CHIẾC xe ca từ phi trường đưa anh về thị xã. Nhà cửa phố chật
như thu nhỏ lại, co ro dưới những mái ngói đỏ. Đã hết mùa đông chưa, nhưng mùa
lạnh đó có qua đi thì cũng bắt đầu vào mùa xuân, trời lạnh không kém.
Anh đi bộ trên con dốc cao, miệng lập cập thở đầy khói trắng. Trời không có ánh nắng, da thịt không giọt mồ hôi. Những người đi đường ở đây đều trở nên to lớn thùng thình trong mấy lớp áo ấm dày cộm, ngoài còn choàng áo manteau và khăn len quấn kín cổ. Riêng anh thì không, anh mặc áo sơ mi xắn tay lên tận cùi chỏ như thường lệ, cổ áo để hở; bít tất mỏng và bàn chân như đau buốt tê tái trong chiếc giày sắp rách đế.
Từ lâu, anh chỉ ở lì tại Sài Gòn. Một thành phố nóng, rất nóng, tắm một
ngày hai lần vẫn còn nhột nhạt mồ hôi. Áo mỏng bỏ ra ngoài, chân đi dép lè phè,
mỗi buổi trưa nắng nung lửa trong không khí làm anh không ngủ được, anh phải ra
quán cà phê ba Tàu góc đường, gác chân lên ghế, mượn một tờ nhật báo rách nát
in đầy chữ Tàu chằng chịt để phe phẩy quạt, và uống một chai bia lớn thêm với
thật nhiều đá lạnh.
Nhưng ở đây, nghĩ đến những thỏi đá lạnh, những ly kem bốc hơi... trời ơi, anh
thấy run ớn người như bị nhét cả một đống nước đá bào chảy tràn lan trên da bụng.
Mặt mũi chân tay như se lại, mốc khô, da lấm tấm sần sùi như một đùi gà luộc,
môi khô cứng sần sượng, điếu thuốc lá cháy tàn kẹp phỏng giữa kẻ tay một lát mới
nhận ra.
Trời lạnh thì thú vị tuyệt vời rồi. Nhưng với điều kiện phải nhốt mình trong
hai ba lớp áo ấm, hay cuộn mình trong chăn lơ mơ đọc sách, hay ngồi trong một
phòng nhỏ ấm áp, tay bỏ vào túi quần, nghe nhạc, âm điệu dịu dàng bất tận, thêm
một chiếc gạt tàn đầy ắp tàn thuốc lá... Xin thêm một bình hoa hồng hay hoa cúc
cho có vẻ đông đúc quây quần, thêm một cánh cửa sổ nhìn ra hàng trăm mái nhà dưới
chân đồi, dưới thung lũng. Và thêm nữa… thêm nhiều nữa, hai bàn tay giá lạnh siết
chặt quấn quýt mười ngón đan vào nhau, và ngón áp út của nàng xin hãy khoan đeo
nhẫn cưới hỏi gì hết. Cũng còn thiếu, xin thêm nữa... một nụ môi hôn chết điếng
người không chịu dứt ra cho đến khi rã rời. Thêm nữa, hơi ấm nóng rực của thân
thể nàng ôm chặt, mềm mại theo làn áo len có những sọc nhỏ. Cứ ôm nhau như thế
mãi, người nàng ấm lắm, nhất là ở chỗ trước ngực và lũng sâu, những chỗ kín đáo
bí mật nhất là những hang động sâu thẳm sung sướng ngất người.
Và cứ xin thêm nhiều nữa (phải biết đòi hỏi, phải mở miệng xin mới có chứ) cho
đến lúc cả hai hợp tác với nhau đuổi cái lạnh chạy dài mất biệt, không ai còn
thấy lạnh nữa, không cần áo ấm, khăn quàng gì nữa, không cần bất cứ một mảnh quần
áo gì cả trên người... À, lúc đó, ái tình, mặt trời đỏ ối chói lòa trong miền
tuyết giá. Ái tình, mặc áo len thượng hạng bằng da gấu cho những thân thể trần.
