NGÀY MƯA KHÔNG DỨT
đứng bên kia đường
nhìn cơn mưa ngây ngất trút xuống
nỗi bất bình chín muồi
đôi chút ngạo nghễ
ngày làm biếng của mây trời
ngao ngán tê môi
ngồi bên này đường
tôi trôi mải mê trong kỳ bí
bủa vây độc thoại chờ định hình
gió lùa qua cánh cửa khép hờ
chuỗi ngày bất ngờ trầm lắng
theo dòng nước cuốn trôi
thời gian giãn nở
tôi co thắt trong tận cùng mênh mông
bỏ lại phía sau tháng ngày bươn bã
đây bát cơm đầy...
ĐÊM DÀI CHƠI VƠI CHẮP CÁNH
mỗi tối hắn lang thang trong vô thức
sau một ngày cặm cụi tha từng hạt thóc
qua đồi cao lũng sâu xao xác tiếng chim
tiếng kêu khẩn trương thúc dục trí nhớ vẩn đục
mớ rêu phong đan chồng chéo chằng chịt
dày đặc rối rắm tựa mô hình thời không tưởng
hắn đói tiếng dương cầm ngọt lịm vụt thoát
từ ngôi nhà trước sân có cây hoàng lan
ngậm ngùi trong ký ức khói sương mờ mịt
hắn đói mùi cá kho tộ
đói tô canh chua của mẹ
(như đói độc lập tự do hạnh phúc ̶ ̶ ̶
không phải thứ logo biểu tượng vô nghĩa)
đói từ trong xương tủy
đói trong tận cùng DNA
từ ngôi nhà trước sân có cây hoàng lan sum sê
huyền thoại nở trăm phiên bản
chơi vơi trong điệp khúc dịu dàng thánh thót
giữa những tượng thú kỳ quặc
nhăn mặt nhe răng giương móng vuốt chực chờ
trong đêm đen trực giác rộng mở
mùi hoàng lan ngào ngạt nồng nàn
hắn quỳ trên nền đất khổ hạnh triền miên
khao khát uống cạn dạ khúc côn trùng
lắng nghe cảm xúc nhởn nhơ chắp cánh
và trong bầu trời đêm không trăng không sao
những giọt nước mắt cay xè
lặng lẽ lăn trên khuôn mặt khắc khổ của mẹ
ngày lại ngày qua
nào ai biết
nào ai hay
đây bát cơm đầy...
Quảng
Tánh Trần Cầm