Ông ngồi nhâm nhi tách trà, ánh mắt mông lung thả vào khoảng không. Từ tách trà nóng, một làn khói mỏng tỏa lên. Hương sen lãng đãng trong khu vườn buổi sáng, quyện cùng mùi cỏ cây, mùi sương ẩm. Buổi sáng bao giờ cũng là thời khắc êm đềm đối với ông. Không có gì phải vội vàng, ông cứ ngồi như thế, cho đến khi mặt trời lên cao và bình trà cạn nguội ngắc ngơ.
Nhưng hôm nay thì khác. Bãi sân trống cạnh nhà là nơi tụ tập
đá bóng của bọn trẻ từ sớm. Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, bao nhiêu sự phấn khích
cùng với năng lượng tràn đầy dồn vào những cú sút bóng ầm ầm, vào tiếng la hét
vang dậy. Rồi cái gì đến cũng đã đến. Một cú sút thẳng chân, hất quả bóng
bay qua hàng rào, rơi ngay bàn trà của ông.
- Choang…Choang…
Cả chiếc ấm tích và chén trà rơi xuống đất, mảnh vụn văng
tung toé. Ông còn chưa kịp định thần thì đã nghe tiếng gõ cửa và tiếng gọi lớn:
- Ông ơi, lấy giúp bọn cháu quả bóng đi ạ.
Không nghe tiếng trả lời, bọn trẻ dừng lại một chút rồi gọi
to hơn, đập cửa dồn dập hơn. Cơn giận ngút lên. Ông cố gắng thở đều cho nhịp
tim bình thường trở lại, nhưng không thể được… Cánh cổng bật mạnh ra. Thằng
bé dừng tay gõ cửa, hớn hở:
- Ông cho cháu xin…
Ông quát thật to, giận dữ:
- Cút, cút ngay.
Bọn trẻ ngỡ ngàng nhìn ông. Theo bản năng, chúng thụt lùi lại
sợ hãi. Rồi bất thình lình, cả bọn co chân chạy thật nhanh. Ông hằn học dập mạnh
cửa, đi trở ra vườn. Nhìn những mảnh vỡ nằm ngổn ngang khắp nơi, ông nghe cơn
giận tức ngang lồng ngực.
Lúc trước, khi ông chuyển đến đây, thành phố này còn hoang
sơ lắm. Từ “highway” rẽ vào con đường nhỏ ngoằn ngoèo, có những quãng chỉ toàn
cây thông xanh chạy dài ngun ngút, không thấy bóng người. Và dừng lại cuối
ngõ là căn nhà của ông, lẻ loi trong dãy phố thưa thớt bóng nhà. Bãi đất trống
trải mênh mang lau lác bên cạnh, và phía sau là thung lũng sâu bạt ngàn cây cỏ.
Đêm đến, bóng tối phủ tràn. Gió đưa bóng cây lay lắt như những
hồn ma chập chờn hòa theo tiếng gió rít từ vực sâu nghe thật hãi hùng. Nếu ai
đó yếu bóng vía, sẽ bỏ đi ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng ông thì khác. Ngôi
nhà rất thích hợp với tâm trạng cô đơn của ông. Càng hẻo lánh càng tốt. Ông
không muốn tiếp xúc với hàng xóm, không muốn quan hệ với bất cứ ai.
Rồi theo thời gian, thành phố đông đúc hơn. Những ngôi nhà mọc
thêm như nấm sau cơn mưa rào. Tháng rồi, công ty vệ sinh môi trường của
thành phố đã đến phát quang bãi đất trống bên cạnh nhà ông và xịt thuốc đuổi muỗi,
đuổi côn trùng. Vậy là đương nhiên, nơi đó trở thành chỗ tụ tập vui chơi của
bọn trẻ khu phố lúc rảnh rỗi.
Ông đứng lên, cái lưng đau như muốn gãy đôi vì cúi xuống quá
lâu để nhặt nhạnh, dọn dẹp những mảnh vỡ. Vậy là mất toi một buổi sáng yên
lành.
Ông không ngờ cơn giận của mình đã đổi lấy hậu quả khôn lường.
Hôm sau, khi mở cửa ra sân định cắt cỏ, ông thấy trứng bể tung toé khắp nơi. Khựng
lại một chút, ông hiểu ra đây là trò trả đũa của bọn trẻ hômqua.