Chà... anh phải ghi nhớ điều này vào trong óc mới được: không phải chỉ có bốn
mùa xuân hạ thu đông mà thôi, còn có thêm một mùa thứ năm nữa, mùa ái tình, ở
xen lẫn chen chúc trong tất cả bốn mùa kia, và nó không lạnh run, không nắng
cháy, không lá rụng, không hoa nở gì cả. Mùa ái tình chắc chắn không phải là
mùa lạ lùng nhất, nó trộn lẫn tan hòa vào nhau tất cả những hoa lá, ánh nắng,
gió mưa. Tuyệt diệu biết bao.
Nhưng đáng buồn thay. Giờ đây, lủi thủi một mình ở Cao Nguyên vào lúc sáu giờ
chiều, những điều trên đây chỉ là ảo ảnh. Như trong chuyện bằng hình màu, có gã
thuyền trưởng rậm râu khát nước cháy cả cuống họng ở sa mạc, mắt nhấp nhem thế
nào mà trông chú nhỏ Tin Tin hóa ra một chai rượu vang quý lâu đời,
° ° °
Anh đứng ngơ ngác giữa phố, chợ chiều vắng người dần. Thành phố sửa soạn mau
chóng cho một đêm xuống, chắc là phải rất âm u hoang vắng. Vì ở đây có gì đâu,
không ánh đèn màu của phòng trà, rạp hát bóng thưa thớt người, lạc lõng vang một
bản nhạc xưa cũ nghe rè rè, thiếu những hàng quán lấp lánh ánh sáng sau lớp
kính thủy tinh choáng lộn, đường vắng hẳn bộ hành dạo chơi qua lại. Ở đây, vào
buổi tối, nghe nói người ta chỉ tụ họp bên cạnh lò sưởi, cửa ngõ đóng sớm
vì chẳng mong ai đến thăm nhà trong lúc này.
Thế mà trước khi hai cánh cổng lởm chởm những cọc gỗ nhọn được kéo ập vào nhau,
bao quanh bằng một sợi dây xích sắt. Trước đó chỉ một phút, trời chưa tối hẳn,
anh đã lách mình vào kịp.
Đống củi chất ngổn ngang trong sân nhà với một cây búa dùng để chẻ củi vứt cạnh
bên, hình ảnh đó làm anh thấy ấm lòng. Dấu hiệu hứa hẹn những thanh củi và diêm
bào đốt bùng trong lò sưởi, lửa màu huyết dụ nóng ran người và lung linh.
Cây hoa anh đào trong vườn không cho thấy màu hồng thắm vì đã khuất lấp trong
bóng chiều tà. Những bông cúc dại có lẽ là màu tím, vương vãi trên bồn cỏ và
hai bên cổng vào sân.
Anh hút thêm một điếu thuốc, ngồi xuống trên một đống củi lớn, bồn chồn nhìn
quanh quẩn khắp ngôi nhà. Chẳng có gì lạ, sau vài ba năm anh không thấy mặt nó.
Cũng mái ngói đỏ, dầu ủ dột màu rêu buồn bã, tường vẫn quét màu vôi hồng, loang
lổ lợt lạt nhiều chỗ, những cánh cửa đều đóng kín và tối đen, chỉ trừ một chút
ánh sáng vàng hắt ra từ một khung cửa cao, ở tầng gác trên.
Chỉ có thế, và dĩ nhiên vẫn còn cây cầu gỗ nhỏ làm lối ra vào vì ngôi nhà tình
cờ xây ở một nơi cách mặt đường một bờ ao khá sâu. Những thanh gỗ xếp làm chiếc
cầu tạm đã mục, trơn trợt và rung rinh dưới bước chân anh, anh không chắc nó sẽ
không sụp đổ dưới những bánh xe bò.
Nhưng dẫu sao, anh đã vào sân nhà rồi, chần chờ một lát; gió rít từ những cánh
rừng chung quanh thổi mạnh thêm. Thị trấn ngoài kia như mất hút, biệt tích
trong lòng thung lũng tối, dầu lốm đốm mỗi nhà một ánh sáng nhỏ, nhưng mù mờ xa
xăm quá.
