Câu chuyện cậu bé Ahmed Mohamed bị bắt vì chiếc đồng hồ điện tử tự chế của mình, đã có một kết cục dường như sáng sủa hơn khi được tổng thống Mỹ Obama gửi lời mời vào Nhà trắng để giới thiệu sản phẩm của mình. Kịch bản giải quyết khủng hoảng của ông Obama thật sự khéo léo và kịp thời trước khi những điều xấu nhất có thể bùng nổ. Nhưng cũng từ đó, bất kỳ ai cũng có thể thấy thông điệp của sợ hãi đang tràn ngập cả thế giới này, không chừa một điều gì.
Ngày 16/9, trên tất cả các trang tin
tức, hầu như ai cũng thấy được gương mặt ngạc nhiên và sợ hãi của em học sinh
người Mỹ gốc Trung Đông khi bị cô giáo hiểu lầm chiếc đồng hồ điện tử tự chế
của em là bom hẹn giờ. Cha của em, ông Mohamed Elhassan Mohamed nói với báo
giới rằng "Ngày 11/9 đã biến tất cả những ai có họ hay được đặt tên là
Mohamed trở thành kẻ sai lầm". Tờ Gawker ngay trong ngày đó cũng có bài
viết, cho biết trong cùng khoảng thời gian, có 7 học sinh ở đủ các nơi, từ
North Carolina cho đến Florida mang đồng hồ điện tử tự ráp đến trường nhưng
không hề gặp bất kỳ khó khăn gì, đơn giản vì các em không mang họ Mohamed.
Phản ứng của ông Obama nhanh đến
chừng nào, người ta lại cảm nhận được sự sợ hãi của ông lớn đến chừng đó, về
một viễn cảnh nước Mỹ sẽ xung đột và nội loạn từ câu chuyện này. Người ta giải
quyết mọi chuyện thật nhanh vì nỗi sợ hãi âm ỉ trong tim mình, nên cũng đã biến
các thầy cô giáo ở trường trung học MacArthur thành vật hy sinh, như những kẻ
tệ hại, mắc sai lầm với chính học sinh của mình.
Nhưng đừng quên, các thầy cô giáo
tội nghiệp ở trường trung học đó cũng sợ hãi, vì trách nhiệm mang nặng với hàng
trăm học sinh khác đang ở trong ngôi trường của họ, nên đã phản ứng bằng cách
cầu viện cảnh sát, cho một trường hợp mà họ không có kinh nghiệm gì ngoài những
suy nghĩ mà thế giới thật luôn cảnh báo, và bị sự sợ hãi chiếm hữu.
Thế giới của chúng ta đang đầy sợ
hãi như vậy đó. Con người không tin vào con người. Con người sẳn sàng thô bạo
hay chà đạp con người chỉ vì sự sợ hãi của bản thân mình. Không chỉ riêng nước
Mỹ mà bất cứ nơi đâu cũng vậy. Việt Nam cũng chắc chắn không là ngoại lệ.
Đã bao lâu rồi chúng ta không còn
nhớ sự thanh thản và vô hoài nghi với đời sống? Rất nhiều người đi ngang những
người ăn xin nơi đô thị, do dự thương hại vì không biết mình có bị rơi vào một
mẻ lừa hay không? Có bao nhiêu người gọi một thằng bé đánh giày ở vỉa hè nhưng
không căn vặn về giá cả, không lo lắng mình có thể gặp phải kẻ vòi vĩnh tiền
bạc?
Chỉ vì sợ hãi lối nhận xét ngang
ngược về trang phục của phụ huynh, mà một nhà trường có thể đuổi học đứa trẻ.
Cách phản ứng đầy quyền lực và vô văn hoá đó cũng có thể nhìn thấy tận sâu thẳm
của nó là sự sợ hãi và tham vọng khép kín sự kiện.
Với các nhà nước độc tài trên thế
giới, người ta cũng nhìn thấy sự sợ hãi bất tận trước dòng chảy của sự sống. Dù
họ được trang bị cảnh sát, quân đội, vệ binh... Và trấn áp liên tục bằng bạo
lực lên chính nhân dân họ, thì đó của là một hiển số về mức độ sợ hãi cho sự
tồn vong của chính họ. Bắc Triều Tiên là một điển hình cho hình thái toàn trị sợ
hãi đó. Cuba đổi mới hiện nay cũng là sự thức tỉnh từ sợ hãi. Tháng 3/2014,
Raul Castro nói với báo chí trong rằng "thay đổi là cơ hội cuối cùng của
chúng ta", nếu đó không phải là một thông điệp vọng lên từ đáy sợ hãi, thì
là gì?
Trên các trang mạng Việt Nam, rất dễ
tìm thấy, người ta dặn dò nhau đừng giúp ai ở đoạn đường ấy, vì có thể bị đưa
vào kịch bản cướp giật, trấn lột. Hoặc đừng đi lối đó, có thể sẽ mất tiền cho
những kẻ vô lương tâm...v.v bên cạnh những lời cảnh báo, thường là những bình
luận tức giận và nguyền rủa rất nặng nề. Sự sợ hãi dừng như cũng kích thích và
thúc đẩy phần dữ tợn và bạo lực nhất của con người.
Chỉ vài năm trước đây thôi, chuyện
trừng phạt kẻ cắp thường không diễn ra đáng sợ như lúc này. Người ta giới thiệu
- một cách lạnh lùng - những hình ảnh một người bị tâm thần ăn cắp vặt bị đánh
hội đồng đến máu me bê bết, chỉ còn đủ sức quỳ sụp xuống thẩn thờ. Hoặc mới
đây, một cụ già khó khăn đi trộm gà bị đánh, trói và bắt quỳ với con gà buộc
phải ngậm nơi miệng. Bao vây cụ là những người trẻ tuổi, có thể gọi cụ bằng
ông. Người Việt sợ hãi cho tiền của, sợ hãi sự bất an của xã hội nên trút giận
vào những gì mà họ có thể chà đạp được. Thậm chí miền Nam giàu có sản vật,
miếng ăn được mời, thức uống được cho cũng đang dần khép lại, mở ra một khung
cảnh mới đầy sợ hãi và bạo lực.
Những con đường dẫn đến Hungary đầy
người tỵ nạn đáng thương và sợ hãi hôm qua, thì giờ đây đã trở thành nơi bạo
động vì họ không còn được chấp nhận nữa. Từ nỗi sợ hãi chạy trốn khỏi loạn lạc,
những người tỵ nạn biến nỗi sợ hãi vì không được chấp nhận của họ thành bạo
lực, thành một cuộc chiến. Hình ảnh này nhắc cho chúng ta nhớ về những điều rất
gần là hàng trăm ngàn công nhân Việt Nam tội nghiệp đang sống nghèo khó, bữa ăn
bị đánh tráo bằng những tạp phẩm tồi tệ. Sự bất an và sợ hãi về tương lai của
họ luôn có khả năng dẫn đến giận dữ và bạo lực.
Đây chỉ là một vài ghi chú của tôi.
Về phần mình, bạn có thể ngồi xuống và gạch ra những ví dụ của riêng mình về
thế giới này, đang đầy những thông điệp của sự sợ hãi?
Tuấn Khanh