Lụi cụi, ông rắc xà bông rồi cầm vòi xịt nước dọn rửa. Chắc
hẳn bọn trẻ đã ra tay từ sớm, nên khi nắng lên cao, lòng trứng khắn vào cửa,
vào tường, vào hàng ba thành một lớp khô cứng, rất khó tẩy sạch. Lụi hụi cả tiếng
đồng hồ, ông mới làm xong. Nhưng mùi tanh tanh của trứng vẫn như còn lảng vảng
trong không khí.
Cứ vài ngày, nhà ông lại bị bọn trẻ chọi trứng vào. Ông cố
rình, nhưng làm sao bắt được lũ tinh ranh ấy. Mà, không bắt tận tay, day tận mặt,
thì biết đâu mà mắng vốn. Chẳng lẽ lại gõ cửa từng nhà mà kêu người ta răn dạy
con cái của họ. Không khéo còn bị mắng ngược lại … Thôi thì nén giận vào lòng,
lụi cụi dọn dọn, dẹp dẹp chứ biết làm gì bây giờ. Cũng may, sau vài lần “trả
thù”, bọn trẻ cũng dừng lại.
Tommy là đứa đã gõ cửa nhà ông để xin lại bóng hôm nọ. Nó
cũng là đứa lãnh đạo bọn trẻ trong xóm. Không phải vì nó lớn tuổi nhất, mà vì
nó lanh lẹ và thôngminh. Nhà Tommy đối diện chếch chếch nhà ông.
Lần đầu tiên cầm đầu bọn trẻ chọi trứng vào nhà ông, nó phấn
khích lắm. Đứng nép sau rèm cửa sổ trên lầu, nó chờ ông suốt buổi sáng. Khi ông
vừa dọn dẹp xong và trở vào nhà, Tommy cũng phóng nhanh đến nhà lũ bạn, hớn hở
kể lại từng chi tiết. Cả bọn hả hê lắm khi trả được “mối thù”.
Nhưng cho đến lần thứ ba thì Tommy cảm thấy có chút gì
áy náy, lúc nhìn ông đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, rồi lại đưa ra sau lưng đấm
đấm. Dưới ánh nắng ban trưa chói chang, Tommy nhìn thấy dáng ông lọm khọm. Chắc
ông cũng già bằng ông nội của nó. Khi bọn trẻ định hùn tiền mua trứng lần
thứ tư, thì Tommy gạt ngang:
- Thôi, đủ rồi.
- Sao vậy, đang vui mà? Một đứa thắc mắc.
- Tao nói thôi là thôi. Nghe chưa?
Tự nhiên thấy Tommy nổi cáu, cả bọn không hiểu gì, nhưng
cũng im thin thít. Với lại, tiếc gì, khi chúng còn rất nhiều trò chơi
khác.
Chẳng biết vì lẽ gì, mà sau bận ấy, Tommy hay đứng bên cửa sổ
ngó sang nhà ông. Hôm nay cũng thế. Nó đứng tần ngần cả buổi nhìn ra
ngoài, không hay ba đang đứng cạnh mình:
- Con nhìn gì mà chăm chú thế? Mọi hôm cứ chạy nhảy không
ngơi chân mà…
- Ba ơi, bao giờ thì hết bão? Tommy không trả lời câu hỏi của
ba, mà ngập ngừng hỏi lại.
- Sao vậy? Ở nhà hoài con buồn lắm phải không?
- Ba ơi, hết bão thì mình mới ra ngoài đi chợ được phải không?
Ngỡ thằng bé sợ hết thức ăn, mẹ cười xen vào:
- Nhà còn đầy thức ăn kìa, con không phải lo.
Tommy chỉ tay về phía đối diện:
- Không, là con nói ông nhà bên kia đó. Con thấy mỗi Chúa Nhật
ông ấy đi lễ và mua thức ăn về. Mà mưa bão hơn tuần rồi, không đi ra ngoài được,
chắc ông ấy không còn gì ăn hết.
Ba nhìn theo hướng tay Tommy. Đúng là bên đó có một ông già
Châu Á đang sống. Từ khi gia đình dọn đến đây, ba chỉ thấy mỗi ông ra vào
ngôi nhà ấy. Cả xóm không ai biết ông từ đâu đến và vợ con đâu, mà ông sống cô
độc như vậy. Ông không giao tiếp với ai, thậm chí lơ là cả những lời chào hỏi của
mọi người.