Anh không chịu nổi cái lạnh, anh tê điếng người và nghĩ rằng mình sẽ trở thành
một cây mùa đông chết cứng nếu cứ ngồi ngoài trời như thế này mãi. Anh vòng tay
trước bụng, gù gù mình xuống thấp cho bớt lạnh, rồi lóng cóng bước lên bậc thềm.
Tay anh gõ vài tiếng e dè ngoài cửa kính. Tiếng động cọc cọc gởi trả lại cho một
mình anh. Anh tiếp tục gõ cửa, tiếng động mạnh mẽ nôn nóng hơn nhưng cũng trả lại
trong tai anh một cách buồn bã.
Anh ngước mặt trông ngóng ánh sáng duy nhất từ căn phòng trên. Nhưng mọi sự đều
bất động, căn nhà vẫn đầy bóng tối ù lì câm nín.
Anh đấm cửa bằng bàn tay nắm chặt lại, tấm cửa gỗ mỏng manh nhưng anh có cảm tưởng
như một bức vách dày cứng.
Anh lặng người muốn khóc, áp mặt vào cửa, mắt nhắm nghiền lát lâu rồi lại mở ra
trừng trừng cố nhìn xuyên qua những kẽ hở của cánh cửa. Tối đen. Anh mở miệng định
la lên, định gọi tên một người bỗng anh sợ hãi dừng lại. Anh không xứng đáng gọi
tên người đó.
Anh mệt lả người trong cơn đói và lạnh, đầu gối anh lại quỵ xuống dần. Anh
sắp sửa thiếp ngủ dưới mái hiên, bỗng ánh đèn đột ngột bừng sáng trong nhà, lan
ra từ khe cửa. Có tiếng chân người rón rén tiến lại gần cánh cửa. Anh mừng rỡ
gõ thêm vài tiếng. Bên trong hình như có tiếng thở mạnh lo sợ. Rồi tiếng nói cố
gượng vẻ cứng cỏi vẳng ra.
- Ai đó ?
Anh đã nhận ra tiếng đàn bà quen thuộc ấy. Sợ hãi lẫn vui mừng nôn nao hỗn loạn
trong người anh. Anh ấp úng cố trả lời :
- Tôi...
Bên trong lại rơi vào cảnh lặng thinh nghe ngóng. Anh lắp bắp nói tên mình cho
người đàn bà trong nhà biết. Một lát sau. Ở trong vẳng ra tiếng nói, hết vẻ lo
lắng nhưng nghe rất khô khan lạnh lùng, và chính điều đó làm anh giá lạnh hơn cả.
Hơn tất cả. Núi rừng, mưa, gió, đêm mùa đông... đều ít lạnh hơn tiếng nói thân
thiết nhưng giờ đây sắc nhọn đâm đau vào lòng anh.
- Anh về đây làm gì nữa ?
Anh run rẩy nói nhỏ:
- Anh không biết... Em mở cửa cho anh vào.
- Nếu không biết thì vào làm gì ?
- Anh lạnh... ở ngoài này trời lạnh lắm.
- Tôi biết, đây miền núi mà.
- Nhưng bây giờ trời lạnh quá, hơn lúc trước nhiều... Em, đã hết mùa đông chưa
?
Có tiếng hứ giọng rồi tiếng mai mỉa:
- Anh mà còn để ý đến mùa đông mùa thu gì à ?
- Thôi... em. Anh sẽ nói chuyện nhiều sau... nhưng mở cửa cho anh vào đã... em,
nhà còn lò sưởi chứ?
- Còn. Nhưng tôi tắt lửa rồi, mấy lúc này hay đi ngủ sớm.
- Để anh chụm lửa lại, nhưng... anh phải vào nhà đã. Mở cửa cho anh...
Giằng co giữa hai người một lúc lâu, và anh nghĩ rằng mình sẽ chết mất nên bao
nhiêu hơi nóng hiếm hoi còn sót lại trong người cứ bay mất theo nhưng lời van
xin năn nỉ. Anh im lặng không nói gì thêm nữa, thân hình anh tựa sát vào cửa,
tay gõ trên lớp gỗ một cách đều đặn đến chai lì.
