Thỉnh thoảng, báo chí quốc doanh vẫn có mấy mẩu tin
ngăn ngắn về Lễ Trao Huy Hiệu Tuổi Đảng cho đồng chí này hay đồng
chí nọ. Ngoài Việt Nam, dường như, không đâu có cái thứ “lễ lạt”
nhạt nhẽo và chán phèo như thế cả. Xứ sở này, không chừng, cũng
dám là nơi duy nhất mà danh tính của một cá nhân thường kèm theo
tuổi … đảng:
- Nguyễn
Thị Bình 75
- Lê
Khả Phiêu 73
- Lê
Đình Kình 58 …
Trong một chế độ đảng trị thì thâm niên tuổi đảng quả là một thành tích đáng kể nhưng đó không phải là một thứ “kim bài miễn tử” (hay miễn tù hoặc miễn bị sách nhiễu/bạo hành) nếu đảng viên đi … trật đường rầy!
RFA cho
biết: “Cho đến khi bị Cảnh sát cơ động Hà Nội bắn chết vào ngày 9-1-2020, thủ
lĩnh tinh thần của người dân Đồng Tâm, cụ Lê Đình Kình vẫn còn là một đảng viên
đảng Cộng sản có hơn 55 năm tuổi đảng.”
Cách đó chưa lâu, vào hôm 15 tháng 4 năm 2017, ông Lê
Đình Kình (LĐK) cũng đã bị “hành hung” đến
trọng thương và phải nằm nhà thương gần đến chục ngày.
Ủa! Chớ ổng đã phạm phải lỗi lầm gì mà Đảng
xuống tay (và nặng tay) dữ vậy cà?
Chuyện cũng hơi dài dòng nhưng không có chi là khó
hiểu. Tuy là một đảng viên lão thành nhưng LĐK không “nhất trí” với
đường lối và chủ trương (“Đất
đai tuy thuộc sở hữu toàn dân nhưng do Nhà nước quản lý) của Đảng. Đã
thế, sau khi bị hành hung đến độ phải nhập viện vì cái quan niệm
(“trật lất”) của mình, ông vẫn thản nhiên tuyên bố: “Các anh
có đưa máy chém chém ngay đầu tôi đi chăng nữa, thì tôi vẫn giữ quan điểm đây
là đất nông nghiệp của xã Đồng Tâm.”
Nói năng linh tinh như thế, dưới chế độ hiện hành,
là một cách vời họa vào thân. Họa vốn “vô đơn chí” nên chả phải tìm
kiếm đâu xa mà ngay chính người dân địa phương đã vô tình đón (và đưa)
ông LĐK vào … cửa tử.
Báo Tuổi
Trẻ đi tin: “Sau 10 ngày điều trị tại Bệnh viện Việt Đức do bị gãy
xương đùi, chiều 2-5, cụ Lê Đình Kình đã được đưa về với gia đình tại thôn
Hoành, xã Đồng Tâm, Mỹ Đức, Hà Nội… rất đông người dân Đồng Tâm đã xếp hàng dài
từ ngoài đường làng đến trước cổng nhà cụ Lê Đình Kình để chào đón cụ Kình trở
về.”
Nếu đám đông đừng “mừng đến rơi nước mắt” khi LĐK
được xuất viện, và đừng tôn vinh nhân vật này là “thủ lãnh tinh
thần” thì chưa chắc lão nông phu chân chất của xã Đồng Tâm đã bị
thảm sát, và thảm họa cũng đã không xẩy ra cho cả gia tộc của ông.
Tại Việt Nam, “các đồng chí ở trên” không chỉ toàn
quyền trong chuyện lãnh đạo mà họ còn độc quyền làm lãnh tụ nữa
cơ. Với chủ trương toàn trị, họ không thể dung thứ cho bất cứ một
loại “thủ lãnh tinh thần” nào sất. Cỡ chủ tịch xã nghỉ hưu mà được
đám đông dân chúng công kênh, hoan hô (vì thái độ bất tuân) thì buộc
phải bị loại thôi. Ông bị sát hại bằng súng tại nhà vào hôm 9 tháng
1 năm 2020.
Cái chết của ông khiến cho không ít kẻ bàng hoàng,
và lắm người đã rơi nước mắt. Nhà thơ Bùi
Chí Vinh cảm thán:
Tru di ta viết một bài hành
Chuyện xưa giờ tái hiện sử xanh
Đồng Tâm có cụ Kình giữ đất
Chẳng ai ngờ bụng rạch, thây phanh
Hai con án chết đầy oan khốc
Một cháu chung thân xử rành rành …
Vụ bà Lê Thị Dung, một đảng viên khác (Bí Thư Chi Bộ
Trung Tâm Giáo Dục Huyện Hưng Nguyên) thì hơi khác. Báo Tuổi
Trẻ, đọc được hôm 13 tháng 6 năm 2023, cho hay:
Sau hai ngày xét xử, chiều 13-6 hội đồng xét xử phúc thẩm
TAND tỉnh Nghệ An đã tuyên phạt bị cáo Lê Thị Dung mức án 15 tháng tù về tội lợi
dụng chức vụ, quyền hạn khi thi hành công vụ…
HĐXX nhận định tòa án cấp sơ thẩm tuyên phạt bị cáo Dung
mức án 5 năm tù là quá nghiêm khắc, do số tiền bị cáo hưởng lợi (gần 45 triệu đồng)
là không lớn, nhân thân bị cáo tốt, bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ. Việc cấp
sơ thẩm chưa xem xét hết các tình tiết giảm nhẹ của bị cáo Dung là áp dụng thiếu
sót, cần rút kinh nghiệm.
