Biến cố đau thương 9-11 đã xảy ra cách đây 24 năm, vẫn còn là một bi kịch đau thương trong lòng người Mỹ. Bộ Quốc Phòng Mỹ quyết định bằng mọi giá, phải bắt cho được Osama Bin Laden, OBL, kẻ chủ mưu khủng bố, bắt hắn phải đền tội để làm gương cho những tên khủng bố khác. Chiến dịch Neptune Spear, Cây Chĩa Ba của thần Hải Vương Tinh, được lên kế hoạch để săn đuổi và sau 10 năm âm thầm nhưng quyết liệt, đã bắt và giết chết tên trùm này tại Pakistan.
Trong thần thoại La Mã, Neptune là vị thần của biển Cả, hay
còn gọi là thần Poseidon. Chiến dịch được đặt tên như vậy vì cây chĩa Ba là huy
hiệu (insignia) của một nhóm lực lượng đặc nhiệm được gọi là Seal Team Six. Cây
chĩa ba mang ý nghĩa cú đánh thần tốc, sắc bén, và chính xác.
OBL đã kịp trốn vào vùng núi cao hiểm trở Tora Bora phía
Đông Afghanistan, giáp ranh với Pakistan, nơi không mấy người dám đặt chân đến.
Đây là vùng thánh địa của tổ chức khủng bố Al-Qaeda do hắn cầm đầu. Ngày 12
tháng 12, 2001, không quân Mỹ mở cuộc không kích, ném bom dữ dội vào những căn
hầm bí mật nơi OBL ẩn núp; thoát chết nhưng không chịu nổi, hắn đã âm thầm trốn
ra khỏi vùng này và biến mất không còn tăm tích.
*
Thành phố nghỉ mát Abbottabad, phía Bắc Pakistan, nơi tọa lạc
căn cứ không quân chiến lược quan trọng Kalabagh Airbase, nó nằm gần đường biên
giới Kashmir giữa Ấn Độ và Pakistan là nơi vẫn còn xảy ra tranh chấp đẫm máu giữa
hai bên. Trên đỉnh đồi cao, sừng sững nhìn xuống thành phố là trường võ bị quốc
gia PMA, Pakistan Military Academy, nơi đào tạo sĩ quan ưu tú của đất nước.
Năm 2005. Ở cuối một con đường đất, khu phố Bilal Town, cách
trường Võ Bị khoảng 1.3 km, địa chỉ Warizistan Haveli, Bilal Town, Abbottabad,
Pakistan, một ngôi nhà lớn 3 tầng tọa lạc trên mảnh đất hình tam giác diện tích
3,500 m2, được bao quanh bằng tường đá cao 5 mét, bên trên giăng giây thép gai,
có 2 cổng ra vào được gắn hệ thống an ninh, coi rất bề thế, nhưng lại có rất ít
cửa sổ. Tầng cao nhất lại được xây thêm một bức tường cao 2 mét, khiến tòa nhà
giống như một pháo đài. Điểm đặc biệt là ngôi nhà không có điện thoại và
Internet, không xài dịch vụ đổ rác như mọi nhà khác trong khu phố. Người trong
nhà tự làm vườn, trồng rau, nuôi bò, cừu trong chuồng mà không cần ra chợ.
Trên tầng cao nhất của ngôi nhà, một người đàn ông cao lớn,
lưng hơi còng như mang một gánh nặng vô hình, râu tóc bạc phơ, đứng bên cánh cửa
sổ duy nhất, đưa tay vén tấm rèm, nhìn xuống con đường chạy dài theo con hẻm
bên hông nhà. Mắt ông đăm chiêu, gương mặt khắc khổ như chưa bao giờ biết cười.
Ông ta có thói quen đứng đó hằng giờ mỗi ngày, đôi mắt mờ đục âm thầm quan sát,
đôi khi nhìn chăm chăm xuống phía dưới đường mà như không thấy gì.
Người dân ở đây, không ai quen biết hoặc đã từng gặp mặt người
chủ căn nhà, họ chỉ biết nhiều năm trước, tòa nhà được mua lại và sửa chữa rất
nhiều, rồi thấy có người ra vô, thỉnh thoảng nghe tiếng con nít cười đùa trong
sân, tuyệt nhiên không thấy chủ nhà ra giao tiếp với hàng xóm. Người dân ở đây
cũng quen dần với thái độ của người hàng xóm không thân thiện này.
