Từ xứ Thái trở về, blogger Phạm Hồng
Phong có mang theo một câu chuyện làm quà mà chỉ cần nghe qua
cũng đã muốn ứa nước mắt:
Bay chuyến cuối cùng trong ngày, từ Don Muang về Tân Sơn
Nhất. Gặp một nhóm hơn chục người đi tay không, quần áo nhàu nhĩ áo phông trắng
thì thành cháo lòng, áo màu thì cáu bẩn, người đi tông, người đi chân đất, ồn
ào, nhốn nháo lên máy bay tìm ghế ngồi. Tất cả đều rất trẻ, tuổi từ 20, đến 31.
Ngồi hỏi chuyện và nghe kể mới biết sự cơ cực từ ngày bị
bắt đến khi được tha. Để được thả, gia đình phải tự tìm cò, qua Thái, liên hệ Đại
sứ quán VN ở Bangkok, xuống Songkhla gặp cảnh sát, cai tù…Rổ giá để được tự do:
- Thuyền
viên 12 -20 triệu/người
- Tài
công 80 -120 triệu/người tùy tội nặng nhẹ, tùy hứng của cò và cảnh sát.
Tiền vé máy bay riêng, nghe anh em nói là mỗi người 8 triệu
nộp cho đại sứ quán mua và làm thủ tục cho cả nhóm, ngồi xe tù, cảnh sát chở tuột
ra sân bay, gọi tên từng thằng phát cho cuống vé. (Giá bình thường mua cận ngày
thì tối đa cũng chỉ 150$~ 3 triệu ông cụ). Mình bảo anh em, có thể do tiền cò,
lệ phí giấy thông hành ĐSQ cấp và xăng xe tù, xe áp tải của cảnh sát Thái nên mới
hết 8 triệu, chứ vé mình mua trước đây 5 ngày có 1800 Bath ~ 1,2 triệu…
Câu chuyện làm quà của Phạm Hồng Phong khiến tôi nhớ
đến bài viết (“Tình Đồng Hương Của Dũng Việt Nam”) trên Tuổi
Trẻ Online của phóng viên Đình Dân:
Ở Philippines ngư dân ta đi biển gặp nạn được Dũng giúp đỡ
rất nhiều’, ‘Không chỉ những người Việt đi biển gặp nạn ở Philippines biết tới
Dũng, mà thậm chí nhiều thân nhân của họ đang sống ở quê cũng lưu trong điện
thoại cầm tay cái tên Dũng Việt Nam’…
Đó là những thông tin mà tôi nghe được từ nhiều người dân
ở đảo Phú Quý. Và tôi đã có cơ hội gặp gỡ ‘Dũng Việt Nam’ nhân chuyến đi
Philippines viết về vụ 122 ngư dân bị giam giữ tại đây…”
“Chiều 23-8, trời Palawan vẫn mưa suốt. Sáng mai là ngày
diễn ra phiên tòa xét xử 122 ngư dân nên chiều hôm đó những người từ Việt Nam
qua ai cũng bận rộn lo giấy tờ, thủ tục chuẩn bị hầu tòa. Anh Dũng cũng cuống
cuồng vừa chạy xe vừa điện thoại liên tục để hẹn các luật sư ở Philippines nhằm
thiết kế các buổi gặp gỡ với các luật sư từ Việt Nam qua.
Vừa gặp luật sư xong, anh Dũng lại cùng anh Thoại – chủ
DNTN Long Hải Long – vào nhà tù để mang thuốc tây và một ít tiền bà con ở đảo
Phú Quý gửi cho người nhà của họ trong trại giam. Mưa to ướt hết áo, anh Dũng
phải mượn áo một thuyền trưởng mặc vào để chạy tiếp…
Ngày diễn ra phiên điều trần, từ sáng sớm anh Dũng
đã ngồi trong chiếc xe ba bánh chờ dưới đường. Anh bảo chờ đi cùng 115 ngư dân
từ nhà tù ra tòa án. Nhìn những ánh mắt âu lo qua song sắt của chiếc xe màu
vàng bóp chặt khóa, anh Dũng ngậm ngùi: ‘Đồng hương mình cả. Mà toàn là ngư dân
chân chất. Vợ con họ ở nhà mà thấy hình ảnh này chắc không cầm lòng được…’
Một số ngư dân ở Quảng Ngãi và Bình Thuận kể rằng từ năm
2004 đến nay, anh Dũng đã giúp đỡ khoảng 30 nhóm ngư dân Việt Nam bị mắc nạn và
trôi dạt vào vùng biển của nước bạn. Anh nói anh giúp các nhóm ngư dân những việc
như phiên dịch, làm cầu nối giữa những ngư dân bị nạn và chính quyền địa
phương, giúp ngư dân từ việc làm giấy tờ cho đến đi chợ, mua card điện thoại…
Anh Dũng nói có một câu chuyện mà anh sẽ chẳng bao giờ
quên. Đó là vào đầu tháng 8 vừa rồi. ‘Hôm đó đã 22g đêm. Trời mưa to gió lớn.
