Sau mấy ngày đi chơi thăm các thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố, ăn fast food và các món ăn Ý, Pháp, Mexico… hôm nay ba mẹ con quyết định tìm nhà hàng Việt Nam vì thèm bữa cơm có canh chua, cá kho tộ, rau muống xào tỏi. Từ nơi khách sạn, Quỳnh cùng hai con đi bộ gần 3 blocks đường đến một nhà hàng Việt Nam rộng lớn và nổi tiếng với các món ăn đậm đà hương vị ẩm thực Việt.
Ba mẹ con vừa đói vừa mệt nên hào hứng ăn ngon lành, hết sạch,
chuẩn bị món tráng miệng và sau đó chương trình là sẽ đi dạo bờ biển đón gió
đêm. Trong lúc hai con xúm lại xem lại các hình chụp trên điện thoại, Quỳnh
cũng rảnh rang đưa mắt ngắm nghía xung quanh tiệm thì bất chợt như có linh tính
mách bảo, nàng nhận ra có một bóng dáng rất quen thuộc đang đi ngang phía trước
hồ cá trong tiệm, cùng với vài người nữa, đang tìm vào ngồi ở chiếc bàn phía
bên hông cửa nhà hàng, đối diện xéo với bàn của nàng. Tim Quỳnh đập loạn xạ,
hơi thở dồn dập nhưng nàng cũng lấy lại bình tĩnh, với tay lấy bình trà nóng, cố
làm mọi sự bình thường để các con không nhận ra sự thay đổi bất chợt trên khuôn
mặt và ánh mắt của nàng. Cũng may, nhờ cái hồ cá che khuất, mà phía bên kia
không thể nào nhìn thấy Quỳnh, mà Quỳnh vẫn có thể đưa mắt quan sát rất rõ và đầy
đủ những người của bàn bên kia.
Đâu có ai xa lạ, bởi đó chính là chồng cũ của Quỳnh. Cùng
bàn còn có một phụ nữ trẻ, một bé trai khoảng 3 tuổi, và một bà cụ có dáng dấp
quê mùa như nhiều người Việt lớn tuổi mới từ quê nhà sang Mỹ định cư, và khuôn
mặt bà hiền hòa. Đó chính là vợ con mới của anh ấy, Quỳnh thầm nghĩ, và bà cụ
kia chính là mẹ của anh ấy, mà trước đây trên danh nghĩa là mẹ chồng của Quỳnh,
nàng chỉ được nhìn qua hình ảnh chứ chưa bao giờ gặp mặt hoặc chung sống một
ngày nào. Bởi cũng chính vì bà mẹ chồng này, đã từng là nguyên nhân để cho Quỳnh,
một người con gái đẹp, được chồng cưng chiều nâng niu, quá tự tin vào sắc đẹp của
mình, rồi tự cao, làm gia đình tan vỡ.
Cách đây gần chục năm, Quỳnh đang có một mái ấm thật hoàn hảo
và hạnh phúc. Chồng nàng là một kỹ sư giỏi giang, làm việc hợp đồng cho một
hãng máy bay lớn. Cưới nhau xong, Quỳnh sinh liền hai con, ở nhà làm công việc
nội trợ và chăm sóc con nhỏ. Cuộc sống không thiếu thốn thứ gì, nhà cao cửa rộng,
vợ đẹp con xinh, anh càng yêu chiều nàng nhiều hơn lúc quen nhau, và Quỳnh cũng
mãn nguyện với cuộc sống của gia đình bé nhỏ của mình.
Rồi một ngày, anh thông báo với nàng:
- Em ạ, giấy tờ bảo lãnh mẹ sang đây đang tiến triển tốt đẹp.
Mẹ đã có ngày phỏng vấn, vậy hôm nào mình đi sắm sửa vài món chuẩn bị cho căn
phòng của mẹ ở nhà mình nhé.
Quỳnh hơi bất ngờ, dù việc bảo lãnh nàng đã biết từ lâu,
nhưng anh ấy còn một bà chị lớn ở cách đây 4 tiếng lái xe, thì mẹ anh nên ở với
gia đình bà chị là hợp lý hơn chứ.
Quỳnh thắc mắc và anh đã giải đáp:
- Anh là con trai út và là con trai duy nhất của gia đình,
nên anh muốn phụng dưỡng mẹ để đền bù những năm tháng mẹ đã vất vả từ khi ba
anh mất sớm, mẹ đã ở vậy lo cho các con khôn lớn, hơn nữa, vợ chồng chị Hai còn
bận rộn coi sóc tiệm phở, nên không thể chăm sóc mẹ tốt như chúng mình.
