đi làm
về sớm, ăn uống xong là đi ngủ ngay.”
“Chúng tôi cũng
chỉ muốn hỏi chồng bà mấy câu thôi. Không có gì quan trọng hết.”
Người đàn bà rụt
rè:
“Ngủ say cũng phải
gọi dậy bằng được. Đây là một chuyện rất cần, không thể trì hoãn được.”
Trước khi bước
vào nhà trong, người đàn bà nhìn David bằng đôi mắt tức giận, hậm hực. David
theo bén gót mụ. Khi cửa phòng ngủ vừa mở, anh ngửi thấy ngay mùi rượu nồng nặc
trước khi nhìn thấy một người đàn ông nằm ngủ trên giường với cả quần áo đi
làm. Trong bụng, anh càng tin Mike là người vừa gây tai nạn. Người đàn bà nhìn
chồng bằng đôi mắt nửa bực bội nửa lo lắng, giữ im lặng. David ra lệnh :
“Kêu nó dậy!”
Mụ đàn bà tỏ vẻ
phân vân, vẫn đứng yên. David chợt nghe tiếng nói lớn của người bạn đồng nghiệp
ngay sau lưng:
“Đánh thức nó dậy
!”
Có lẽ vì lệnh ra
với một giọng hách dịch, nghiêm nghị, người đàn bà vội tuân theo. Mụ lay
chân chồng :
“Dậy đi ! Dậy đi
! Có cảnh sát tới kìa.”
Người chồng chỉ ú
ớ mấy tiếng, vẫn nhắm nghiền hai mắt, rồi trở mình ngủ tiếp.
Người bạn của
David bước ngay vào phòng, đến bên người đàn ông, đập thật mạnh lên vai hắn,
quát lớn :
“Dậy ! Cảnh sát
!”
Người đàn ông giật
mình, tỉnh ngủ ngay, ngơ ngác nhìn quanh.
Người vợ liền giải
thích :
“Cảnh sát đến hỏi
anh về một tai nạn xe hơi.”
Người đàn ông ngơ
ngác hỏi:
“Tai nạn nào ?
Tôi đâu có biết.”
David bước đến
bên cạnh giường, ôn tồn đáp :
“Ông Wright, đó
là một vụ đụng rồi bỏ chạy trong bãi đậu xe của một khu thương xá.”
Hắn lắc đầu :
“Mình nên thử
nghiệm xem độ rượu trong máu hắn ngay lập tức….Tốt hơn hết là mình tạm thời đưa
hắn về trạm cảnh sát.”
David đồng ý ngay
nên ra lệnh cho Michael Wright sửa soạn đi theo anh. Lúc này, Michael đã tỉnh
ngủ hẳn và bắt đầu hiểu ra sự rắc rối của cơn say rượu. Nhưng hắn vẫn nghĩ hắn
không đụng ai hết.
David gọi về trạm
cảnh sát để báo cáo sơ qua cuộc điều tra đang được anh và người bạn tiến hành.
Cuối cùng, anh xin cho xe đến kéo chiếc xe SUV của Michael về đồn làm tang chứng.
Sau đó, mọi chuyện
xảy ra êm thắm trước đôi mắt lo sợ và buồn bã của vợ Michael Wright. Mụ đi theo
chồng xuống bãi đậu xe, nhìn thấy cái cản của xe chồng bị móp và có vết máu, mụ
giật mình hoảng sợ, trố mắt nhìn chồng, không thốt nên lời.
Người bạn của
David đưa Michael về trạm cảnh sát trước, còn David phải đợi xe trục đến kéo
chiếc xe SUV đi.
Khi còn lại một
mình, anh vào xe ngồi. Bỗng anh lại thấy bóng người đàn bà Á Đông thấp thoáng
trước mũi xe. Anh liền bật đèn phía trước để nhìn cho rõ. Nhưng cái bóng vẫn chỉ
lờ mờ, thấp thoáng. Trong vòng nửa phút bóng ma lại biến mất. Anh tắt đèn để
xem nó có trở lại không, nhưng anh chờ hoài cho đến lúc xe trục tới cũng không
thấy bóng ma hiện ra nữa.