Một buổi chiều mùa đông giá rét cuối năm 2010, Abu Ahmed
Al-Kuwaiti nhanh nhẹn dắt chiếc xe gắn máy ra khỏi cổng ngôi biệt thự. Theo
thói quen, hắn nhìn trước trông sau coi có ai để ý mình không, rồi mới đạp máy
xe và phóng đi. Đầu quấn khăn turban che kín gần hết khuôn mặt, hắn chạy ngoằn
nguèo một lúc rồi hướng về phía chợ, ghé vào một cửa tiệm, ngồi nhấm nháp ly cà
phê, mắt hướng ra phía cửa, vẻ sốt ruột như đang chờ đợi ai.
Abu Ahmed là người tôn thờ và phục tùng OBL như một tín đồ
sùng bái đấng tiên tri, một vị thánh thần. Hắn không bao giờ dám nhìn thẳng vào
mặt thủ lĩnh, chỉ cúi đầu vâng dạ, đặt tay lên ngực trái thì thầm “Ngài là tiếng
gọi của Allah trong thời đại mù lòa”. Hắn vâng theo mọi chỉ thị và lời sai khiến,
không hề thắc mắc. OBL yên tâm tuyệt đối và tin vào lòng trung thành của Abu.
Bỗng có tiếng gọi to:
- Phải Abu
Ahmed đó không?
Abu quay lại. Thì ra thằng bạn ngày xưa cùng chung trong cuộc
thánh chiến Mujihadeen. Cả hai đứng dậy, bước đến, ôm nhau và hôn trên má theo
phong tục địa phương.
Tay bắt mặt mừng, cả hai chuyện trò rôm rả, không biết có một
người khách ngồi trong góc quán đang lắng nghe, đằng sau một tờ báo che kín mặt.
Khi cả hai rời đi, người khách lạ cũng âm thầm theo sau.
*
Năm 2006, trại
giam Guantanamo, Cuba. Sau khi bị hỏi cung, trở về phòng, Khalid Sheikh, còn gọi
là Mohammed (KSM) Sheikh, một đồng phạm quan trọng thứ 2 trong biến cố 9-11, hắn
chối không biết OBL đang trốn ở đâu. Nhưng khi về phòng, hắn bí mật thông cung,
dặn dò các đồng phạm khác: không được khai hay nhắc nhở đến cái tên Abu Ahmed.
Hắn và đồng bọn không ngờ rằng trong phòng giam đã được gắn một hệ thống
cameras kỹ thuật cao, theo dõi và nghe không sót một lời nói hoặc cử chỉ nào của
phạm nhân.
*
Đô Đốc William
McRaven được triệu hồi cấp tốc về ban tham mưu ở Ngũ Giác Đài (Pentagon). Ngày
11 tháng 3, 2011, Robert O’Neil, trưởng toán Navy Seal Team 6, đang nghỉ hè
cùng gia đình sau một chiến dịch bên Trung Đông, anh nhận được cú điện thoại khẩn
cấp từ Đô Đốc McCraven cho hay phải tập họp toàn đơn vị, chuẩn bị đầy đủ hành
trang, dụng cụ để lên đường. Địa điểm và mục tiêu cho biết sau.
Robert không xa lạ
gì với những công tác đột ngột và khẩn cấp như vậy, anh vốn là một sĩ quan đặc
nhiệm, chuyên nghiệp, vào sinh ra tử, anh không nề hà hiểm nguy. Nhưng điều khiến
anh trăn trở nhất là làm cách nào nói cho vợ con hiểu khi anh ôm hôn và từ giã
vợ con, trở về căn cứ gặp mặt đồng đội để chuẩn bị lên đường.
Chuyến công tác
trước, một đồng đội và cũng là bạn thân của anh, khi từ biệt vợ con ra đi, đã
mãi mãi không trở về. Khi Robert qua thăm và báo hung tin cho gia đình
người góa phụ, hai đứa con thơ của người bạn hỏi anh “ba cháu bao giờ về?”.