- Con biết ông ấy
à? Ba ngạc nhiên.
- Dạ, hôm nọ tụi
con đá bóng vào, gõ cửa xin lại mà ông ấy không cho, còn la hét inh ỏi. Giận
quá, tụi con chọi trứng vào nhà ổng, rồi…
- Tụi con chọi trứng
vào nhà người ta à? Ba vặn hỏi lại.
Đang thao thao kể
chuyện, Tommy chợt khựng lại, cúi đầu:
- Dạ, con xin lỗi.
Con hối hận lắm.
Nhìn ánh mắt rươm
rướm của con, ba tin rằng thằng bé đã nhận ra lỗi của mình. Xoa đầu Tommy, ba dặn
dò:
- Từ sau đừng làm
thế nữa con nhé.
Mẹ đăm chiêu một
lúc và đứng lên đi vào bếp:
- Ừ, chắc là ông ấy
không còn thức ăn đâu. Mưa bão thế này … Để mẹ chuẩn bị ít thức ăn cho ông ấy.
Tommy chạy băng
qua đường, rồi rón rén đến đặt hộp thức ăn trước cửa nhà ông. Xong, nó co chân
chạy nhanh về. Nhưng được một quãng, Tommy tần ngần đứng lại. Lỡ ông ấy không
hay mà mở cửa lấy thức ăn thì sao?
Nó lò dò quay trở
lại, nhặt hai cục đá, chọi vào cửa thật mạnh. Rồi cắm đầu chạy.
Cà phê và sữa đã
hết từ mấy hôm rồi. Ông dè sẻn lắm, cũng chỉ còn lại miếng “sandwich” cho ngày
hôm nay. Điện cúp từ lúc bắt đầu bão. Không có máy sưởi, nhà lạnh hẳn. Ông
phải mặc thêm áo khoác bên ngoài áo ấm, mang thêm vớ và găng tay, mà vẫn cảm
giác hai hàm răng mình muốn va lập cập vào nhau.
Không biết làm gì
cho qua thời gian, ông bày bàn cờ tướng ra, một mình đóng vai quân đỏ lẫn quân
xanh. Con tướng quân đỏ bị con pháo quân xanh chiếu bí rồi, mà mắt ông còn đăm
đắm tận nơi đâu. Chợt một tiếng “bộp” vang lên. Ông giật mình, nhìn ra cửa.
Rồi thêm một tiếng “bộp” thứ hai. Giống như có ai chọi đá vào cửa nhà. Ông
lụm cụm đứng lên. Quái, cái chân ông bỗng tê cứng, phải mất một lúc mới đi được.
Mở cửa ra, ông
nhìn quanh quất không thấy bóng ai. Vừa định vào nhà, ông phát hiện thấy một
chiếc hộp ràng băng keo đặt trước cổng. Cúi xuống, ông nghe mùi thức ăn thơm nồng
xộc vào mũi. Cơn đói ập đến, run run, ông nhấc lấy hộp thức ăn. Một tình cảm thật
kỳ lạ dâng lên trong lòng ông. Vẫn còn ai đó nghĩ đến ông sao? Mắt ông như nhòa
đi. Lâu lắm rồi, ông mới lại khóc.
Đưa túi đồ ăn cho
Tommy, mẹ cứ dặn tới dặn lui mãi:
- Lần này thì con
phải gõ cửa đưa tận tay cho ông nhé.
Ba đưa Tommy ra tận
cửa như tiễn vị anh hùng lên đường làm nhiệm vụ quan trọng:
- Mạnh dạn lên,
con trai.
Dù gật đầu rất quả
quyết với ba mẹ ở nhà, nhưng vừa đến cửa nhà ông thì Tommy chựng lại. Nó hít một
hơi thật mạnh, rồi lấy hết dũng khí, gõ cửa. Ông mở toang cửa, ngạc nhiên
nhìn thằng bé đứng trước mặt. Hình như ông đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi. À, thằng
bé hôm nọ đá bóng vào nhà ông đây mà.
- Cháu đến xin lỗi
ông về chuyện đã chọi trứng vào nhà ông. Cháu không dám làm thế nữa đâu ạ.
Phải cố gắng lắm
Tommy mới nói hết câu. Xong, nó đứng im chờ ông trút cơn giận và hét to như hôm
nọ. Nhưng, lạ chưa kìa, giọng ông thật hiền:
- Cháu biết lỗi
là ngoan rồi. Mà, chuyện cũ ông cũng đã quên lâu rồi.
