VƯỜN SƠ NGUYÊN
Ta đến tàng kinh đọc sách
Trên không mây giăng đỉnh đầu
Gió ngất ngư lời hú gọi
Về đâu một cõi chân như
Vang trong ta lời kinh nguyện
Mùi hương tuệ giác ươm thiền
Ta là con sâu
cái kiến
Phật ngàn tay
nên rất thiêng
Kinh qua một
mùa kinh điển
Trở về nơi chốn
hư không
Vườn ai sum
suê cây quả
Cúi đầu bên gối
lệ nồng
Ta
buông em như buông dao
May ra trở thành phật sống
May ra cho ta mơ mộng
Hết còn ngày tháng xanh xao
Buông dao ra là chấm hết
Một đời dao kiếm kề tay
Dĩ vãng mùa xưa cổ độ
Mình ta, ta biết
ta hay
VỀ
1.
Ta về dựng lại cơ ngơi
Và dang tay
níu cuộc đời riêng ta
Xưa đôi con mắt
mù lòa
Nhìn đâu cũng
thấy hồng hoa khắp trời
Dang tay níu lấy
nụ cười
Mà sao hư ảnh
làm đời ta đau
Nay về tìm lại
đời nhau
Màu trầm luân
đã nát nhàu rồi em
Con chim đậu
tuốt ngoài đêm
Còn cao tiếng
hót ngọt mềm mái khuya
Ta lên tiếng gọi
nhạt nhòa
Đời hư huyển
những âm thừa vọng sang
2.
Thôi về lại chốn tịch liêu
Cùng em vọng
tưởng mái lều thời gian
Con chim nó
hót trên ngàn
Ta lên tiếng vọng
ôm đàn ru đêm
Về trên thân
thể ngọt mềm
Còn không vết
nứt lặn chìm trăm năm
Còn gì giữa chốn
phù vân
Hở em! Em xõa
tóc buồn cố nhân
Thôi thì thôi
cũng căn phần
Đời trăm năm
biết có lần thăm nhau
Hồng hoa tình
đã phai mau
Thì em, em mãi
tô màu nữa chi.
Ta về sống giữa
vô vi
Ăn cơm bạc thếch
mà tri ân đời./.
Trần
Yên Hòa