Tôi đang cho mấy đứa con đi ngủ thì nhận được điện thoại từ Việt Nam. Người đầu
dây là anh Sơn – một chủ ghe ở tỉnh Quảng Ngãi: Dũng ơi, làm ơn cứu nạn cứu khổ
giùm.
12 ngư dân của tôi đang đánh bắt ở vùng biển nước mình
thì bị bão đánh chìm ghe. Họ điện về nói đã trôi dạt mấy ngày nay theo hướng
nam về vùng biển Philippines. Họ đang cố đu bám vào thuyền thúng trôi dạt giữa
biển. Anh nhờ người ở đó cứu giùm, không để đến sáng mai lạnh quá họ chết hết.
Ngay trong đêm, bằng tất cả mọi mối quen biết, anh Dũng xác định lại chính xác
tọa độ nơi 12 ngư dân bị nạn rồi lập tức cầu cứu hải quân Philippines…
Ủa, cái ông Dũng này là ai mà sao rảnh rỗi và “bao
la” dữ vậy cà? Xin hãy nán đọc thêm một đoạn ngắn nữa, về người
đàn ông Việt Nam vô cùng nhân ái và tháo vát này:
Một lần khi anh Dũng đang mải miết phiên dịch cho các ngư
dân ở tòa án đến nỗi quên đi đón vợ, thế là vợ anh tự thuê xe chở cả bao dép
bán dở đến tòa án tỉnh để tìm. Lúc này tôi mới biết người đàn ông thông thạo ba
thứ tiếng Việt, Anh, Philippines này là một người bán giày dép trên hè phố…
Coi: một người dân Việt lam lũ, vợ dại con thơ, đang
lưu lạc nơi đất lạ xứ người mà chăm lo cho những đồng hương của mình
từ A tới Z (cung cấp toạ độ nơi ngư dân bị bão đánh chìm thuyền cho
hải quân Phi, tham vấn với luật sư bản sứ, làm cầu nối giữa những ngư dân
bị nạn và chính quyền địa phương, vào tù thăm non tiếp tế cho đồng bào
đang bị giam dữ, rồi cùng đi với họ ra toà …) như vậy thì các Toà
Tổng Lãnh Sự và Đại Sứ Quán VN làm gì ?
Làm… tiền!
Chớ họ còn có lựa chọn nào khác nữa đâu, theo như
nhận xét của blogger Hương Vũ: “Sống
và làm việc cách công chính như nhân viên sứ quán các nước khác, nhân viên sứ
quán VN chỉ còn cách cắn dép gặm không khí qua ngày.”
Bởi vậy, đừng ngạc nhiên (và cũng đừng buồn) khi
thấy trên trang mạng xã hộ dân sự (Tôi & Sứ Quán) có
những dòng chữ rầu rĩ thế này đây:
- Lãnh
sự quán Việt Nam tại San Francisco xin lỗi và hoàn trả tiền lạm thu sau
khi một thành viên Tôi và Sứ quán khiếu nại suốt 5 tháng.
- Thành
viên Tôi và Sứ quán phản ánh lạm thu ở Đại sứ quán Việt Nam tại Ottawa,
Canada tới các đại biểu quốc hội sau khi không nhận được phản hồi từ Bộ
Ngoại giao Việt Nam và các cơ quan có thẩm quyền.
- Thành
viên Tôi và Sứ quán phản ánh tình trạng lạm thu ở Đại sứ quán Việt Nam tại
Paris tới Bộ Ngoại giao Việt Nam.
- Sứ
quán VN ở Bỉ “chưa sẵn sàng đối thoại.
Ngay tại Việt Nam mà qui vị lãnh đạo có ai thiết tha
gì đến chuyện bảo vệ ngư dân, ngư trường, biển đảo, môi trường, và
sức khoẻ của người dân đâu (tất cả chỉ chăm lo vơ vét thôi) thì trách
chi những anh quan sứ.