Câu hỏi như mũi dao xoáy thẳng vào tim, khiến anh phải quay đi ngăn giòng nước
mắt ướt đẵm trên mi. Anh nghẹn ngào ôm hai đứa trẻ vào lòng thì thầm:
- Ba
các cháu đã về với tổ quốc, với quê cha đất tổ.
Anh nhớ mãi và bị
ám ảnh bởi ánh mắt ngơ ngác của hai đứa trẻ và âm thanh cái đĩa rơi vỡ khô khốc
trên nền gạch khi vợ của bạn mình xuất hiện ở ngưỡng căn bếp; một sự lặng im của
nỗi đau chất ngất, đôi mắt lặng đi kinh hoàng nhìn anh, không nói nổi một lời.
Đời anh, sống chết kề cận, chứng kiến quá nhiều điều kinh khủng, nhưng cái khoảnh
khắc đó đã để lại trong anh một ký ức đau đớn không bao giờ quên.
*
Một chiếc vận tải
cơ C17 Globemaster đang chờ ngoài phi đạo. Phi hành đoàn đã chất xong mấy
“containers” và hàng hóa được bao bọc kỹ càng, không ai biết bên trong là những
gì. Ba người lính không quân đang kiểm soát lại tất cả các “tie-downs”, bảo đảm
hàng hóa được thắt dây chặt chẽ, người chuẩn úy trẻ tuổi, “the load master”, đi
một vòng kiểm soát lại lần cuối. Bên trong cockpit, 2 viên phi công đang
lướt qua từng chi tiết trong cuốn “check list” trước khi cất cánh.
Một chiếc xe vận
tải chạy đến phía sau khoang chở hàng, 23 người lính đặc nhiệm, quân phục gọn
gàng, nhảy xuống; từng người một bước lên và dạt ra 2 bên hàng ghế dọc theo sát
thân phi cơ.
Ngay lập tức, Đô
Đốc McRaven đích thân ra tiễn tận bên trong khoang cargo, bắt tay từng người và
căn dặn:
- Trong
chiến dịch tối mật này, nếu thất bại, bị bao vây, các bạn phải tự mình chiến đấu
đến hơi thở cuối cùng, thoát ra ngoài tìm đường về căn cứ. Sẽ không có bất kỳ sự
giúp đỡ nào từ quân đội Mỹ và cũng sẽ không có việc trao đổi con tin. Các bạn
chỉ có một con đường, một lựa chọn duy nhất là CHIẾN THẮNG.
Mọi người im lặng
nhận chỉ thị với vẻ mặt nghiêm nghị và quyết tâm cùng thưa:
- Thưa
Đô Đốc, rõ và sẵn sàng.
- Tự
Do của đất nước chúng ta đã bị tấn công ngày 11 tháng 9, 2001 bởi những kẻ dấu
mặt hèn nhát, nhiệm vụ chúng ta là phải bảo vệ Tự Do cho đến cùng bằng chiến dịch
Neptune Spear. Nhiệm vụ của các bạn là săn lùng OBL, nếu không bắt sống được
thì giết chết. Chi tiết sẽ cho biết sau. Có 3 bài tập các bạn phải nhuần nhuyễn,
ngay cả trong giấc ngủ, cũng phải thuộc nằm lòng. 1. Di chuyển bằng trực thăng
đặc biệt để xâm nhập vào địa điểm. 2. “Dọn dẹp phòng” và xác định nhân thân của
mục tiêu HVT (high valued target). 3. Thoát hiểm và biến mất.
Ngừng lại một
chút cho ai nấy có đủ thời gian thẩm thấu 3 điều cần nhớ, ông tiếp tục:
- Bắt
đầu từ hôm nay, không ai được ra khỏi doanh trại, không tiếp xúc bất cứ ai,
không gọi điện thoại về nhà, tắt hết cell phones, tuyệt đối giữ kín thông tin
cho đến khi chiến dịch thành công. Điều cần làm bây giờ là “kế hoạch, kế hoạch,
kế hoạch và thực tập, thực tập, thực tập” (plan, plan, plan and rehearsal,
rehearsal, rehearsal). 12 giờ một ngày. Rõ chưa?
- Thưa
rõ.
- Các
bạn có 1 giờ chuẩn bị. Có câu hỏi gì không? Nếu không. Tan hàng.
