Ngày thứ tư. Một ngày trước khi lên máy bay trở về thành phố
của mình, nàng lăn ra ốm. Cảm thôi, nhưng cảm nặng. Bắt đầu bằng một đêm không
ngủ nghẹt cứng mũi và hôm sau dật dờ và mệt như ngàn tảng đá đè nặng lên người.
Chắc chắn không thể lết lên máy bay nổi vào hôm sau. Sao thế nhỉ! Vì nàng ngại
không bật sưởi mấy đêm? Vì nàng điệu mặc váy ngắn không mang vớ dài hay quần
legging ba ngày qua? Vì khí hậu thành phố này đỏng đảnh thất thường độ ẩm cao
buổi sáng lành lạnh mà vừa nắng lên đã nóng hực và màn đêm vẫn trùm một chiếc
chăn lạnh lên căn nhà cũ nơi bạn nàng đang thuê trọ? Vì mấy câu thơ của anh?
Không rõ. Chỉ biết cơn bệnh đến nhanh như một cái lật tay.
Nàng gọi điện để dời vé máy bay. Hai chuyến, phải, từ đây về
đến nhà cần đến hai chuyến bay. Họ ở hai đầu đất nước rộng lớn này. Bốn múi giờ.
Hơn sáu ngàn cây số. Chỉ có một chuyến bay cho dời với một mức giá đắt khủng
khiếp, chuyến còn lại thậm chí còn không dời được. Chỉ có cách bỏ vé, mua vé mới
theo dạng vé giờ chót. Rời rã, mệt mỏi, và bất lực. Chẳng lẽ vì anh, trong tiềm
thức, muốn giữ nàng lại bằng một cách thức vô hình nào đó? Hay vì trong tiềm thức
nàng đang tìm cớ ở lại để gặp anh? Nàng gọi điện cho văn phòng anh và được trả
lời rằng anh sẽ chỉ trở lại vào đầu tuần sau. Vậy là anh không nói dối, không
né tránh gặp nàng. Nhưng mà, đầu tuần sau? Nàng lẩm nhẩm. Ở lại một ngày, hai
ngày, thậm chí ba ngày, nàng cũng sẽ không gặp được anh. Mà anh cũng sẽ không gặp
nàng. Nàng không thể tìm cách thiết lập một cuộc gặp mặt ba hay bốn người khác,
còn anh sẽ không gặp nàng một mình. Điện thoại anh tắt máy, đang ở một đất nước
khác, không “roaming.” Sẽ không có cách nào liên lạc, và có liên lạc được anh
cũng sẽ không trả lời. Vì anh không thể trả lời.
Tuyệt vọng, nàng nghĩ, thôi, có lẽ đành bỏ vé. Nếu thế, đây
sẽ là lần đầu tiên trong lịch sử 25 năm đi lại bằng máy bay mà nàng lỡ chuyến
bay vì bệnh. Thôi thì, cái gì cũng có lần đầu. Chấp nhận số phận, qua đêm nay
tính tiếp. Nàng uống hai viên thuốc Ny QuickCold của Vicks bạn nàng đưa, ngủ li
bì một ngày một đêm. Hôm sau, như con búp bê vỡ vụn được dán hờ lại bằng mấy miếng
băng keo, nàng lục cục dồn chút sức tàn, đưa con gái ra sân bay, về nhà. Giữa họ,
đã chấm dứt vĩnh viễn, nàng biết.
Về nhà, mở máy tính, google map, một địa chỉ hiện lên. Thẫn
thờ. Đó là nơi nàng muốn đến nhất ở thành phố này. Và cuối cùng sau chuyến đi 5
ngày, đã trở về nhà, nàng vẫn chưa đến đó. Địa chỉ văn phòng anh. Không phải
nhà riêng. Khi máy bay vừa hạ cánh, ngồi trên taxi đi vào thành phố, trong làn
gió đêm mát lạnh, nàng căng lồng ngực ra mà hít thở không khí của thành phố
anh. Không khí mà anh thở từng ngày. Đường phố nào nhìn cũng thân quen, vì anh
chắc chắn đã từng đi qua những con đường này. Ngay cả những ngôi nhà cũng có vẻ
thân quen, đặc biệt, và nổi trội, chỉ vì, đây là thành phố của anh. Thành phố của
anh. Trái tim nàng rộn lên khi nhìn thấy tên đường có văn phòng anh. Nhưng, đó
là một con đường rất dài, và nàng đã không đến được địa chỉ đó. Y như, trong một
giấc mơ của nàng, nàng trôi, trôi ngày càng xa. Và, “anh hẹn em nhất định gặp,
lần sau”, như nàng đã viết sau giấc mơ đó.
