Sáng nay bước ra vườn, khí trời lanh lạnh, thân thể như
thể ướp trong làn hơi tuyệt diệu. Khí lạnh xông vào từng chân tơ kẽ tóc, cả người
sảng khoái làm sao, chợt nhiên nhận ra: Trời đất chớm Thu.
Cây lá cỏ hoa vẫn còn xanh biếc, đây đó những bông hoa sao nhái rực rỡ sắc màu, những cây anh đào dẫ lac đác vài lá vàng rơi. Anh đào là loại nhạy cảm, là kẻ báo Thu sớm nhất, thiên hạ còn tận hưởng những ngày cuối hạ thì anh đào đã báo chớm vào Thu.
Những ngày mùa hạ oi bức đã qua, những cơn nắng nóng đã chấm
dứt, một vài tuần nữa thôi là không còn những bộ bikini tươi sắc thắm màu trên
bãi biển. Những chân dài hay sáu múi không còn khoe tấm thân nông bỏng mà sẽ
khoác lên những bộ quần áo theo mùa mới.
Núi rừng vẫn xanh rì, vườn nhà xanh biếc dù đất trời chớm
Thu. Những pho tượng Phật nho nhỏ trong vườn an nhiên bất động mặc bốn mùa lần
lượt đến đi. Những pho tượng Phật không phải là Phật, Phật không ở trong gỗ,
đá, gốm sứ, ngọc, vàng… Phật chính ở hành vi, lời nói, suy nghĩ của mình. Phật
với ma không là một nhưng cũng chẳng hai. Một niệm giác là Phật, một niệm mê là
ma. Phật với ma hiện diện trong từng giây phút, hiện hữu cả bốn mùa. Những pho
tượng Phật nho nhỏ tự tại trong ánh binh minh rạng rỡ, thanh thản trong ráng đỏ
hoàng hôn, an nhiên với Xuân hoa ngát hương sắc, tịch tĩnh trong xanh biếc cây
lá Hạ, từ ái trong muôn sắc vàng Thu, siêu việt trong tuyết trắng mùa Đông. Thế
mà ta sanh lòng phân biệt chẻ chia, yêu ghét mùa nọ, mùa kia.
Trời đất chớm Thu, khí trời mát mẻ làm cho lòng thư thái
nhưng tâm tư len lỏi nỗi lo: Mình sẽ ra đi sớm thôi, dù rằng mình đã từng vô tận
đến đi. Đến thế nào thì đi như thế ấy. Những việc đã làm, đã nói, đã nghĩ tưởng
dẫn dắt ta đi.
Trời đất chớm Thu, nơi này bình yên là thế nhưng ngoài kia
loạn động biết bao. Những kẻ cực hữu cầm quyền cực kỳ tham lam, sân hận, ích kỷ
đang gây ra loạn động, gây đau khổ, gây bất an cho đồng loại và muôn loài. Với
những kẻ chỉ có biết tiền, mọi thứ quy ra tiền thì nhân nghĩa, đạo đức, văn hóa
chẳng có nghĩa lý gì! Khí trời lúc chớm Thu mát mẻ là vậy nhưng không làm sao
giúp hạ hỏa cái tâm sân hận của bọn cực hữu kia!
Trời đất chớm Thu, sơn hà đẹp lắm, ngay cả động vật cũng cảm
nhận được. Chúng đang chuẩn bị ấu trùng cho mùa sau. Chúng đang chuẩn bị thức
ăn, chỗ trú ẩn cho những tháng ngày sắp đến, trong khi ấy loài người vẫn mê muội.
Cuộc chiến vô lý và tàn bạo do Nga xâm lăng Ukraine vẫn tiếp diễn. Cực hữu Mỹ
và Do Thái đang tàn sát người Palestine, giam hãm và bỏ đói cả một dân tộc, phá
hủy toàn bộ dải Gaza. Người Rohingya vẫn bị tàn sát bởi những người xưng là Phật
tử ở một đất nước mà đạo Phật là quốc giáo như Miến Điện. Ở Việt Nam, Thái Lan,
Lào, Campuchia…những kẻ xưng là Phật tử nhưng toàn làm việc tham lam, sân hận,
si mê; làm những việc ma nhưng khoe khoang Phật sự. Những kẻ tham lam vô hạn độ,
tàn hại đồng loại, tàn hại muôn loài, cây cỏ thiên nhiên… Thế mới biết Tâm
tham, sân, si ghê gớm hơn mọi thứ lửa ở đời. Sống với lửa tâm như thế thì địa
ngục hiện tiền chứ đâu phải chết mới đọa địa ngục. Địa ngục ngay cõi nhân gian,
địa ngục ngay tâm mình. Tâm địa này một niệm thanh tịnh là Tịnh Độ, một niệm ác
là địa ngục đấy thôi.
Trời đất chớm Thu, chẳng mấy chốc rồi đây muôn sắc gấm hoa sẽ
bừng lên, cả sơn hà sẽ khoác chiếc áo màu lộng lẫy, một góc trần gian như thể địa
đàng. Mùa Thu thành Ất Lăng đẹp lắm em ơi! Nhà thiền bảo hãy nhìn nó như nó là,
đừng ép thêm vào đẹp – xấu, yêu – ghét, lấy – bỏ… để rồi dính mắc (sáu căn dinh
sáu trần). Nhưng mình là phàm phu tục tử thì làm sao buông được đây? Mình vẫn
thấy Thu là Thu, lá là lá, là duyên hợp… nhưng rõ ràng Thu đẹp vô cùng. Bây giờ
là Thu, nhưng cũng có thể đến một ngày nào đó sẽ thấy Thu không là Thu và sau
cùng rốt ráo lại thấy Thu là Thu. Vô thường mà! Cả thân và tâm thay đổi trong mỗi
phút giây, có thể thăng lên và cũng có thể đọa lạc tất cả phụ thuộc vào hành
nghiệp của mình.
