Như bao bà mẹ khác, mẹ tiễn con gái về nhà chồng cũng sụt sịt lấy tay áo lau nước mắt. Mọi người xúm lại kêu, gả con về chợ, mắc gì mà khóc. Trong lòng những bà dì bà thím ở quê, về chợ nghĩa là ăn sung mặc sướng, đèn đóm sáng trưng, thiếu thứ chi chỉ cần bước ngay ra cửa là có, “mãn năm móng chân không dính miếng sình”.
Nhưng chỉ bữa sau đám cưới, cô dâu mới đã
phải xoắn tay áo hì hụi tát nước, kê cao những vật dụng trong nhà. Sau trận mưa
khuya đường sá biến thành sông, nước tràn vào lòng những căn nhà thấp hệt thung
lũng, sau mấy bận người ta cơi cao mặt đường chống ngập. Nước mưa và triều cường
cứ dùng dằng mãi trên đường không chịu rút. Cô thấy cái cảnh mình xoắn quần lội
lò dò đi giữa rác rưởi và nước cống rảnh đen ngòm, có khác gì ở quê những ngày
lụt. Thành phố cuối năm, những bữa tiệc nước không mong đợi cứ theo gió chướng
mà về.
Nhưng cô dâu mới không vỡ mộng, cái nơi chốn cô vừa trở
thành nông dân chính thức không lạ gì sau năm năm trọ học. Cũng có thể cô đã từng
hơi thất vọng, vào những ngày đầu khăn gói đến đây. Thấy chợ cũng như cái xóm
quê mình, mưa đầu mùa cũng gặp mấy con cá rô ốm ròm vác cái bụng lặc lè trứng
lóc qua sân nhà trọ. Chạng vạng ễnh ương, nhắc nheng kêu sầu trời đất. Có bữa dậy
thấy rắn nước nằm khoanh tìm hơi ấm trong giày. Đường sá quãng cuối năm thành
sông, lút nửa vành bánh xe đạp. Ở cái nơi là chợ, lâu lâu thấy một ông già lùa
đàn bò ngang qua, nhiều khu dân cư mới người tới chưa đông, cỏ dại mọc đầy. Cái
anh trọ ở đầu dãy, suốt ngày vác trúm đặt lươn quanh quanh mấy mương cống, mà đủ
sống.
Và bà già bán bánh bò xốp ở ngã tư đường, anh sửa bếp ga,
ông già đổi nước mưa cũng nghèo cũng ướt như dì Út Chót làm cỏ mướn kế bên nhà
mẹ ở quê. Chính những con người lam lũ ấy khiến cô sinh viên trẻ khi đó cảm
giác thật rõ ràng, thành phố cũng là một cái làng không quá khác biệt với chốn
quê nơi cô trải qua suốt thời thơ ấu. Đời sống chợ - quê trong cô không quá
chênh lệch đến nỗi ập vào ngộp thở như mỗi lần đi qua cây cầu, một bên rạng rỡ
ánh đèn, bên kia là khu nhà ổ chuột chằng đụp, bóng đèn dây tóc đỏ lói. Nghe
nói để giải tỏa hết khu ổ chuột trên sông đó, cũng phải chục năm nữa. Nghĩa là
thêm chục năm cây cầu bất đắc dĩ làm biên giới. Và cả thành phố không hiếm những
đường biên kiểu vậy, hữu hình hoặc vô hình. Dễ gặp những cơ quan, dinh thự
thênh thang, cách đó chừng trăm mét là ngõ hẻm lầy lội, khuất tối. Dễ gặp một
người ve chai ngồi ăn vội gói xôi trước cửa hàng sang trọng rực ánh đèn.
Hào nhoáng, mơ tưởng như lớp vôi vữa, cứ dần rụng rơi. Thành
phố không phải thiên đường cho tất cả cư dân lặn ngụp trong lòng nó.
Vài ba lần trong năm, thành phố có chút rộn ràng với những
chiếc xe quảng cáo nhạc hội. Thứ nhạc hội mà bọn trẻ con len lỏi gần cánh gà vẫn
thường nghe ca sỹ hạng ba văng tục, và các anh chị được quảng cáo là ngôi sao
hàng đầu ấy vẫn hát oang oang kể cả khi rớt micro. Nội dung thì mỗi người một nẻo,
sến sang vọng cổ đủ cả. Những buổi tối dằng dặc còn lại, khi nhạc hội dọn bãi rồi,
đàn ông không biết làm gì ngoài chuyện cụng ly trong quán nhậu, phụ nữ coi phim
truyền hình nhiều tập, trẻ con xem hoạt hình nếu khỏi phải tới những buổi học
thêm. Không rạp chiếu phim đúng nghĩa, không nhà hát.
Cô dâu mới chưa bao giờ che giấu ước mơ kiếm thật nhiều tiền
để chuyển đến thành phố lớn hơn, khi cô có con (như người ở thành phố lớn đang
tìm đường ra nước ngoài cho con cái họ). Những cuối tuần cô sẽ đưa chúng đi
công viên vẽ tranh, đi bảo tàng, hoặc xem kịch, coi phim, may hơn có thể tham dự
một vài buổi hòa nhạc ngoài trời. Những thứ đó, cô nghĩ, đâu phải là quá xa xỉ
với cư dân đô thị. Nhưng sao người của cái thành phố tỉnh lẻ này phải chờ đợi
quá chừng lâu.
Và trong lúc cô nỗ lực làm lụng kiếm tiền để nuôi dưỡng một
giấc mơ, thì các thím trong quê cũng dành dụm để đưa con cái ra chợ học, với ước
mong tụi nhỏ sớm thụ hưởng thứ ánh sáng thị thành. Định nghĩa về thành phố với
người quê thật giản dị, chỉ cần nhiều đèn và nhiều khu mua sắm, có trung tâm
sinh ngữ cho tụi nhỏ bôn ba từ lớp chiều đến lớp đêm.
Nhưng cư dân xóm chợ nào đã trải qua những tối dài nhàm chán
không cách chi làm đầy, những khi khách xa đòi ngồi ở quán cà phê ngắm mấy dòng
sông mà thành phố đã quyết liệt giấu chúng sau những dãy phố ken chật, những lần
trẻ con níu áo hỏi ba ơi mình đi đây vậy, lúc ấy, mới thấy thành phố vẫn chưa đủ
sáng, thứ ánh sáng không đơn giản chỉ là treo thật nhiều đèn màu chớp
nháy.