Nàng biết, chuyến đi này phải diễn ra. Từ
khi nàng bắt đầu quen anh, nàng đã muốn đến thăm anh. Chuyến đi lẽ ra đã diễn
ra, thậm chí trước khi họ biết nhau. 2018. 2019. 2020. Nhưng chưa bao giờ thành
hiện thực. Từ khi họ còn yêu nhau thắm thiết đến khi họ cách trở như hôm nay.
Chuyến đi có một ý nghĩa đặc biệt với nàng. Nàng muốn gặp anh nhưng quyết định
để cho duyên phận, cho trời quyết định. Không liên lạc được với anh, nàng chỉ định
ngày đi vì một phút hứng khởi. Mua vé vào ngày hôm sau. Lăn ra ốm tuần sau đó,
mà nàng cười cười bảo bạn nàng là “nếu chỉ chậm vài ngày thôi là đã không quyết
định đi rồi.”
Chuyện tình của họ, thật ra, không phải
đang nồng nàn, mà đang đi vào đoạn kết. Tình yêu, ở trạng thái nồng cháy nhất,
thường chỉ sống được khoảng 3 năm. Bây giờ đã là cuối năm thứ ba vắt vẻo sang đầu
năm tư. Trái ngang. Giấu giếm. Lén lút. Vợ anh phát hiện ra chuyện tình của họ
vào khoảng năm thứ hai khi họ đang thắm thiết nhất. Anh nói lời chia tay. Trái
tim nàng tan vỡ và 6 tháng phủ đầy nước mắt. Rồi họ lại liên lạc lại, nhưng
không được nói chuyện yêu đương nữa. Bằng một cách nào đó, anh thuyết phục được
người vợ ngây thơ của mình là họ sẽ chỉ là bạn bè. Vợ anh đồng ý. Tất nhiên họ
không chỉ là bạn bè được. Nhưng những liên lạc trong khoảng thời gian đó đã làm
nảy sinh những ràng buộc và liên đới khác đủ để giữ chân nàng lại với anh tiếp
tục. Một năm. Một năm nữa. Đã có hai lần anh dứt áo ra đi, quyết liệt không biết
nàng nữa. Còn nàng dứt áo như cơm bữa. Nhưng rồi cũng chẳng đi được đến đâu.
Còn nợ phải trả. Nhưng nợ ảo, nàng cười. Đến giai đoạn cuối này, vợ anh chỉ cần
nghe tên nàng đã vật vã ngồi khóc không nín nhiều ngày, người phụ nữ xinh đẹp
hiền lành hơi khắc kỷ chỉ biết yêu thương chồng con hết mực đó không thể chịu đựng
nổi ý nghĩ chồng mình còn liên lạc với nàng, cho dù dưới bất cứ hình thức nào.
Anh rơi vào im lặng. Họ vẫn còn tồn tại cạnh nhau, vẫn có những liên lạc xa gần,
dưới những “nick” ảo luôn được tạo ra, bị giết chết, thay mới và tiếp tục bị giết
chết của nàng.
Nàng bấm hủy kết bạn với anh. Hai tài khoản ảo cuối cùng. Sẽ
không có tài khoản nào nữa được tạo ra. Cũng sẽ không có một hoạt động chung
nào có dính đến anh sẽ được tiến hành. Nàng, đã đến được thành phố đó. Đã làm hết
sức của nàng. Đã đến ngưỡng. Một cái ngưỡng tự tạo như là một giới hạn của tất
cả những yêu thương quan tâm dồn nén chịu đựng cho một người mà nàng có thể làm
được. Để rồi, ra đi, thanh thản. Không bao giờ hối tiếc. Vì đã làm hết sức
mình. Vì có cố hơn nữa cũng chỉ thế mà thôi. Vì, trời đã định là họ sẽ không gặp
nhau.
Thành phố này, là một trộn lẫn giữa những thành phố nàng đã
sống. Một thành phố biển, giống như thành phố biển nơi nàng sống. Ở đây, biển ấm,
như luồng năng lượng ấm sực nồng nhiệt của anh. Ở nơi nàng, biển lạnh, như sự
thay đổi xuống lên thất thường của nàng. Từ bờ biển đến bờ biển. Nhưng, cũng
như từ hai thành phố biển khác từ một không gian xa xưa. Melbourne-Sydney. Cách
nhau 1,000 cây số. Thành phố của anh, giống Sydney đến lạ, có cầu cảng, có phà.
