Có lẽ, chưa khi nào đạo đức xã hội, con người suy đồi như hiện
nay. Sự thối nát ấy, chảy róc từ thượng tầng xuống đến hạ tầng.
Thực vậy, khi nóc nhà đã dột, thì cột kèo, rui mè sẽ mục nát. Linh
hồn bị hiếp chế, tà khí sinh sôi, nảy nở, giá trị đạo đức đảo lộn
tùng phèo.
Và chính vì vậy, nạn trộm cắp thơ văn cũng nằm trong sự biến
thái chung của toàn xã hội. Nhưng là một ngành đặc biệt, nên việc
đạo văn, thó thơ nhiều khi cũng mập mờ, muôn hình, vạn kiểu, chứ
không rõ ràng như các vấn nạn trộm cắp khác. Có những câu thơ giống
nhau y chang, nhưng chưa chắc đã phải là đạo, và có những câu
chẳng hề giống nhau, lại cho là trộm thơ. Cho thật công tâm, ta có thể
thấy câu thơ “Nếu tôi chết hãy đem tôi ra biển” của nhà thơ
Phan Huyền Thư tuy giống câu thơ “Khi tôi chết hãy đem tôi ra biển”
của nhà thơ Du Tử Lê, nhưng không thể nói, Phan Huyền Thư đã đạo câu
thơ trên của Du Tử Lê. Bởi, tứ cũng như thể, mạch thơ của hai bài
khác hẳn nhau. Hơn nữa, câu thơ “Khi / (Nếu) tôi chết hãy đem tôi
ra biển” nếu đứng đơn độc là câu khẩu ngữ bình thường, như: Khi
tôi chết hãy đem tôi về quê…hay về đâu đó mà thôi. Và câu thơ này của
Du Tử Lê hay, chỉ khi nó được nối tiếp bởi những câu thơ sau và nằm
trong tổng thể của cả bài thơ cũng như bối cảnh ra đời của nó (năm
1977).
Nếu như nói: “Tức cảnh/ sinh tình” và nhìn nhận theo cách phân tích
của nhà nghiên cứu Thụy Khuê, thì ta có thể thấy câu“Khi tôi chết
hãy đem tôi ra biển” mới là cảnh (chưa đủ tạo nên một câu thơ).
Và nó thực sự là câu thơ chỉ khi có một hay nhiều câu sinh tình tiếp
của tác giả: “Đời lưu vong không cả một ngôi mồ/ Vùi đất lạ
thịt xương e khó rã/ Hồn không đi sao trở lại quê nhà”.
Tuy về lý không thể gán cho Phan Huyền Thư đạo câu thơ của Du Tử Lê
(với câu thơ này, đạo hay không đạo, hoặc bị ảnh hưởng chỉ có Phan
Huyền Thư mới biết được). Nhưng là một nhà thơ có lòng tự trọng,
không ai giẫm lên bước chân của người đã đi trước như vậy. Cũng bởi,
lòng tự trọng đã bị xói mòn, mới dẫn đến hành động Phan Huyền Thư
bê gần như nguyên đai, nguyên kiện bài thơ Buổi Sáng của nữ sĩ
Phan Ngọc Thường Đoan, luộc thành tác phẩm của mình. Có thể nói, đây
là hành động thó văn một cách điên rồ, trắng trợn của nhà thơ chuyên
nghiệp, dù đã có tên tuổi trong xã hội.
Tôi không rõ, cho đến nay sự tranh giành bản quyền bài thơ Tổ
Quốc Gọi Tên đã ngã ngũ đi đến hồi kết hay chưa? Với tôi, dù là
của anh bộ đội quê ở Nghệ An, hay của nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai,
thì cũng xin nói thẳng: Đây là một bài thơ tùng phèng, lên gân trống
rỗng với từ ngữ nhút nhát nhạt phèo. Nhưng cái điều đáng nói ở
đây, bài thơ này được biến tấu (nếu không muốn nói thó ý tưởng)
bằng cách thay một vài chữ đồng nghĩa, từ những câu thơ: “Từ nơi
đó trong đêm dài yên lặng/ Tôi ngồi nghe sông núi gọi tên mình.” trong
bài Nếu
Mai Mốt Tôi Về của nhà thơ Trần Trung Đạo, một thuyền nhân,
hiện đang sống và làm việc tại Hoa Kỳ. Bài thơ này, Trần Trung Đạo
viết năm 2000 và được in trong thi tập Thơ Trần Trung Đạo do nhà xuất
bản Sông Thu (Hoa Kỳ) ấn hành năm 2004. Năm 2008 tôi đã viết lời bình cho bài thơ này, được in trên Tập San Viên
Giác (Đức) và nhiều trang mạng khác. Đây là một bài thơ hay, đã được
trình diễn nhiều lần, ở nhiều nơi, kể cả Bỉ và Anh Quốc, nơi Nguyễn
Phan Quế Mai sinh sống. Nó đã gây nhiều cảm xúc cho người nghe, đọc,
nhất là những người phải sống xa quê, xa Tổ Quốc.
Có thể nói, nếu chiểu theo phương pháp phân tích của nhà nghiên
cứu Thụy Khuê, thì Nguyễn Phan Quế Mai đã xào nấu câu thơ “sinh tình”
của Trần Trung Đạo khá trắng trợn. Nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai dường
như là “con cưng” của Hội Nhà Văn Việt Nam. Bà đã từng dịch thơ của
nhiều ông to bà lớn trong nước sang tiếng Anh. Tập thơ Tổ Quốc Gọi
Tên Mình của bà đã được tổ chức ra mắt khá rầm rộ ở Hà Nội.
Từ nguyên nhân, bài thơ cũng như lời tựa của tập thơ được luộc nấu
lại. Do vậy, để cho văn đàn được trong sạch, nhà thơ Nguyễn Phan Quế
Mai nên gạch bỏ bài cũng như lời tựa tập thơ Tổ Quốc Gọi Tên
Mình.
Vâng! Sự trộm cắp thơ văn tưởng rằng, chỉ có ở những kẻ có chức
quyền, nhiều tiền lắm của cần một chút hư danh, nhưng nay nó đã ngấm
dần vào cả những nhà văn, nhà thơ có tên tuổi, địa vị trong xã hội.
Nó làm tôi nhớ đến đoạn văn của mình viết đã khá lâu, và chưa đầy
đủ về vấn nạn này:
“Không hiểu văn thơ nó có bùa mê thuốc lú gì, khi khố rách áo ôm, cấm thấy
bác nào nhòm ngó, ấy vậy mà lúc có tý chức quyền, tiền bạc, lăn xả vào cứ như
ma ám. Có bác đánh đùng một phát đẻ đến năm, bảy tập, thơ chẳng ra thơ, vè
chẳng ra vè, thế rồi thuê các bình luận gia ùa vào bóng kích. Ông khác chức
cao, nhiều tiền hơn, thuê hẳn mấy bác phó lẩy nhạc, cho các em chân dài ca
chơi. Thế mới kinh!. Bác nào chập cheng quá, thì thuê người viết. Không thuê
được, các bác giở trò luộc nấu. Kẻ thô lỗ bảo hành vi đó là trộm cắp, người
lịch lãm hơn gọi là đạo văn, thó văn.“
Leipzig ngày 12-11-2015
Đỗ Trường