GỞI CÔ GÁI TAM KỲ, ĐẤT KHỔ
Em lớn lên theo những vồng khoai
vồng khoai lang chảy dài cồn cát
cái nóng se khô, cơn mưa dứt hạt
em le te đội nón qua cầu
Em đạp xe đi học trường làng
mẹ gắng cho em kiếm ba mớ chữ
cắn chữ làm đôi đọc thư tình anh gởi
cái nghĩa yêu đương mù mịt quá chừng
Rồi mười lăm tuổi lên trung học
khung trời thị xã, cổng trường vôi
áo dài như bướm bay phất phới
em mang theo hồn anh đi đâu?
Cô nữ sinh quê lên tỉnh học
rất đẹp như trời buổi chớm thu
cái hồn nhiên cùng màu lụa trắng
làm anh xao động giữa sa mù
Tình ta như vồng khoai trên cát
bát ngát là hoa tụ với cành
bát ngát lòng anh muôn cánh hạc
giữa trời thị xã rộng thênh thang
Rồi chiến tranh
chia biệt con người
em giạt về đâu
anh chẳng biết
cuộc tình ta chưa
lời chia biệt
mà em xa ngút mắt
anh rồi
Cuộc chiến tranh
như loài bạch tuộc
cuốn trôi anh,
lên thác, xuống ghềnh
cuốn trôi em, rạc
rài, hun hút
cô gái Tam Kỳ, đất
khổ lênh đênh
Thời gian... mười
năm, hai mươi năm
ơi thời gian vô
tình quá đỗi
anh gặp lại em
ngày Tam Kỳ gió nổi
cái nóng khô ran
như đôi mắt em chừ
Đôi mắt em xưa là
một dòng sông
có bóng dáng anh
lung linh trong đó
đôi mắt em nay
như cánh buồm đen
cô gái Tam Kỳ, suốt
đời nhỏ lệ
Thời gian qua...
đã mấy mươi năm
nhánh sông tuổi
thơ vẫn còn chảy mãi
Tam Kỳ và ta một
thời thơ dại
đốt đuốc tìm hoài
cái thuở mười lăm
Đốt đuốc soi cái
chỗ em nằm
và soi lại ta
vùng thơ ấu cũ
thương quá em ơi
anh không đủ chữ
giảng nghĩa giùm
anh cái chữ ân tình
Cô gái Tam Kỳ, đất
khổ của anh
bây giờ ra răng,
muôn đời rứa hỉ.
MỘT THUỞ TAM KỲ
Hồn rất lạ giữa bến
bờ mông quạnh
ngày đi qua miền
viễn xứ long đong
có một chút nắng
vàng trong cốc lạnh
mùa xuân xưa còn
vọng tuổi thơ hồng
Có một dạo em ngồi
hong tóc ướt
áo vàng bay chiều
lạc lối đi về
nghe tim gọi từng
đêm lòng thổn thức
vết son nào còn lại
nỗi si mê
Có một chút lòng
em còn để lại
chút hương thơm của
một thuở Tam Kỳ
năm tháng ấy còn
in mùi hoa dại
áo trắng bay cho
lòng ta tình si
Một chút nắng một
chút mưa một thuở
cõi lòng ta mưa gió
tạc ngùi ngùi
em giữ mãi trong
lòng ta nỗi nhớ
và mùi hương ngào
ngạt mãi khôn nguôi
Trần
Yên Hòa