Trời đất chớm Thu, cộng đồng Phật giáo Bắc truyền rộn ràng
chuẩn bị cho mùa hiếu hội Vu Lan. Một lễ hội đã ăn sâu vào tâm thức bao thế hệ.
Làm người ai mà không hiếu, không cứ gì Phật tử mới hiếu, mọi người đều hiếu,
tuy nhiên cũng có những cá thể bất hiếu, nghịch tử cũng như ác mẫu. Đó là số
ít, có thể có ân oán từ tiền kiếp, bất hiếu hay ác mẫu cũng không ngoài lý do
tham lam, sân hận, si mê mà ra.
Có một nhạc sỹ viết: “Mỗi mùa xuân sang mẹ tôi già thêm một
tuổi…” Không cứ là xuân sang mẹ mới già thêm một tuổi, Thu sang, Đông sang hay
Hạ sang cũng thế, thậm chí mẹ già đi từng tháng, từng ngày, từng mỗi phút giây
trôi qua. Bản thân ta cũng thế thôi! Về luân thường đạo lý, về tình cảm mẹ con
thì thương yêu, hiếu kính và có thể san sẻ cho nhau những món vật chất ở đời,
nhưng còn nói về luật nhân quả, về nghiệp báo thì chịu thôi! Nghiệp mẹ mẹ mang,
nghiệp con con gánh. Mẹ con có thương nhau ra rít nhưng không làm sao chia sẻ
hay gánh bớt nghiệp cho nhau dù rằng cùng cộng nhiệp. Sống ở đời, gắn bó gần
gũi hay xa cách cũng chỉ chừng trăm năm nhưng một khi cách ấm thì đường ai nấy
đi vì nghiệp của mẹ và con đâu dễ chung đường. Thương yêu và kính trọng cha mẹ
thì phụng dưỡng nhưng không thể chìu theo những sai trái. Nếu chìu những sai
trái thì chính là hại cha mẹ vì điều ấy sẽ làm tăng ác nghiệp. Thương yêu, hiếu
kinh cha mẹ thì làm việc thiẹn, việc làm. Về chùa dự hội hiếu cũng chỉ là một
trong vô số hạnh lanh để hồi hướng phước đức cho cha mẹ, ông bà tổ tiên và cho
cả muôn loài. Một niệm tâm lanh như sóng lan tỏa trong đất trời.
Vu Lan hiếu hội không chỉ có ý nghĩa tôn giáo mà còn là yếu
tố văn hóa, tâm linh…đã in sâu vào tâm thức mọi người, người khác đức tin cũng
biết đến. Hình tượng ngài Mục Kiền Liên trở thành tấm gương tiêu biểu cho chữ
hiếu. Không chỉ người Phật tử Việt Nam mới biết đến ngài mà Phật tử người Hoa,
Hàn, Nhật… cũng biết, cũng rất tôn sùng mà mến mộ. Hình tượng ngài Mục Kiền
Liên rất gần gũi và phổ biến trong văn hóa của các nước Á Đông. Vì hành trạng của
ngài, tạo tác nghệ thuật hình tượng của ngài khá giống với ngài Địa Tạng Bồ Tát
nên có không ít Phật tử sơ cơ không phân biệt được đâu là ngài Địa Tạng đâu là
ngài Mục Kiền Liên.
Mùa Thu đang đến, mùa Thu sẽ qua, mẹ già hơn một tuổi. Mùa
Thu không đến không đi thì mẹ vẫn cứ già hơn. Con thương mẹ hay không thương mẹ
thì mẹ vẫn cứ già theo tháng năm, biết làm sao được bây giờ vì đó là luật vô
thường. Kinh Kim Cang có câu “Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng” kia mà. Duyên
đã tụ thì phải tán, đã sanh thì phải diệt. Đã có thân thì phải già, bệnh, tử! Mẹ
ơi, con thương mẹ nhưng bất lực khi thấy mẹ già, bệnh… ngay bản thân con cũng vậy
mẹ ơi!
Mẹ là Phật đầu tiên, mẹ là Phật tại gia, mẹ là Phật trong
tâm tưởng mọi người con… Phật này là Phật tánh vì mẹ chưa chứng ngộ, chưa đắc
tam thân, tứ trí, ngũ nhãn, lục thông. Vì mẹ vẫn còn trong sanh tử luân hồi. Vì
mẹ và con vẫn còn ràng buộc với nhau trong nhiều kiếp luân hồi, không chỉ quá
khứ và hiện tại mà ngay cả tương lai khi mà mẹ và con chưa liễu sanh thoát tử.
Trời đất chớm Thu, con nhớ mẹ. Thu có đến có đi, có sơ Thu,
trọng Thu, Vãn Thu… nhưng lòng con thương nhớ mẹ thì chẳng suy, chẳng biến bao
giờ.
Ất Lăng thanh, 0825
