NGỌN NẾN CHÁY TRÊN BÀN…
(Nhớ “Bác sĩ Zhivago” của B.Pasternak)
1.
Giữa đêm dài lạnh giá run người
Đói và lạnh
Củi rỗng không lò sưởi
Mưa buốt rơi và gió ào ạt thổi
Cô phòng
Ta đơn độc biết nhường nào…
Tất cả đã bỏ ta
Tất cả đã ngoảnh mặt quay lưng
Đã biến mất như chưa từng có
Đã tàn lụi thời hoa niên rạng rỡ
Đã hư vô
Tất cả đã dời xa…
Ta chợt nhớ
Còn cây nến trên bàn
Hình như chỉ một
Ta lần mò trong đen đặc bóng đêm
Cây nến còn sót lại
Một bao diêm
Que diêm còn sót lại
Cuối cùng…
Ta run tay và sợ
Bật
Không bật
Bật
Ta cầu Chúa trong yên lặng hãi hùng
Bật
Không bật
Bật..
Và ngọn lửa đã sáng lên
Cháy ngọn nến trên bàn
Cháy
Ngọn nến cháy trên bàn
Cháy…
Tạ ơn Chúa lòng lành
Ơn Chúa
Ngọn nến cháy trên bàn
Trong đêm
Cô phòng
Đã bỏ ta đi tất cả!
Phép màu đã trở về
Ngọn nến cháy trên bàn
Nhỏ lệ
Ánh sáng trong không gợn chút u sầu
Ngọn nến cháy trên bàn
Ngọn nến cháy
Đêm dài
Làm bạn cùng ta…
Ta bỗng thấy ngân vang khe khẽ trong lòng
Lời thánh thiện và vô cùng giản dị
Khe khẽ vang ngân…
Vật vô tri cũng biết tự tỏa sáng nữa là người
Nhìn nến cháy trên bàn ta giật mình và nghĩ
Sao bao nhiêu năm sống tẻ ngắt âm u
Ngay cả Ái tình ta cũng run và sợ
Ta tự nhốt ta
trong cõi ngục tù
Ngọn nến cháy
trên bàn…ngọn nến cháy
Nào cháy lên đi!
Ta tự sáng cho
ta!
Ngọn nến cháy
…trên bàn…ngọn nến cháy
Một lần thôi!
Tự tỏa sáng.
Dẫu một lần…
Ngọn nến cháy
trên bàn
Ngọn nến cháy
Dòng lệ rơi
Dòng lệ rơi
Cháy đến tận cùng
Ngọn nến cháy đêm
dài mùa đông
Cô phòng
Nơi đã bỏ ta đi tất
cả…
2.
Ngọn nến cuối
cùng
Tận cùng cháy
Bay lên ánh sáng
Bay lên hương
thơm
Bay lên
Bay lên những
linh hồn
Thượng giới đón
chờ trên ấy
Đã mấy ngàn năm
vĩnh phúc
Hòa hợp
An lành
Trong veo tiếng
cười
Trong veo tiếng
hát
Trong veo ánh
nhìn
Trong veo
Vẫy gọi
Ngọn nến
cháy
Trên bàn ngọn nến
cháy
Tạ từ chốn trần
gian
Dần tắt…
***
TỜ LỊCH CUỐI
NĂM
Tờ lịch cuối năm
rơi thấp
nâng niu nỗi nhớ
muộn màng
chút gì trong gió
chiều hôm
hương người năm
cũ về gom nắng vàng
Da khô nứt vết thời
gian
dấu răng ngày cũ
vẫn hằn tháng năm
đâu môi ngậm ngải
tìm trầm
trong hơi thở nín
đã trăm năm buồn..!
Mấy lần trên nụ
hoàng hôn
mà nghe đêm trở
những bồn chồn xưa
tay ôm gối mộng
đã thừa
sao da thịt vẫn
mùi chưa phấn rời
Bây giờ tôi lại
tìm tôi
trên bờ môi thuở
mùa rơi mắt người
chút yêu thương
chút ngậm ngùi
năm tàn theo
nhánh thời gian cuối ngàn…
Nguyễn Vĩnh Long
Durham, North Carolina