Bỗng chốc có tiếng chìa khóa lách cách trong ổ, cánh cửa hé mở cùng với giọng
nói của một người đàn bà :
- Vào đi. Tôi cho anh năm phút thôi rồi anh đi đâu tùy ý.
Anh chạy ào vào trong nhà, cổ lết đến chiếc ghế bành để thả rơi người xuống co
ro trong lòng nệm ấm. Anh đưa cả hai cánh tay vào lò sưởi nhưng như lời nàng
nói, lửa đã dụi tắt lừ lâu. Anh quỳ gối xuống sàn nhà khom mình khơi diêm bào
phủ lên những cây củi thông nhỏ cháy nửa chừng, anh quẹt diêm châm lửa, phút chốc,
lò sưởi bùng lên ánh lửa đỏ nhảy nhót hơi nóng cuồn cuộn thấm dần trên da thịt
anh.
Anh cảm thấy dễ chịu đôi chút. Bây giờ anh mới quay đầu lại nhìn người đàn bà.
Nàng nãy giờ vẫn đứng yên, hai tay thu dấu dưới tấm áo choàng xám thùng thình
dài đến tận gót. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh, và ánh mắt nàng lạnh lẽo như một
giọt mưa đá.
Ngày ấy... có lẽ rằng mới hơn hai mươi tuổi, thế mà chỉ mới vài năm qua, trông
nàng đã mệt mỏi già dặn như một bà góa phụ. Tóc nàng, ngày xưa đen nhánh chảy mềm
thân yêu trong tay anh, vì anh đã có dịp cài trên đó một bông hoa sứ trắng... giờ
đây mái tóc nàng bịt kín trong tấm khăn quàng đầu. Thân hình nàng cũng thay đổi
hay có lẽ anh không thấy được vẻ mảnh mai mềm mại khi chiếc áo ấm dày màu đen
che phủ tất cả.
Nàng làm anh đau lòng, ngày xưa nàng đâu có tiêu điều như thế này. Anh gượng mỉm
cười với nàng, hai tay đưa về phía nàng như muốn ôm trọn tấm thân nồng nàn yêu
dấu ấy trong tay.. Nhưng nàng đã quay mặt đi giận dữ.
Anh chợt thấy trên sập tủ gần anh có đặt một chiếc bình sứ cũ cắm vài bông hồng
màu vàng, ngày xưa nàng đâu thích loài hoa này. Gần đó là một chiếc máy hát kiểu
thật xưa, có một đĩa hát đầy bụi đang đặt sẵn sàng trên máy, hình như nàng vừa
nghe một đoạn nhạc nào đó nửa chừng rồi tắt.
Anh cũng muốn nghe một chút nhạc trong lúc này nhưng anh không dám cử động gì
nhiều. Không khí trong phòng, dầu bây giờ đã ấm áp chút ít nhờ ngọn lửa và tiếng
nổ tí tách của củi, nhưng vẫn còn căng thẳng như sắp sửa nổ bùng tan vỡ nếu anh
có một cử động mạnh bạo nào.
Anh duỗi chân ra cho đỡ tê cóng, hơi ấm đã dần dần trở lại trong người anh. Anh
ngậm một điếu thuốc, châm lửa từ lò sưởi nóng rực. Khi anh quay lại, nàng đã bỏ
đi đâu mất, đèn dưới bếp chợt sáng lên và anh nghe thấy những tiếng vui tai của
ly tách chạm nhau.
Lát sau, khi anh mơ màng thiếp ngủ, một chiếc tách dằn mạnh trên thành ghế cạnh
anh làm anh giật mình nhổm dậy. Nàng lạnh lùng chỉ vào tách cà phê đang bốc
khói và một mẩu bánh mì, miếng phó mát trắng nhỏ. Anh mỉm cười cảm ơn nàng
nhưng nàng vội quay lại, đưa tấm lưng câm nín trước mặt anh. Anh vội vã nhai
bánh mì rào rạo thật ngon lành trong khi bụng đói. Và sau cùng là một hớp cà
phê nóng.