Nàng đã từng bỏ tiền mua vé máy bay đến Sydney, chỉ để ngồi khóc ngất một đêm,
chỉ để nhớ lại chuyện tình quá khứ 6 năm về trước của nàng. Seabus qua Lonsdale
Quay, hay là ferry qua Manly Beach, giống giống nhau. Yêu dấu năm xưa và yêu dấu
năm nay. Anh là hình bóng người cũ được nàng khôi phục lại, tạo dựng lại,
“resurrect,” giống như người ta “gọi hồn” sống dậy. Thật ra anh chẳng giống gì
người yêu cũ của nàng. Họ chỉ tình cờ sống cùng quê, chứ từ gương mặt, tính
cách, nghề nghiệp, sở thích, tuổi tác, chẳng có gì giống cả. Chỉ vì nàng thích
gọi anh là resurrection, thế thôi. Tình yêu với anh, có phải cũng
là tình yêu mô phỏng? Không biết. Chỉ biết là ngày xưa nàng đã yêu anh chàng ở
Sydney đến cháy ruột cháy gan, yêu anh ấy nhiều hơn cả bản thân mình. Và bây giờ
nàng cũng bao nhiêu lần lịm khóc nghe tình yêu anh thấm mềm phế phủ chạy trong
từng đường gân thớ thịt. Dẫu nàng biết anh chẳng yêu nàng bao nhiêu. Người yêu
xưa, cũng thế. Ở một góc độ nào đó, anh có yêu nàng nhiều hơn người yêu xưa của
nàng. Ừ, thì, ít nhất mình có tiến bộ, nàng cười buồn buồn.
Những người nàng rất yêu, nàng sẽ không với
tới họ. Như anh chàng ngày xưa. Như anh. Những người mà vì họ nàng có thể bỏ tiền
mua vé máy bay, đi đến đó, chỉ để cảm thấy mình ở cùng một thành phố. Một thành
phố vài triệu dân. Lần đầu anh nói chia tay, nàng khóc ngất và đau đớn nhận ra,
hai mươi năm sau, kết quả cũng như hai mươi năm trước mà thôi. Trời đã dạy nàng
rất rõ rằng, nàng sẽ không có được những con người đó. Thiên ý. Còn anh? Đến cả
một lần gặp mặt, cũng sẽ không có. Nàng nhìn những con sóng lăn theo con phà mà
thấy cái đau đớn hai mươi năm xưa và cái đau đớn hôm nay quyện hòa vào nhau, thấm
thía, dìu dịu. Già rồi, trung niên rồi, vẫn mau nước mắt nhưng sẽ không lăn ra
đòi sống đòi chết nữa, nàng im lặng và chấp nhận nỗi buồn thẩm thấu xuyên suốt
cơ thể mình như miếng quỳ tím lặng thầm hóa đỏ trong dung dịch acid sulfuric. Mềm
mại, dịu oặt, êm êm, nỗi buồn ngậm lấy nàng trong một lớp kén mềm bao phủ.
Không lối thoát.
Hai mươi năm, chẳng lẽ mình vẫn thất bại và đau khổ như ngày
xưa. Con gái vừa hỏi gì đó, nàng ngước mặt lên. Cặp mắt con bé sáng lung linh,
gương mặt xinh xắn thông minh giống bố. Ừ, thì mình có nó. Con gái, chồng, gia
đình. Bớt bất ổn bản thân. Hai mươi năm tạo dựng, thành quả. Và những hệ lụy và
chịu đựng thầm lặng khác.
Họ sẽ quên nhau. Anh sẽ quên nàng. Nàng sẽ
quên anh. Nắng chéo góc hôn lên mái tóc nâu dợn sóng của con gái nàng ánh lên một
chút màu hung đỏ. Thành phố này nhiều mưa, bạn nàng bảo nàng may mắn quá vì gặp
nắng đẹp long lanh trong suốt những ngày đến đây. Con gái nàng được đi chơi nhiều
chỗ dành cho trẻ con trong mấy ngày qua, tiếng cười trong như ngọc, lanh canh,
hớn hở.
Hai ngày trước khi đi, nàng đã đi uốn
tóc. Nàng nghĩ anh thích tóc thẳng. Cũng như chồng nàng. Cũng như vợ anh, một
mái tóc thẳng mười mấy năm. Vì vậy nên nàng phải uốn. Sẽ già đi, sẽ xấu xí đi.
Cũng chẳng sao. Để nhớ, là phải quên anh, và sẽ quên anh. Hồi hộp ngồi trên ghế
ở tiệm làm tóc ba giờ đồng hồ, để ngạc nhiên thấy rằng, cũng không đến nỗi xấu
lắm. Mái tóc quăn tạo cho nàng một vẻ đằm sâu thăm thẳm, một vẻ đẹp trưởng
thành và ‘phức tạp’ (sophisticated) hơn. Có lẽ, cuộc sống, cũng sẽ không đến nỗi
quá tệ. Nếu em chỉ có một miếng chanh héo, ừ thì có lẽ em vẫn pha được một ly
chanh muối, anh nhỉ!
“Khi em đã ở trong thành phố biển/Cùng
một lớp học với anh/ Vẫn hẹn em nhất định gặp/ Lần sau”. Con đường rộng lớn
phía đông. Nàng sờ sờ mái tóc. Đóng máy tính. Sẽ không có lần sau.
Trần
Hạ Vi