Chủ nhật Jan./12/2025 vừa qua, lúc 11:00AM, một số Luật sư/cựu sinh viên Luật Khoa đã gặp nhau tại nhà hàng Lambo, trên đường Westheimer, Houston, để hàn huyên/tâm sự. Buổi họp mặt đầy cảm xúc này do Luật sư Thiện Ý Nguyễn Văn Thắng – Chủ Tịch Câu Lạc Bộ Luật Khoa Việt Nam tại Houston – tổ chức.
Trong cuộc họp mặt này cũng có phần “hát cho nhau nghe” đầy thú vị. Tôi
chỉ im lặng, vỗ tay sau khi MC (Master of Ceremonies) Thiện Ý Nguyễn Văn Thắng
giới thiệu và “ca sĩ” từ từ bước đến nơi để “micro”, cạnh đàn Organ và “One
Woman Band”; cũng như sau khi “ca sĩ” hát xong.
Hôm nay, bất ngờ MC giới thiệu một quan khách từ DC đến. Điều đặc biệt là
vị khách này sinh năm 1925 – năm nay đúng 100 tuổi. Nhiều tràng pháo tay vang
lên. Tôi nhìn chăm chăm vào ông Cụ 100 tuổi mà trông như Cụ chỉ khoảng 80. Khi
nghe MC giới thiệu quý danh của ông Cụ là Anh Ngọc, tôi nhíu mày, nhưng lại thầm
nghĩ có lẽ người trùng tên.
Cụ Anh Ngọc từ từ bước về phía “micro” trong khi MC giới thiệu rõ hơn: “Ông Anh Ngọc là một ca sĩ ‘vang bóng một thời’
của nền âm nhạc miền Nam Việt Nam”. Tôi bàng hoàng và, rất bất ngờ, không
hiểu tại sao, hai hàng nước mắt lại lăn dài trên khuôn mặt cằn cỗi của tôi! Vừa
quẹt nước mắt vừa bước đến bên phu nhân của Cụ Anh Ngọc – bà Minh Phượng, cựu
xướng ngôn viên đài VOA – tôi hỏi:
-Thưa chị, có phải Cụ Anh Ngọc này ngày xưa từng hát trong ban Tiếng Tơ Đồng
với Thái Hằng, Thái Thanh, Mai Hương, Kim Tước, Quỳnh Giao... hay không?
-Vâng! Anh ấy đấy.
-Hồi đó, Anh Ngọc là một trong những ca sĩ “ruột” của em.
Sau vài câu thăm hỏi, bà Minh Phượng tiết lộ: Sau 30/04/1975 ca sĩ Anh Ngọc
không bị cộng sản Việt Nam (csVN) bắt đi học tập/cải tạo. Nhưng, năm 1986 Anh
Ngọc bị csVN bắt/giam tại trại cải tạo Đồng Hòa với bản án 03 năm; chỉ sau 11
tháng, Anh Ngọc được trả Tự Do.
Sau khi trở về chỗ ngồi, tôi vừa quẹt nước mắt vừa lắng nghe Cụ Anh Ngọc
đọc – chứ không hát – lời ca bài Áo Lụa Hà Đông của cố thi sĩ Nguyên Sa.
Trong khi mọi người
lắng nghe Cụ Anh Ngọc đọc lời ca, tôi vừa quẹt nước mắt vừa cảm nhận được niềm
thương cảm từ đâu kéo về ray rức hồn tôi! Buồn quá, tôi nhìn qua khung kính và
thấy đường vắng xe, trời mưa lất phất. Chính lúc đó, từ tâm thức u hoài, tiếng
hát xưa chợt ngân lên trong hồn tôi:
Lời ca này, danh
xưng “ca sĩ Anh Ngọc” và những giọt mưa chiều như gợi lại trong hồn tôi những kỷ
niệm xưa, thời tôi mới lớn, tại Nha Trang, trong ban ca nhạc Bình Minh – do Ba
tôi, cụ Điêp Linh Nguyễn Văn Ngữ thành lập và điều động – chuyên phụ trách văn
nghệ cho Đài Phát Thanh Nha Trang vào tối thứ Năm và tối Chủ Nhật, vào giữa thập
niên 50 đến đầu thập niên 60 của thế kỷ XX. Thời điểm đó Ba tôi cũng là Trưởng
Ban Văn Nghệ Miền Nam Trung Nguyên Trung Phần, thuộc Khu Công Chánh Nha Trang
và Ba tôi cũng cộng tác với báo Đuốc Thiêng/Tin Sáng/Tia sáng, với bút hiệu Điệp
Linh.
Đã nhớ đến Ba
tôi/ban Bình Minh và thời thơ dại của tôi, không thể nào tôi quên được hai cây
dừa xiêm được trồng gần nhau bên hông nhà của Ba Má tôi. Nơi chiếc võng được cột
vào thân của hai cây dừa xiêm, mỗi tối, Ba tôi thường “ôm” radio, nằm trên
võng, nghe nhạc. Không ai được đến gần, vì muốn dành giây phút riêng tư cho Ba
tôi. Khi nghe nhạc ngoại quốc, Ba tôi chỉ nghe những nhạc phẩm bán cổ điển Tây
Phương được hòa tấu; nhạc Việt, Ba tôi chỉ nghe ban Tiếng Tơ Đồng/ban Thăng
Long. Các ca sĩ Ba tôi và tôi đều yêu thích là Thái Hằng/Thái Thanh/Khánh Ngọc/Minh
Trang/Bích Chiêu/Mai Hương/Hoàng Oanh/Lệ Thu/Khánh Ly/Quỳnh Giao/Anh Ngọc
v.v... Nếu ai từng thấy và nghe Bích Chiêu trình diễn – trên sân khấu – tình ca
Nỗi Lòng của Nguyễn Văn Khánh, người đó sẽ không bao giờ muốn nghe bất cứ ca sĩ
nào khác trình bày tình khúc “Nỗi Lòng”!