David chọn một bộ
quần áo thật đẹp và chiếc cà vạt màu xẫm để đến nhà quàn. Lâu lắm anh mới có dịp
“đóng bộ” như thế này. Có lẽ một năm chỉ có vài ba lần thôi.
Hôm nay, anh đến
nhà quàn để đưa tiễn nạn nhân của vụ đụng xe rồi bỏ chạy. Đúng ra, anh đến cảm
ơn cô ta đã giúp anh bắt ngay được thủ phạm. Chỉ trong vòng có mấy tiếng đồng hồ,
nội vụ được giải quyết xong xuôi. Michael Wright thú nhận đã uống rượu trong một
quán ăn của khu thương xá trước khi về nhà. Lượng rượu trong máu hắn quá gấp
hai lần lượng rượu cho phép một người được lái xe. Vì say quá hắn không biết
mình đã gây tai nạn chết người nên cứ chạy thẳng về nhà. Mới chiều hôm qua người
ta đã có kết quả thử nghiệm vết máu trên cản xe của hắn.
Đúng là máu của nạn
nhân, một người đàn bà Á Đông. Mọi người đều tỏ vẻ ngạc nhiên không hiểu tại
sao David lại đến đúng khu nhà cho thuê, tìm đúng chiếc xe gây tai nạn. Anh nói
thật là chính bóng ma của nạn nhân đã hướng dẫn anh tới đó.
Nhưng đa số không
tin lời anh, cho là anh nói giỡn, chỉ có mấy nữ đồng nghiệp tò mò hỏi thêm chi
tiết. Anh không giấu diếm, kể lại mọi chuyện, từ đầu đến cuối.
Nhờ thành tích
này, David được cấp trên khen ngợi. Anh dò hỏi nhân viên nhà xác của bệnh viện
đã đưa nạn nhân vào xét nghiệm, nên được biết hôm nay là ngày cho thân nhân
nhìn mặt người chết lần cuối cùng ở nhà quàn. Người ta cũng cho anh địa chỉ nhà
quàn đó.
Những người trong
gia đình nạn nhân tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi David ngỏ ý muốn nhìn mặt người chết.
Họ là những người Á Đông, nhưng anh không biết họ là người Tàu, người Nhật hay
người Triều Tiên…Họ mời anh ghi tên và ký vào một cuốn sổ.
Có lẽ thấy tên
anh lạ hoắc, họ tỏ vẻ phân vân như muốn hỏi một điều gì, nhưng lại rụt rè không
dám. Họ lịch sự đưa anh đến bên quan tài. Đó là một cô gái còn trẻ và khá xinh
đẹp. Cô nằm nhắm mắt như đang ngủ, mặt có một lớp phấn hồng và đôi môi được tô
son. David đặt một bông hồng lên ngực người chết, nói thật nhỏ như nói thầm với
người chết:
“Cảm ơn cô. Nhờ
cô, tôi đã bắt được thủ phạm gây tai nạn.”
Bỗng anh thấy người
chết mỉm cười, nhưng nụ cười chỉ thoáng trong mấy giây rồi biến đi ngay. Anh liếc
nhìn người đàn ông đứng cạnh, nhưng dường như ông ta không nhìn thấy gì.
Khi anh cáo từ,
người đàn ông đưa anh ra tận cửa, rồi rụt rè hỏi :
Người đàn ông mở
to đôi mắt nhìn anh, tỏ vẻ không hiểu anh nói gì, đùa hay thật? Không muốn mất
thì giờ giải thích dông dài, anh lịch sự bắt tay ông ta, rồi thong thả bước đi.
Khi đứng giữa bãi
đậu xe vắng vẻ, David nhớ lại nụ cười rất mơ hồ trên đôi môi đỏ thắm của nạn
nhân nằm trong quan tài, rồi phân vân tự hỏi :”Cô ấy cười thật hay mình trông lầm
? Hay chỉ là ảo giác? NgườI Á Đông vẫn có cái thần bí riêng của họ, mình không
sao hiểu nổi”.