Quỳnh vẫn không chấp nhận có một người khác xen vào mái ấm
riêng của nàng, dù đó là mẹ của anh ấy. Cứ nghĩ đến việc một bà già quê vùng biển
miền Trung Việt Nam, sẽ vào ở nhà nàng, xáo trộn mọi sinh hoạt riêng tư của hai
vợ chồng, con cái, nhất là sự khác biệt của người mới chân ướt chân ráo qua
đây, từ cách suy nghĩ, lối sống và quan điểm sống khác nhau, Quỳnh cảm thấy rất
ngột ngạt, khó chịu.
Và còn một lý do khác, Quỳnh chỉ muốn chồng dành sự yêu
thương cho nàng và hai đứa con nhỏ, nàng không muốn chia sẻ niếm ưu ái đó cho bất
kỳ ai khác. Quỳnh bèn ra tối hậu thư, bà mẹ chồng phải ở với gia đình người chị,
nếu không nàng sẽ mang hai con ra ngoài, sống nơi khác. Quỳnh tự tin vào nhan sắc
của mình, (thuở đó, anh đã phải vất vả nhiều công sức và thời gian để chinh phục
trái tim nàng), và nàng còn có một “vũ khí” quan trọng khác, đó là hai đứa con
bé nhỏ mới ba bốn tuổi đầu, còn ngây thơ xinh xắn đáng yêu, sẽ là mối dây mạnh
mẽ ràng buộc anh với gia đình, để anh phải chấp nhận yêu cầu của nàng.
Anh đã buồn rầu suốt mấy tuần lễ, vẫn cố gắng nài nỉ và thuyết
phục nàng, hãy nghĩ đến tình mẫu tử của anh và mẹ, tình vợ chồng, cũng như tình
cha con của anh với hai đứa con thơ, anh không muốn xa những người yêu thương của
đời anh. Quỳnh vẫn cương quyết giữ lập trường của mình, bắt đầu chiến tranh lạnh,
và cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng cầu xin:
- Chỉ còn hai tháng nữa là mẹ qua rồi, anh mong em hãy suy
nghĩ lại và thay đổi ý định đó, vì anh vẫn muốn mẹ ở chung với chúng ta, anh cầu
xin em đấy Quỳnh ơi.
Quỳnh gần như nổi giận, vì anh đã chọn mẹ, mà không chọn vợ
con, và trong niềm kiêu hãnh, giận hờn, tự ái, Quỳnh đã mang hai đứa con ra khỏi
nhà hai tuần trước ngày mẹ anh đến Mỹ. Suốt hai tuần đó, Quỳnh đợi chờ, nhưng
anh không hề gọi điện thoại thăm hỏi, xin được gặp con hoặc gặp Quỳnh như nàng
đã tưởng tượng. Nàng biết anh không thể sống xa con vài ngày, đôi lúc phải đi
công tác xa nhà, anh đã gọi điện hàng ngày để được nghe giọng nói các con, để
được nghe nàng kể chuyện. Quỳnh biết anh rất giận, nhưng không lẽ tình yêu vợ
con của anh không đủ lớn để anh liên lạc, xin lỗi và tìm cách đưa trở về nhà
hay sao?
Rồi suốt một vài tháng sau đó, nghĩa là mẹ của anh đã qua đến
Mỹ đoàn tụ, anh vẫn im lặng, trong khi Quỳnh vẫn tự tin nghĩ rằng mẹ anh, tức
bà nội của các con, cũng phải có ý muốn gặp cháu mình, nhưng sự chờ đợi của Quỳnh
càng vô vọng, khiến nàng càng tức tối, nhất là khi nghe một người quen nói lại,
chính anh là người không cho mẹ anh gặp nàng và hai con.
Chuyện gì đến phải đến, Quỳnh vẫn là người háo thắng, (như
đã từng nhiều lần trong những cuộc cãi vã giận hờn giữa hai vợ chồng, anh luôn
là người xin lỗi), giờ đây, nàng cũng như thế, không muốn là người thua cuộc,
nàng mang con đi tiểu bang khác, gửi đơn ly dị chồng, cắt đứt mọi liên lạc mặc
dù tòa xử cho anh có quyền thăm con, tiền cấp dưỡng vẫn trừ vào tiền lương hàng
tháng của anh, chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng của nàng.