Trong khi Ba tôi
nằm trên võng nghe nhạc, tôi học và làm bài cho ngày hôm sau. Sau khi học xong,
tôi phải tập đàn Accordéon để hòa đàn cùng các Chú/Bác trong ban Bình Minh, sẵn
sàng cho buổi phát thanh kế tiếp trên Đài Phát Thanh Nha Trang. Đôi khi, đang tập
đàn, tôi thấy Ba tôi vào nhà, bảo: “Con!
Con đàn lại phân đoạn đó cho Ba nghe. Dường như bên ‘bass’ con lỗi nhịp!”
hoặc là: “Con đàn bài này ‘được’ lắm!”
Thập niên 90 của
thế kỷ thứ XX, Ba Má tôi sang Mỹ theo diện ODP(3) do tôi bảo lãnh.
Chỉ vài tuần sau,
Ba tôi tự xin được việc làm trong cơ quan ICC trên đường Fannin, Houston, với
nhiệm vụ đọc/chọn bài cho nguyệt san Dân Ta.
Mỗi buổi sáng, từ chung cư nơi ngã tư Kirkwood và Bellaire, Ba tôi đón
xe “bus” xuống đường Fannin, làm việc; chiều, ba tôi lại đón xe “bus” trên đường
Fannin, trở về.
Sau khi vô tình
biết được sự việc Ba tôi đi làm, tôi ngạc nhiên, hỏi:
-Ba! Ba là giáo
sư Pháp văn. Tiếng Anh Ba không biết; Ba không có xe; Ba không biết gì về
computer; vậy thì làm thế nào Ba có thể biết cơ quan ICC cần người mà Ba đi
xin? Và làm thế nào Ba đến cơ quan ICC được?
-Dễ mà, con! Báo
“chợ” (báo biếu) thiếu gì, khi nào đi chợ với Má, Ba lấy một tờ; thêm nữa, báo
Ngày Nay – với sự cộng tác thường xuyên và sự yêu cầu của Điệp Mỹ Linh – vẫn gửi
đến Ba mà. Còn đi xe “bus”, tiếng Anh và tiếng Pháp cùng xuất phát từ tiếng
La-tin, Ba viết ra, họ hiểu liền.
-Sorry, con bận
quá, không thể lo cho Ba Má được tươm tất!
-Ba hiểu mà! Ba
Má không trách gì con đâu, có điều Ba hơi lo cho con; vì Ba thấy tình trạng báo
chí tiếng Việt trong cộng đồng Việt Nam Hải Ngoại “lộn xộn” quá mà tính con thì
“thẳng như ruột ngựa”!
-Hồi đó, khi dạy
con viết, Ba đã dạy con là phải thành thật với ngòi bút và độc giả của mình mà!
-Đúng! Ba vẫn muốn
ngòi bút của con “đi” trên con đường thẳng đó. Nhưng, muốn tiếp tục đi trên con
đường thẳng đó, con phải “phớt lờ” mọi thị phi; vì tình trạng “viết lách” trong
cộng đồng người Việt bây giờ giống như... “cái rỗ cua”, hể con cua này “lồm cồm
bò” ra liền bị nhiều con cua khác kéo lại!
-Con cũng bị vài
người “chọc/phá” rồi, nhưng con chỉ im lặng. Chỉ khi người nào xúc phạm đến Điệp
Mỹ Linh các con của con sẽ “vào cuộc” – chữ của csVN – để người đó hiểu thế nào
là Tự Do Ngôn Luận trong xã hội Hoa Kỳ.
-Con đừng dùng chữ
của “tụi nó”!
-Dạ, con biết mà!
Dòng ý tưởng của
tôi vừa đến đây, tôi chợt nhớ tôi đã hứa sẽ tham dự Đại Hội Cựu Sinh Viên Sĩ
Quan Thủ Đức, được tổ chức sau Họp Mặt Luật Khoa một tiếng đồng hồ; vì em tôi –
Nguyễn Phiêu Linh – xuất thân khóa 6/68 SQ/TB/TĐ.
Trước khi rời Hội
Ngộ Luật Khoa, tôi quyến luyến chào tạm biệt ca sĩ Anh Ngọc, lòng thầm tiếc
thương, nếu Ba tôi không bị csVN cầm tù nhiều năm trong trại tù Nghĩa Phú, có
thể, Ba tôi cũng đã trở thành một trong những ông Cụ 100 tuổi, như ca sĩ Anh Ngọc!
Điệp Mỹ Linh
1.- Hình: Blog Nhạc
Xưa.
2.- Nha Trang Chiều
Mưa của Minh Kỳ/Yến Cận.