15 May 2025

NHỚ ĐÂU ĐÂU | BUỔI TRƯA ẤY | CÓ MỘT NỖI BUỒN - Trần Yên Hòa

NHỚ ĐÂU ĐÂU

 

Buồn thật buồn ngồi nhớ những ngày xanh

Chạy quanh sân chơi cò cò cùng bạn

Thằng Tộ thằng Nho thằng Hoanh thằng Thị

Mấy mươi năm chưa gặp lại một lần

 

Ôi chiếc sân xưa đầy rêu xanh bám

Chạy té xướt đầy chân sẹo tong teo

Mùa hè đi qua những cơn gió mát

Tôi thằng bé con dông dổng bơi bèo

 

Ngồi nhớ đâu đâu tiếng chim tray trãy

Bay giữa trờ xanh cất tiếng gọi đàn

Nhớ bạn bè ngày thơ ấu cũ

Tuổi xa người mãi nhặt nhặt khoan

 

Nhơ mây, nhớ chim, nhớ ong, nhớ bướm

Lượn bay trong vườn của tuổi thơ xưa

Có tiếng cười vui trong căn nhà nhỏ

Mẹ đi chợ về mua rỗ hạt dưa

 

Tuổi thơ tuổi thơ bao nhiêu năm tháng

Đã đẩy ta về một góc hồn quê

Nhớ tiếng à ơi bà hiền ru cháu

Tôi ở trong nôi nhìn ánh trăng thề

 

Thương nhớ đâu đâu quảng trời thơ ấu

Mà nay trở thành một kẻ lưu vong

Kẻ lưu vong kia nhìn về quá khứ

Xa hút ngoài tầm nhìn của thuở mười lăm

 

Cứ nhớ đâu đâu...nhớ đâu đâu mãi
 

BUỔI TRƯA ẤY

 

Buổi trưa ấy qua đời ta rất lạ

Cành cây xanh sáng mãi thật dịu kỳ

Gió thốc tháo trên tầng cao khí quyển

Em mơ hồ thương nhớ đến mê ly

 

Có phải ta vừa đi qua cơn sóng

Giữa dòng đời tụ-hợp-chia-tan

Trăng khuất dấu và sao lặng nín

Em đi vào cõi sống hoang mang

 

Buổi trưa ấy đứng dưới tầng mây thấp

Em-xênh-xang-áo-mão-cống-xang-xề

Trưa nắng quái chói lòa nghe mê mệt

Lặng ôm đàn ngồi khóc thỏa thuê

 

Buổi trưa ấy đúng là trưa thế kỷ

Có nắng trong xanh có ngất ngây tình

Ta cúi xuống trao em cành nguyệt quế

Bỗng thấy mình thành cát sạn, sinh linh

 

Trưa hôm ấy đúng là trưa yêu dấu

Em và trưa giữa phố thị say mềm...

  

CÓ MỘT NỖI BUỒN

 

Có một nỗi buồn không hiểu được

Từ thinh không rơi xuống giữa hồn

Ta chất ngất nếm xem mùi vị

Những nồng nàn đã lấp hố chôn

 

Nỗi buồn nào ai giống ta không

Ta một mình bị tràn ngập ân oán

Giữa thời gian im hơi lặng tiếng

Lặng lẽ riêng ta giữa chốn bụi hồng

 

Lòng ta nay như vầng trăng khuyết

Đêm tàn hơi giấc ngủ chập chờn

Một nỗi buồn ta đành tận tuyệt

Em có còn chải tóc bên sông

 

Ta không biết giữa trời cô lữ

Một mình ta ôm riết mênh mông

Cơn gió chướng xua đi tàn phá

Những ngày ta một bóng riêng mình

 

Thôi chào nhé nỗi buồn già cỗi

Tuổi ta qua những ước vọng đầu

Cũng có lẽ mình ta hắt bóng

Soi đời mình mệt mỏi canh thâu

 

Trần Yên Hòa