Bây giờ, mới có tiếng nói của nàng :
- Mấy năm nay anh làm gi ?
Anh đặt tách cà phê xuống bàn, bối rối :
- Anh viết... một vài thứ, có lẽ anh là... nhà văn.
Giọng nàng mỉa mai :
- Chà... nhà văn, chữ nghĩa... nghề đẹp lắm. Nhưng anh đã viết được những thứ
gì?
Anh gượng cười, lúng túng:
- Anh viết... những chuyện tình.
Nàng bĩu môi tỏ vẻ khinh miệt, tiếng nói nàng chua chát :
- Chuyện tình? Anh mà biết gì về tình yêu?
Anh không trả lời nàng được. Anh cúi đầu lặng thinh xấu hổ. Phải, nàng nói
đúng, anh mà biết gì về tình yêu.. Ngày đó anh và nàng có nhau, gần gũi trong
tay, anh suốt ngày thủ thỉ bên tai nàng những lời yêu thương ngọt ngào, và dìu
nhau trong hoàng hôn êm ái trên những con đường mòn của đồi thông vắng lạnh,
bên hồ, quán cà phê, thung lũng... Anh đã nói tiếng yêu cả triệu lần cho nàng,
một đêm thân xác nàng hừng nóng trao phó cho anh đang cuồng si ham muốn, đêm đó
vào mùa thu, thân thể cả hai tan tành trong nhau không gìn giữ lại một chút gì
và anh đã nhắc đến một hôn lễ vào mùa đông sắp đến. Thế rồi, anh bỏ nàng, bỏ tất
cả những dấu chân đã in trên lớp đất đỏ miền núi này, anh lao đầu xuống những
thành thị lộng lẫy quyến rũ với tham vọng, tiền bạc, những gái chơi giang hồ
qua đường... và gì nữa... và những ánh sáng ma quái thu hút anh làm con đom đóm
vật vờ trong nhiều năm cho đến ngày ngã gục, xơ xác trở lại đây. Như thế, anh
làm sao còn dám nói gì về tình yêu ?
Nàng ngồi xuống trên ‘‘đi văng’’, nhưng cách anh một khoảng xa, nàng tiếp tục hỏi
:
- Anh có viết gì về cái chết không ?
- Chưa
- Dĩ nhiên rồi. Anh mà biết gì về chết chóc. Mẹ tôi đã buồn rầu và sinh bệnh vì
tôi, vì anh. Bà mới chết năm ngoái.
Trời còn lạnh nhưng vài giọt mồ hôi lấm tấm trên trán anh. Anh ôm lấy đầu như
muốn bịt kín trí não lại, không dám nghe điều gì nữa.
Nhưng giọng nàng vẫn tiếp tục lạnh giá sắc bén như trong ngày phán xét.
- Anh có viết gì về đau đớn, và tội ác không ?
- Chưa...
- Bởi vì anh chẳng biết gì về chuyện đó cả. Anh nhắm mắt làm lơ vô trách nhiệm,
vô tội vạ để chỉ mình tôi hứng chịu...
Giọng nàng chợt run rẩy nhưng nàng cố gượng tỉnh táo và bình thản để tiếp tục :
- ...Tôi phá thai rồi đó. Chắc anh không biết mình đã có một đứa con...
không... chưa phải, chỉ mới một cái bào thai mấy tháng.
Mồ hôi chảy dài trên sống lưng làm anh rùng mình lạnh buốt. Anh ngã quỵ trước
lò sưởi, cho cả hai bàn tay vào gần như nắm lấy những thanh than củi cháy rực
nhưng vô ích, cái lạnh đã trở lại và lần này không có một lò sưởi nào xua đuổi
được.
Có lẽ nàng vừa chùi vội nước mắt trong tay áo nhưng nàng ngẩng đầu lên ngay,
nét mặt cứng cỏi trơ lạnh. Nàng nhếch mép, không phải là để cười, môi nàng chỉ
toàn là dấu hiệu khinh miệt :
- Anh là một nhà văn tồi.
