28 December 2024

NGƯỜI TA VÀ EM | TÀN PHAI | MIU CHRISTMAS - Nguyễn Tấn Cứ

NGƯỜI TA VÀ EM

Người ta luôn làm cho anh nhớ em

Mái tóc ấy làm cho anh ……thắt ruột

Đôi mắt ấy làm cho anh ngơ ngẩn

Và nụ cười ……làm anh thở chẳng ra hơi

Người ta luôn làm cho anh ngó trời

Mưa rát mặt và nhớ em buốt dạ

Khi nhớ quá, thì nhìn cho đỡ nhớ

Người ta tưởng mình, mình tưởng với người ta

Nếu như thế thì em rất lạ

Bởi vì em chẳng giống ai

Mà người ta laị giống mình

Người ta làm cho anh nhớ em

Không bao giờ ngơi nghỉ

Buổi sáng buổi chiều mọi lúc mọi nơi

Anh sợ quá và luôn luôn cúi mặt

Giả vờ như rơi rớt những nỗi buồn

Anh nhặt lấy trái tim mình tơi tả

Khâu vá cô đơn bằng chính nỗi đau mình

Người ta như thế … còn em thì như thế

Cứ như không mà lại có trên đời

Em xa quá, người ta thì gần quá

Anh chạm chỗ nào cũng đụng nỗi đìu hiu

Người ta luôn làm cho anh nhớ em

Ừ thì nhớ -sợ gì mà hổng nhớ

Nếu có thể …anh sẵn sàng bỏ chạy

Để trái tim anh nguyên vẹn tả tơi buồn

Anh sẵn sàng để nỗi nhớ rong chơi

Và có thể em chẳng cần anh nữa

Em cứ thế, người ta thì như thế

Có khi nào em nhớ giống anh không?

***

TÀN PHAI

Một ngày đã úa rồi em

Trên đôi môi ấy đã mềm đắng cay

Đã sương rơi khuất chân mày

Đời long lanh sớm đã tàn ngoài hiên

Đã quen rồi quá muộn phiền

Em đừng chì chiết cơn điên đã đầy

Em đừng đe dọa môi say

Đừng mài dao bén mặt dày giai nhân

Tôi quen lắm những ân cần

Mới vừa ngọt nhạt đã dần dần tan

Mới vừa thủ thỉ nhẹ nhàng

Đã nhằng sấm động lang bang mưa nguồn

Tôi quen rồi những nỗi buồn

Ngoài kia nắng vẫn vàng khuya vô thường

Rất nhiều tôi vẫn còn thương

Mùi hương xuân sắc chiếu giường chiều nay.

***

MIU CHRISTMAS

Con mèo ướt của tôi 

em đâu rồi trong góc phố 

em đâu rồi trong quán tối

Em đâu rồi 

Mưa ngập lối

Mưa lầy lội

Mưa không ai ngồi 

Mưa tràn lên môi

Mưa vô tội

Sắp tới rồi 

Thánh giá sẽ lên ngôi 

Thánh giá sẽ mang đi lầm lỗi

Thánh giá sẽ chôn trên núi đồi

Sẽ tới thôi

Đơn côi

Mân côi 

Trong bóng tôi

Trong bóng em

Trong mắt mềm

Sẽ không buồn thêm

Không buồn hơn nữa

Không cơn mưa nào nữa

Tháng mười hai sẽ đầy lửa 

Tháng mười hai ngời môi mưa 

Con mèo hoang của tôi …

Nguyễn Tấn Cứ