MƯA CHIỀU
KỶ NIỆM
Vào ngày cuối
Thu
Mưa dầm nỗi
nhớ
Em về khu
phố
Miên man nỗi
buồn
Từng hạt mưa tuôn
Xoáy vào kẻ
tóc
Bàn tay che
mắt
Nhạt nhòa
đường trơn
Dấu nỗi cô
đơn
Trên bàn
chân nhỏ
Dỗ oằn lá cỏ
Đo bước
chân thầm
Nhớ thuở xa
xăm
Hai ta
chung lối
Chiều
nghiêng nắng dội
Bóng ngã
sóng dài
Đường sao
ngắn hoài
Gót chân
chưa mỏi
Bây giờ đi
mãi
Con đường
dài hơn
Tim thắt từng
cơn
Rung lên nhịp
mắt
Lòng đau quặn
thắt
Người ấy
đâu còn
Ngày tháng
mõi mòn
Môi khô bầm
tím
Tuổi đời
câm nín
Tóc bạc hoa
râm
Mỏng gót
bàn chân
Đường trần
vạn nẽo
Tình ơi…thất
thểu
Dấu mòn
hoang vu!
Bài thơ
viết từ lâu, nhặt trong giấy vụn
TRẢ LẠI
CHO DÂN
Lệnh tan
hàng ta trở về quê cũ
lòng sục
sôi những ý tưởng nô vong
khắp phương
trời bạn bè ta lưu lạc
biết ngày
mai có hướng về hay không?
Bốn tám năm
quê vẫn nghèo, lạc hậu
xin ra nước
ngoài…ở đợ, lao công
mà truyền
thong vẫn tự hào ra rả
đất nước Việt
Nam giàu đẹp, anh hùng…
Dân đen
nghe toàn dối lừa, ma mỵ
biết bao giờ
lủ rừng rú ăn năn
thì làm sao
tìm hòa hợp dân tộc
xây dựng
nên nước Việt phồn vinh?
Hãy trả lại
những gì dân đã có
trước bảy
lăm, chúng đã cướp đem về
đừng bảo rằng
chủ nghĩa này mang lại
khi dân
nghèo ngày càng khổ ghê đi!
Hãy trả lại
niềm tự do dân tộc
để làm nên
trang lịch sử cho đời
những đại biểu
dân bầu tài đức
hướng tâm về
dòng giống Việt Nam ơi…
Cao
nguyên, 20-5-2023
Dzạ Lữ Kiều