Ngũ Giác Đài.
Ngày 28 tháng 4, 2011 Một cuộc họp của ban An Ninh quốc gia, National Security
Group. Đô Dốc McRaven trình bày chi tiết kế hoạch. Chủ tịch ủy ban chấp thuận
chiến dịch Neptune Spear, đóng dấu tuyệt mật và gởi lên Tổng Thống.
*
Căn cứ Jalalabad thuộc BAF, Afghanistan. Ngày 1 tháng 5,
2011. Lúc 00:30 sáng. Hai chiếc trực thăng Sikorsky cất cánh rời khỏi phi đạo
trong bóng đêm, đèn phi hành được tắt hết. Chuyến bay 162 miles dự trù để đến
được mục tiêu.
Trực thăng Sikorsky là phiên bản cải tiến của trực thăng
Black Hawk với thân máy bay được bắn ri-vê bằng phẳng với vỏ máy bay, được phủ
lên một loại sơn đặc biệt RAM (Raw Absorbing Material) thẩm thấu sóng radar. Nếu
xuất hiện trên màn ảnh radar của địch thì kích thước chỉ bằng con chim sẽ không
gây chú ý của kẻ thù. Ngoài 4 cánh quạt chính, 4 cánh quạt sau đuôi được thêm
vào cánh thứ 5 để triệt tiêu tiếng động, giúp máy bay giảm tiếng ồn khi phi
hành. Vì những tính năng này, trực thăng có thể bay rất thấp, men theo khe núi,
không gây ồn ào, và tránh được radar.
Toán đặc nhiệm được trang bị đầy đủ dụng cụ cần thiết dành
cho chiến dịch như nón chống đạn gắn kính hồng ngoại tuyến và máy liên lạc giảm
âm thanh tối tân nhất, có thể “text” với nhau mà không cần nói chuyện; tất cả đều
mang tiểu liên HK 416, Hecker & Koch, cỡ đạn 5.56 mm, có thể bắn 850 viên đạn
trong 1 phút với ống nhắm laser và súng ngắn cực nhẹ.
Hai chiếc Sikorsky bay trong bóng đêm vào không phận
Pakistan, bay ngoằn ngoèo quanh co giữa các khe núi, chỉ dựa trên kính hồng ngoại
tuyến và hệ thống TCAS (Traffic Collision & Avoidance System) để tránh đụng
vào vách núi. Viên phi công rất nhà nghề, dày dạn kinh nghiệm, bay thật êm đến
địa điểm mà dàn radar của Pakistan không hề hay biết.
Tiểu liên HK 416 được trang bị cho đội đặc nhiệm.
Nón bảo vệ Helmet Ops Core FAST (Future Assault Shell
Technology).
Nặng 1.47 lbs (667 gr) làm bằng chất liệu ultra high
molecular weight polyethylene fibers. Được gắn communication Gears, hệ thống
liên lạc.
00:30 giờ Pakistan, theo kế hoạch, chiếc trực thăng thứ nhất
sẽ đổ bộ biệt kích xuống mái nhà của tầng 3, bắt hoặc giết OBL xong, sẽ đánh từ
trên xuống. Chiếc thứ hai sẽ đáp xuống sân nhà để biệt kích đánh từ dưới lên.
Không may, thời tiết ngày đó quá nóng, không khí loảng, cánh quạt tạo ra luồng
khí xoáy (vortex) lực nâng bị giảm mạnh, chiếc trực thăng rơi trên bức tường,
gãy đôi, phần trước bên ngoài sân, phần đuôi nằm vắt lên tường bên trong sân. Tất
cả toán biệt kích và phi công không ai bị thương, họ phải chuyển qua phương án
B, đánh từ bên ngoài cổng vô và từ dưới lên.
00:32 giờ Pakistan. Dùng thuốc nổ, họ phá cánh cổng gỗ nặng
nề, tràn thật nhanh vào trong sân và đánh thốc lên trên. Chiếc trực thăng thứ
hai đáp xuống an toàn. Hai toán chia ra làm 2 ngã đồng loạt tiến về phía trước,
toán thứ nhất phá cánh cửa chính tòa nhà. Toán thứ hai đi vào bằng cánh cửa nhà
để xe. Vừa thấy hai bóng người mang súng xuất hiện, một loạt đạn vang lên, Abu
và người em trai gục xuống. Họ tiếp tục lên tầng 2, một bóng người khác lấp ló
sau tường, người thông dịch viên kêu lên bằng tiếng Ả Rập “lại đây, lại đây”.
