QUA CẦU
Con nước
tách rời xóm nhỏ
em bước qua cầu
áo bay
tay vin cây tre
làm tựa
một tay che nón
khoan thai
Tôi đứng đầu cầu
chờ đợi
ngược chiều trở lại
thôn Văn*
cầu tre ba cây chắp
nối
rung rinh con nước
xuôi dòng
Hình em in sâu
đáy nước
áo dài tha thướt
cuộn vòng
mắt em nhìn từng
bước một
tôi thoáng mắt em
gợn buồn
Ước chi cầu dài
thêm nữa
cho tôi ngắm mãi
hình em
dù trời chiều
vương thoi thóp
đường về nhà tôi
tối mèm
Em biết có người
nhìn trộm
mắt sao nhấp nháy
hàng mi
nón cao em che
kín mặt
rụt rè đôi nét dậy
thì
Đôi mắt em lồng
đáy nước
nhìn người như
ánh gương soi
tôi chợt nhìn vào
nơi ấy
bốn ngôi sao sáng
rạng ngời
Nhịp cuối em lần
chân bước
bên lề tôi tránh
lối đi
em mĩm cười duyên
vương tước
ôi, hồn đắm đuối
mê si!
Nắng nhạt chiều về
nghiêng ngã
tôi nhìn theo bước
em đi
độ xa em quay
nhìn lại
mắt nhẹ buồn rung
cánh mi
Em khuất vào
trong ngõ hẹp
qua cầu tạc tượng
hình em
dòng nước tương
tư khép nép
tôi về nhà….ngã
bóng đêm!
*Làng Văn Xá quê
tôi. Cách Thành phố Huế 13 km ở phía Bắc nay là Thị xã Hương Trà…
NỖI LÒNG VỚI
HUẾ
*Tặng các em gái
khi có người yêu xuất ngoại…
Ta về không kịp
Huế ơi
tháng năm cách trở…Dặm
đời chênh vênh
dỗ bao ước vọng
cho mình
một ngày với Huế ấm
tình trăm năm
Thế nhưng, Huế vẫn
xa xăm
đò qua Vĩ Dạ có
chăng một người
trời buồn thơ thẩn
nước trôi
tay vin cành trúc
để rồi…tình riêng
Người đi…biền biệt
cánh chim
nỗi lòng con nước,
xót niềm mắt cay
đời riêng, trắng
mỏng bàn tay
đi là ước hẹn một
ngày vươn lên
Để cho dòng nước
Hương êm
Trường Tiền gãy
nhịp nối liền sông thơ
bao năm tháng đợi
ngày chờ
sông sâu vẫn cứ lững
lờ trôi xuôi
Ta về không được
Huế ơi
Tình em, thiếu phụ
một đời riêng mang
bao giờ đất nước
sang trang
nỗi lòng hoen mắt
ngập tràn ý thơ…
(Bài thơ viết từ
lâu quên mất, nằm trong tập giấy vụn khi nhóm bếp nấu nước sôi mới bắt gặp đăng
lên để bạn bè cảm nhận…).
Dzạ Lữ
Kiều