Thời gian đầu, thỉnh thoảng anh có điện thoại muốn nói chuyện
với con, nhưng nàng cố tình không trả lời điện thoại, hoặc kiếm cớ khi thì con
bận học, khi thì chúng đang ngủ, nói chung là muôn vàn lý do khiến anh nản
lòng. Nàng đã trừng phạt anh như thế, muốn thấy anh đau khổ dằn vặt khi xa con,
và nàng thỏa mãn với hành động của mình.
Thời gian trôi qua, xoa dịu mọi nỗi đau. Nàng cũng có việc
làm, các con cũng lớn dần, nhưng vẫn có nỗi buồn u ám bao quanh ngôi nhà thiếu
vắng đàn ông. Nàng chưa sẵn sàng mở lòng cho tình yêu khác vì còn phải lo cho
cho con, chúng vẫn còn nhỏ, và còn nhiều lúc chúng nó vẫn chợt hỏi nàng, rằng
chúng con rất nhớ bố, sao lâu quá bố không về thăm.
Niềm kiêu hãnh trong nàng đã bắt đầu tàn lụi, khi nàng cảm
nhận mình có lỗi với các con, và nàng biết mình còn yêu anh, nhưng mọi việc đã
đi quá xa. Có lẽ anh đã hận nàng nhiều lắm nên lâu dần anh không muốn gặp lại
nàng và cả hai con như một sự trả đũa, tim nàng se thắt đớn đau, nhưng khi chợt
tỉnh lại thì đã quá muộn màng.
Hồi tưởng lại những việc đã xảy ra trong quá khứ, những giọt
nước mắt như muốn trào ra nhưng Quỳnh đã kịp ngăn lại, để hai con tiếp tục vô
tư ăn uống, trong khi nàng vẫn nhìn qua bàn bên kia quan sát.
Anh ấy vẫn như xưa, đôi mắt chiều chuộng nồng ấm ngày nào giờ
đang chăm chú nhìn người vợ mới đang mớm thức ăn cho đứa con trai bé bỏng. Đứa
bé cố nhai những sợi bún và bị sặc, anh vội vàng với lấy tấm khăn giấy đỡ vào
miệng con trong khi mẹ anh âu yếm dỗ dành thằng bé, bế nó lên ngồi vào lòng bà
rồi đưa ra món đồ chơi cho nó cầm. Anh gắp thức ăn cho vợ, cô ấy nhìn anh dịu
dàng, hai người nói cười thật hạnh phúc.
Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn được vài năm, Quỳnh có nghe
tin anh cưới vợ từ dạo đó, nhưng nàng không ngờ hôm nay được tận mắt nhìn thấy
gia đình của anh, chắc hẳn là anh đưa họ đến thành phố biển này để du lịch nghỉ
ngơi. Con người đó từng là chồng của nàng, hai người đã có những năm tháng yêu
đương mặn nồng, anh đã từng yêu thương chiều chuộng nàng biết bao. Anh ấy đã từng
ngắm các con nàng ăn uống trong niềm hãnh diện sung sướng dạt dào của một người
bố. Bà mẹ chồng kia lẽ ra là của nàng, là của các con nàng để chúng nũng nịu
vòi vĩnh, quấy phá…
Tất cả sẽ vẫn là của gia đình bé nhỏ của nàng, nhưng vì niềm
tự cao ích kỷ, nỗi bốc đồng tự ái nhất thời mà nàng đã làm cho các con mất đi một
mái gia đình.
Bàn bên kia vẫn ăn uống vui vẻ. Anh đứng lên ẵm ru thằng bé,
chắc nó đang mệt nên gục đầu trên vai bố, ngủ ngon lành. Mẹ và vợ anh thảnh
thơi tiếp tục ăn uống và nói chuyện thân mật.
Quỳnh không thể chứng kiến cảnh hạnh phúc đầm ấm ấy thêm một
phút giây nào nữa, nàng gọi hai con đi ra ngoài xe ngồi chờ, nàng ra quầy tính
tiền thật mau, rồi bước như chạy ra khỏi nhà hàng, nhưng không vào xe với các
các con mà đi vòng ra phía góc bãi đậu xe, nơi có những tàn cây vắng vẻ. Nàng dừng
lại, để nước mắt thật sự tự do trào ra khóe mắt, rồi không kìm được cảm xúc,
nàng dựa vào một thân cây, ôm mặt khóc òa như đứa trẻ, rồi nấc lên từng cơn,
nàng khẽ gọi tên các con:
- Các con ơi, mẹ xin lỗi, mẹ ngàn lần xin lỗi ...!!