Nghe ông nói, thằng
bé tươi ngay nét mặt. Nó liếng thoắng:
- Ông ơi, ba mẹ bảo
cháu mang “turkey”, “mass potato”, bánh … đủ thứ đến làm quà Thanksgiving cho
ông này.
Vừa nói, Tommy vừa
mở gói thức ăn cho ông xem. Ông xúc động đến nghẹn lời:
- Có phải lần trước
cháu cũng đem thức ăn cho ông không?
- Dạ, nhưng lần
đó cháu sợ nên không dám gọi cửa.
- Ông xin lỗi đã
làm cháu và các bạn sợ nhé.
Bắt chước dáng vẻ
ông lúc nãy, Tommy khoác tay:
- Lúc trước ông
là ông kẹ, nhưng bây giờ thì không phải ạ. Ông không cần lo đâu.
Ông bật cười trước
sự hồn nhiên của thằng bé.
- Cháu thưa với
ba mẹ là ông cảm ơn lòng tốt của họ nhé.
Tommy dạ lớn chào
ông về. Nhiệm vụ nó đã hoàn tất. Nhưng ông gọi giật thằng bé lại:
- Này, cháu chưa
cho ông biết tên cháu là gì.
- Dạ, cháu là
Tommy ạ.
- Trùng hợp chưa,
tên tiếng Mỹ của ông cũng là Tom.
- À, cháu biết rồi.
Ngày bé ông cũng tên là Tommy như cháu bây giờ, đúng không ạ? Còn mai mốt cháu
lớn, mọi người sẽ gọi cháu là Tom.
Tự nhiên ông cảm
thấy thằng bé thật gần gũi. Lâu lắm rồi, ông ngỡ mình không còn muốn tiếp xúc với
ai. Vậy mà…
- Ông có thể yêu
cầu cháu một điều không?
- Gì ạ? Đôi mắt
xanh biếc xoe tròn.
- Cháu ở lại dự
tiệc Thanksgiving cùng ông nhé.
Lời mời của ông
tha thiết quá. Mà, mùi thức ăn cũng thơm quá. Tommy nuốt nước bọt, ngần ngừ
giao hẹn:
- Dạ, mà cháu chỉ
ăn ít ít thôi nhé.
Ông gật gù cười:
-Thì cứ vào ăn với
ông trước đã.
Tommy nắm tay ông
bước vào nhà. Bàn tay thằng bé nhỏ xíu mà sao ấm lạ. Ông chộn rộn lấy bát đĩa
bày thức ăn ra bàn. Tommy cũng lăng xăng giúp ông. Vừa làm, thằng bé vừa tíu
tít như con chim chìa vôi.
Lần đầu tiên ngôi
nhà đón khách. Không biết sau bao nhiêu năm rồi ông mới có bữa ăn
Thanksgiving đầm ấm. Trái tim cô đơn cằn cỗi của ông đập từng nhịp bình yên.
Ai rồi cũng cần
được yêu thương và hạnh phúc. Mùa lễ hội là của mọi người trên cuộc đời
này.
*
Lần đầu tôi phát
hiện hoa “wish” mọc thành bụi rậm rạp như thế trong khu rừng nhỏ gần nhà. Tôi đứng
lặng lại một thoáng ngỡ ngàng. Những đóa hoa trắng rập rờn trong gió lung linh
bao điều ước. Nắng sớm trong veo trải một màu vàng đẹp như cổ tích.
Tháng Mười Một.
Mùa Holidays. Sao không một lần hồn nhiên tin vào huyền thoại để nhắm mắt lại,
thầm thì một điều ước rất đơn thuần. Là bình yên và hạnh phúc cho mọi người,
cho mình.
Đôi khi hạnh phúc
chỉ là tiếng cười rộn rã của những người thân bên bếp lửa ấm nồng mùi cinnamon
trong ngôi nhà nhỏ. Bình yên là được ngồi quây quần cùng nhau, hít thật đầy
không khí tình thân, nghe gió reo trên bạt ngàn thông ngoài khung cửa
kính.
Tôi mở mắt, chụm
môi thổi thật mạnh vào chùm hoa “wish”. Những cánh hoa mong manh trắng xóa bay
lên. Bay lên cao cùng những ước mơ cho một mùa lễ hội tuyệt vời.