Anh đau đớn lặng người như vừa bị ai đánh mạnh vào một vết thương cũ. Tính anh
nhạy cảm đến độ mỗi khi nghe thấy một lời chê bai nào dầu nhẹ nhàng đến đâu,
cũng làm anh buồn bã. Nhưng lần này, những lời nói của nàng đánh thốc vào bụng
anh dữ dội làm anh đau nhói.
Bởi vì anh biết nàng nói đúng. Rốt cuộc, anh là một nhà văn tồi, một kẻ tồi bại,
một người huênh hoang kênh kiệu với những điều rỗng tuếch trong khi chân hụt hẫng
dưới hố sâu, sẽ làm anh tan xác bất cứ vào lúc nào.
Anh đã sống, đã biết, đã thông cảm được gì với Tình Yêu, Cái Chết, Đau Đớn, Tội
Ác...? Thế mà anh đã nóng nảy vội vàng đuổi theo tiếng cười giả tạo hời hợt bên
ngoài, đã được nghe những tiếng vỗ tay hoan nghênh của đám người bỏ tiền ra mua
vui trong chốc lát. Anh thua kém nàng xa. Nàng ôm ấp một mình với nỗi đau đớn
bao la của nàng, còn anh lố bịch đi rêu rao những lời ngọt ngào mua chuộc.
Tiếng chuông đồng hồ bỗng đánh kinh cong rời rã. Giọng nàng quyết liệt:
- Đã quá năm phút rồi. Tôi sắp đi ngủ. Bây giờ anh có thể đi, khỏi cần lén lút
như trước nữa.
Anh thẫn thờ đứng dậy. Lò sưởi đã tắt vì anh không buồn chụm thêm củi. Anh nghĩ
đến trời đêm cao nguyên rét lạnh khủng khiếp bên ngoài, và có lẽ trời đang mưa
lất phất.
Nhưng anh không còn mặt mũi nào để cầu xin một xó nhà ngủ lại nữa. Anh run rẩy
tiến đến cánh cửa đã mở sẵn, có nàng đứng chờ đợi bên cạnh. Một ngọn gió từ
ngoài kia, có lẽ từ trên đồi, thổi hắt vào làm người anh gập đôi xuống muốn gãy
vụn ngã nhào trên sàn nhà. Nhưng lần này, anh cắn môi cho đến bật máu, cương
quyết ra khỏi nhà.
Nàng chăm chăm nhìn anh, nàng bỗng nói, vẫn không có một chút dịu dàng nào cả.
- Chờ một chút. Tôi đi lấy cho anh một cái áo ấm cũ. Tôi không muốn thấy sáng
mai anh nằm chết cóng trước sân.
- Anh sẽ cố đi xa khỏi nhà, càng xa càng tốt... Gần đây chắc có khách sạn
nào...
- Tôi không biết.
Anh ra khỏi nhà, đứng dưới mái hiên chờ nàng. Trong chốc lát, nàng đi ra, đưa
cho anh một chiếc áo len kiểu đàn bà sờn cũ, áo lông cừu màu xanh nhưng đã rách
nhiều chỗ, nhất là ở hai cùi chỏ.
Anh nói cảm ơn nhưng không mặc vào, và bước đi. Giọng nói nàng nhỏ lại sau lưng
anh:
- Mặc vào đi cho khỏi chết rét. Và... lần sau... lên xứ lạnh, nhớ mặc thêm áo ấm.
Anh quay đầu lại:
- Có lần sau... nào nữa không ?
Nhưng nàng đã đóng sập cửa. Một lát sau, cửa sổ duy nhất có ánh sáng, phòng
nàng, cũng tắt đèn. Ngôi nhà đen lầm lì như nấm mồ.
Anh đã bước ra đến đường, không quên đóng kín lại ngõ vào như sợ rằng mình sẽ yếu
đuối trở lại.
Trời tối đen, lạnh kinh hồn, dễ sợ.
Hoàng
Ngọc Tuấn