HĐXX đã tuyên phạt bị cáo Dung 15 tháng tù, tính từ ngày
bị bắt giam 28-3-2022 về tội lợi dụng chức vụ, quyền hạn khi thi hành công vụ. Như
vậy, cuối tháng 6-2023, bà Dung sẽ chấp hành xong án phạt. Trước đó, trong
phiên tòa sơ thẩm, cô Lê Thị Dung bị tuyên mức án 5 năm tù.”
Tuy HĐXX đã “rút kinh nghiệm” và cũng hết sức quan
tâm đến “các tình tiết giảm nhẹ” nhưng bản án 15 tháng tù – xem
chừng – vẫn cứ khiến cho lòng người sôi sục:
- Ngô
Trường An : “Không được! Tòa phải tuyên vô tội thả ngay cô Dung tại
tòa, xin lỗi và bồi thường.”
- Nguyễn Vũ Bình: “Đây là
một trường hợp vô cùng thú vị để nghiên cứu về một hệ thống khuyết tật bao
gồm những con người khuyết tật hãm hại một người trung thực, thẳng thắn và
không có bất kỳ một tỳ vết gì.”
- Đoàn
Bảo Châu : “Tôi tin rằng phiên toà phúc thẩm vừa diễn ra là một
phiên toà RÁCH NÁT. Muốn xoa xuýt dư luận, hạ nhiệt bức xúc nhưng không đủ
dũng cảm và phục thiện để tuyên bố vô tội.”
- Thái Hạo: Tôi
tin, không một người có lương tri nào có thể kìm được nước mắt vì sự phẫn
nộ, đau xót, bất lực của mình khi nghe những gì cả một bộ máy đã làm với một
người vô tội.
- Chu
Vĩnh Hải: Cô giáo Lê Thị Dung ở Nghệ An vô tội! Công lý là công minh
chứ không phải để ban phát!
- Vũ
Tuân: “Từ 60 tháng tù giảm xuống 15 tháng. Công Lý là tên hề nổi tiếng.”
- Trần
Thị Thảo: “Mặc dù giảm xuống còn 15 tháng nhưng vẫn thấy rừng rú thế
nào ấy.”
- Nguyễn
Thông: “Vụ xử sơ thẩm và phúc thẩm đối với cô Dung chả khác gì trò
đùa, với đủ trò mưu mẹo dấm dúi và trắng trợn. Pháp luật trong tay kẻ tiểu
nhân cai trị chỉ là trò đùa dai của vở diễn hài nhân danh công lý.”
- Nguyễn
Khanh: “Chán nhỉ!”
Tôi thì trộm nghĩ khác (“khó nhỉ!”) nhưng chỉ dám
nghĩ thầm thế thôi vì sợ gạch đá tứ phương. Nói gần nói xa, chả qua
nói thực thì được vậy cũng “tử tế” lắm rồi. “Pháp luật đang trong
tay những kẻ tiểu nhân” mà từ sơ thẩm đến chung thẩm bản án đã giảm
được tới ba phần tư rồi, chớ đâu phải ít.
Dù cũng chả hả hê chi về phiên toà thượng dẫn nhưng
đi tính lại tôi bỗng bật tiếng cười (vui) khi nhớ đến đôi lời đàm
tiếu, nghe được ngay sau khi Việt Nam vừa được vào W.T.O:
- Blogger Ôsin:
“Thật nực cười khi, chỉ khi chịu sức ép của ‘các nước tư bản’, ‘đảng của
giai cấp công nhân’ mới (có thể) thừa nhận các quyền căn bản của công
nhân.”
- Blogger Nguyễn Vạn Phú: “Điều mỉa
mai là Việt Nam phải trông chờ vào một hiệp định ký với các nước tư bản để
các nước tư bản này gây sức ép buộc Việt Nam phải bảo vệ công nhân của
mình, không để giới chủ bóc lột quá đáng!”
Còn điều “nực cười” và “mỉa mai” trong vụ án vừa
qua là nếu không có sức ép của đồng bào thì các đồng chí ở Nghệ
An đã “xử đẹp” bà Bí Thư Chi Bộ (Trung Tâm Giáo Dục Huyện Hưng Nguyên)
rồi. Tuy không đến nỗi bị phanh thây, xẻ ngực và lãnh án chu di tam
tộc như trường hợp của ông Lê Đình Kình nhưng bà Lê Thị Dung cũng rũ
tù – dù vô tội.
Tình đồng chí của đảng CSVN, rõ ràng, không chỉ
đáng kinh mà còn đáng tởm nữa. Từ trung ương đến địa phương chúng
đều bất nhân, bất nghĩa, bất tín như thế cả. Sự tàn ác của Đảng,
xem ra, chả từ bất cứ ai – kể cả cái đám đảng viên lau nhau của nó.
Đôi khi, tôi băn khoăn tự hỏi: Sao hà khắc, bạo ngược
(và trơ tráo) đến vậy mà cái Đảng ôn dịch CS vẫn tiếp tục cầm
quyền ở Việt Nam gần cả thế kỷ qua? Chả lẽ vì dân tộc này đã quá
quen với bạo ngược và hà khắc của chế độ hiện hành nên không còn
mấy ai quan tâm gì đến công bằng, công chính, công đạo, công lý (và
công tâm) nữa sao? Hay giản dị chỉ vì thiên hạ không thể hình dung ra
được một xã hội hậu cộng sản sẽ ra sao nên cũng ngại chuyện đổi
thay?