Tưởng cùng phe, bóng đen ló đầu và bước ra, một viên đạn kết liễu mạng sống
Khalid, đứa con trai của OBL.
Khi lên tầng 3, thấy nhiều bóng người đằng sau tấm màn, một
bóng người cao lớn đứng cách người lính biệt kích chừng 1 mét, bóng đen đó
nhoài người với lấy cây súng đầu giường, cùng 1 lúc, một cái bóng khác lao về
phía người lính. Hai phát súng hãm thanh vang lên rất nhỏ trong căn phòng tối,
hai thây người đổ nghiêng qua một phía. Một trong mấy bà vợ và OBL nằm sõng
soài trên vũng máu. Cái bóng cao lớn đồng thời ngã dạt sang một bên.
Tất cả chỉ diễn ra trong vòng 19 phút tính từ lúc đáp xuống
cho đến lúc bay đi; tiếng súng im bặt và mọi vật cần phải dọn dẹp và đem đi đã
được đóng gói cẩn thận. Hàng xóm đổ nhào ra đường, chạy về phía tòa nhà, bàn
tán xôn xao, không biết chuyện gì đang xảy ra. Người thông dịch viên trong
trang phục lính Pakistan, vội vàng bước ra giải thích đây là một cuộc tập dượt
của quân đội chính phủ, xin mời bà con ai về nhà nấy ngay lập tức. Có người còn
luyến tiếc lẫn tò mò, cố gắng nấn ná lại để coi; người thông dịch viên phải lên
đạn cây súng, tiếng sắt thép vang lên rợn người, anh ta ra lệnh phải về, nếu
không bị bắn.
Bên trong nhà, toàn biệt kích, ai nấy lo phận sự của mình. Họ
làm thật nhanh và gọn gàng, khuân đi tất cả máy móc điện toán, giấy tờ, tài liệu,
và những gì cần thiết. Một người lính đang lấy mẫu DNA của OBL và dùng con dao
mổ nhỏ xíu cắt toàn bộ miếng da mặt của tên trùm khủng bố, bỏ vào một cái hộp đặc
biệt. Xong việc anh ta đưa ngón tay trỏ và ngón cái giao nhau thành hình tròn,
gật đầu ra dấu cho trưởng toán.
Trong phòng tình hình tại tòa Bạch Ốc, ai nấy nín thở theo
dõi toàn cảnh hành động trên màn ảnh lớn, từng tích tắc một, gương mặt ai cũng
căng thẳng vì hồi hộp. Người trưởng toán biệt kích xuất hiện trước ống kính,
nói ngắn gọn 1 câu:
- For God and
country- Geronimo, Geronimo, Geronimo. Geronimo E-K-I-A. (Geronimo Enemy Killed In Action). (1) Geronimo bị giết
ngay tại trận.
Cả căn phòng thở
phào nhẹ nhõm, những gương mặt căng thẳng giờ dãn ra tươi tắn, tiếng vỗ tay
high-five vang lên trong căn phòng tràn ngập tiếng bàn tán xôn xao.
Vài phút sau, người
trưởng toán lại đứng trước ống kính, nói thật nhanh:
Phương án B: chiếc
trực thăng Shinook CH-47 dự bị đến liền sau đó, đáp xuống sân bên ngoài khuôn
viên tòa nhà, “bốc” toán biệt kích của chiếc thứ nhất đã bị hư. Cả nhóm 22 người
chia nhau lên 2 chiếc trực thăng, chỉ còn lại một người trưởng toán của nhóm thứ
2, anh đi một vòng thật nhanh quan sát chiếc Sikorsky bị nạn, rồi cũng nhanh nhẹn
nhảy lên máy bay. Vừa cất cánh lên cao trong khoảng cách an toàn, anh móc túi lấy
cái “remote” ra, bấm cái nút đỏ, một tiếng nổ vang, xác chiếc trực thăng nằm lại
nổ tung, ngọn lửa bùng lên cao.
Cả hai chiếc trực
thăng xả hết tốc lực bay đi. Lúc này, không quân Pakistan mới bắt đầu đẩy 2 chiếc
chiến đấu cơ F-16 ra khỏi hangar, khởi động máy, bay lên tìm kiếm thì hai chiếc
trực thăng chở toán biệt kích Seal Team 6 đã về gần tới không phận Afghanistan.
Viên phi công
loan báo “welcome to Afghanistan”, mọi người đều kêu lên vui mừng “we
make it”.
Người trưởng
toán, một lần nữa, xuất hiện trên màn ảnh căn phòng tình hình tòa Bạch Ốc.
- All
Eagles home. (Tất cả về nhà an toàn).
02:52. Hai chiếc trực thăng về đến căn cứ Jalalabad an toàn,
không thiệt hại về nhân mạng, chỉ mất một chiếc Sikorsky. Hai nhân viên chịu
trách nhiệm, ra tận đường băng, bắt tay chúc mừng nhóm đặc nhiệm đã hoàn thành
chiến dịch, giết được tên đầu sỏ cuối cùng chịu trách nhiệm cho vụ khủng bố
9-11. Mọi người nhìn nhau, gương mặt nghiêm nghị, nhưng ánh mắt nói lên niềm
vui chiến thắng.
Ngoài những tài liệu liên quan đến nhân sự và những kế hoạch
phá hoại trong tương lai tịch thu tại hiện trường đã giúp chính phủ Mỹ và đồng
minh tránh được nhiều vụ khủng bố sau này; có thêm những máy tính, nhiều ổ cứng
chứa đựng rất nhiều phim XXX mà OBL đã cất công sưu tầm bao lâu nay, tất cả đều
được sản xuất từ các nước phương Tây và Mỹ mà OBL thường hay rao giảng cho đàn
em là đồi trụy.
Ngày 3 tháng 5, 2011, khi bình minh với những tia nắng vàng
vừa nhô lên phía chân trời, một chiếc C-130 cất cánh từ căn cứ Jalalabad,
Afghanistan, bay trực chỉ ngoài khơi phía Bắc vùng biển Arabian Sea, nhẹ nhàng
đáp xuống chiếc hàng không mẫu h ạm USS Carlson. Hai người lính khiêng xuống một
chiếc băng ca, trên đó một xác người bọc trong vải liệm trắng. Họ chuyển cái
xác vào trong một cái bọc vải có đeo chì, rất nặng. Một chiếc xe nâng hàng nhấc
cái bọc nặng nề đó và đặt lên trên một miếng ván ép. Một nghi lễ thủy táng theo
phong tục Hồi Giáo diễn ra ngắn gọn, lời kinh cầu phát ra từ một máy thâu
thanh. Tấm ván được nghiêng lên, cả cái bọc nặng nề trượt rơi xuống lòng biển
sâu.
Trong thế giới của những kẻ khủng bố dấu mặt trong bóng tối,
chúng có thể chạy, có thể đổi tên, thậm chí thay đổi cả diện mạo; nhưng công
lý, giống như bóng hình của hắn, sẽ luôn bám theo từng hơi thở, từng bước đi,
suốt đời sẽ không để hắn yên ổn mà sống cuộc đời bình an. Chúng chắc chắn phải
trả giá cho việc chúng làm.
Trái đất này mênh mông bao la, để kiếm ra một người không hề
dễ dàng, nhưng nước Mỹ vẫn làm được. Một biểu tượng của công lý trong tội ác và
trừng phạt, người Mỹ có câu: “You can run but you cannot hide”. Bạn có thể chạy,
nhưng bạn không thể trốn thoát được. Ý muốn nêu lên quyết tâm của người Mỹ là
khi bắt đầu việc săn lùng tên tội phạm OBL, phải hoàn thành việc đó; dù kẻ thù
có trốn tránh bất cứ ngóc ngách nào trên trái địa cầu này, chúng tôi vẫn tìm ra
và trừng phạt hắn. Công lý có thể chậm, nhưng lúc nào cũng chiến thắng.
Nguyễn Văn Tới
Tưởng nhớ 24 năm biến cố 9-11.
